XUYÊN THÀNH PHẢN DIỆN LÀM SAO ĐỂ SỐNG ĐÂY

Vài nhà vui vẻ vài nhà rầu.

Chuyện Lý Vô Định đảm nhiệm chức vụ đại tướng quân đã định, Vũ Ninh vương phủ lập tức bị bao phủ trong mây đen.

Quân vương thiếu niên đã từng hứa với Vũ Ninh vương gia, sau này sẽ đem vị trí tướng quân giao cho thân tín của hắn, bây giờ đột nhiên lật lọng, khiến Vũ Ninh vương gia như đi trên băng mỏng.

Màn đêm nặng trĩu, Vũ Ninh phủ đệ, trợ tá của Vũ Ninh vương gia cùng Vũ Ninh vương gia bàn bạc biến cố: “Vương gia, Nam Yến quốc đã âm thầm phái binh đến chi viện, chính biến đại sự nên giải quyết nhanh chóng, không thể trì hoản.”

Vũ Ninh vương gia một tay đỡ trán, thở dài: “Nhưng mà hoàng thượng ngày đêm không xuất cung… …”

Trợ tá nhỏ tiếng: “Vương gia, qua thêm vài ngày, hoàng thượng nhất định sẽ xuất cung một chuyến.”

Vũ Ninh vương gia cảm thấy lạ lùng mà nhìn hắn: “Tại sao?”

Trợ tá ghé sát bên tai Vũ Ninh vương gia, nhỏ tiếng thì thào hai cái, cuối cùng nói: “Chỉ xem quyết định của vương gia.”

“Ngươi cảm thấy, bây giờ phát động chính biến, sẽ không quá đường đột chứ?”

“Vương gia, ngài đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, làm sao có thể đường đột, hơn nữa hiện giờ hoàng thượng tính tình đại biến, không thân nam sắc, còn đem vị trí tướng quân giao cho Lý Vô Định, tất cả những thứ này chẳng lẽ không phải nhắm vào điềm báo của ngài? Vương gia, do dự không quyết là đại kỵ a.”

Vũ Ninh vương gia gật gật đầu, con ngươi lóe lên hung ác nham hiểm và đoạn tuyệt.

Ngày thứ ba sau khi Lý Vô Định được bổ nhiệm làm đại tướng quân, Tôn lão tướng quân quy thiên mà đi.

Ngày Tôn lão tướng quân qua đời, Bắc quốc đón nhận một làng sóng xuân hàn cuối cùng, cũng đã rơi xuống một trận tuyết cuối cùng, sinh vinh tử ai*, toàn bộ đều trôn dưới lớp tuyết trắng xóa này.

(*Sinh vinh tử ai <生荣死哀>: Sống được người khác kính phục, chết rồi khiến người khác bi thương, thường dùng để ca tụng người đã quá cố được người khác kinh trọng, thán phục)

Tuy rằng lúc còn sống Tôn lão tướng quân muốn chôn cất đơn giản, nhưng mà Tiêu Dư An không cho phép, dựa theo lễ tướng quân chôn cất, dùng quân đội nâng linh cữu.

Ngày đó, Tiêu Dư An lại lần nữa gặp được Lý Vô Định và Tạ Thuần Quy, hai người một thân áo liệm trắng, nâng linh cữu, về âm cảnh.

Tôn lão tướng quân không có con cháu, nhưng mà không thiếu người nguyện ý vì ông nâng linh.

Cờ trắng theo gió cô đơn gào khóc, tiền đồng màu vàng tung bay khắp trời, tiếng khóc trận trận hu hu híc híc, Tiêu Dư An đứng ở trước bia mộ li thủ quy phu*, đột nhiên cảm thấy gió mây quái lạ, thiên địa lạnh lẽo.

(*li thủ quy phu <螭首龟趺>: là một kiểu mộ bia mà bên dưới có một vật giống một con rùa nâng bia, search google để biết thêm:))))))

Gần đến chập tối, kết thúc chôn cất, Tiêu Dư An ngồi long liên hồi cung, trước sau đều có thị vệ hộ giá, đội ngũ hiện ra nặng nề rườm rà.

Hồng Tụ đi kế bên long liên nhìn thấy tâm trạng Tiêu Dư An không tốt, lo lắng mà hỏi: “Hoàng thượng, người không sao chứ?”

Tiêu Dư An đung đưa đầu nói: “Không sao, chỉ là không ngờ rằng tuyết lại rơi rồi.”

Hồng Tụ an ủi hắn: “Hoàng thượng đừng lo lắng, cũng đã 28 tháng 2 rồi, đây nhất định là trận tuyết cuối cùng của mùa xuân năm nay.”

Tiêu Dư An giống như nắm bắt được từ mấu chốt gì đó, ngữ điệu đột nhiên biến đổi: “28 tháng 2?”

Hồng Tụ đáp: “Đúng a, hoàng thượng, người làm sao vậy?”

Tiêu Dư An nắm chặt tay cầm trên long liên, đáy lòng dần dần tuôn ra bất an không rõ.

Hai mươi tám tháng hai, trong nguyên tác, là ngày tế của Dương Liễu An.

Trong nguyên sách, không có tang lễ của Tôn lão tướng quân, quân vương Bắc quốc hôm nay ra ngoài vui chơi, lúc đang trên đường hồi cung, bị dân thường bất cam, khổ nổi, chuyên quyền ám sát, thân làm thị vệ bên người Dương Liễu An bởi vì hộ chủ, rơi vào kết cục thân thủ hai nơi.

Mà hiện giờ, vị trí của Dương Liễu An, được thay thế bởi Án Hà Thanh.

Tiêu Dư An ngước mắt nhìn đi, một mắt nhìn thấy Án Hà Thanh đi theo long liên ở bên trái, Tiêu Dư An hít thở sâu vài lần, nén xuống bất an trong lòng.

Sẽ không đâu, Tiêu Dư An nói với chính mình: Hắn tất cả đều đơn giản, không tiêu xài quốc khố, cũng chưa từng thu qua thuế nặng, càng không có bóc lột qua bá tánh.

Hơn nữa hắn cũng không phải du chơi, đường hồi cung cũng không giống nhau, căn bản không cần phải lo lắng.

Tiêu Dư An vài lần an ủi chính mình, cảm thấy hơi hơi định tâm, hắn ngẩng mắt lên, nhìn thấy Án Hà Thanh chính diện lộ ra lo lắng mà nhìn về mình.

Tiêu Dư An đối với hắn cười cười, xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, tuyết rơi không thấy mây tan, mây đen áp thành, trăng bạc khuyết dần dần ẩn vào sau mây đen, trong một khoảnh khắc đêm tối gió cao, Tiêu Dư An dường như không thể thấy nét mặt của Án Hà Thanh.

Hai người bị ngăn cánh bởi bóng tối đối diện nhau, chính trong chốc lát ánh trắng xuyên qua đám mấy rọi xuống, đôi ngươi Tiêu Dư An đột nhiên co lại.

Một mũ tên sắc nhọn không biết từ nơi nào gào thét mà tới! Sống chết mà đóng và long liên bên tai hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc