XUYÊN THÀNH PHẢN DIỆN LÀM SAO ĐỂ SỐNG ĐÂY

Hai bên nhận ra dị thường, trầm mặc ở giữa hai người lan ra, Tiêu Dư An lặp lại một tiếng ta đi lên triều sớm sau đó, lên đường rời đi.

Án Hà Thanh chỉnh trang xong y sam, dự tính từ Tẩm cung đi về phòng thứ, nào ngờ hắn vừa bước ra khỏi Tẩm cung, hai người hung thần ác nghiệt một trái một phải chen nhau mà đến: “Ngươi chính là Án Hà Thanh?”

Án Hà Thanh cau mày: “Đúng.”

“Theo chúng ta qua đây.”

Hai người giống như sợ rằng Án Hà Thanh chạy mất, một trước một sau kẹp hắn đến nơi phòng thứ của Tẩm cung.

Một vị nam tử cao to uy vũ đứng ở trước cửa phòng thứ, sau lưng là một đội ngũ binh lính.

Hai người hung thần ác nghiệt đối với tên nam tử đó chắp đấm: “Lý tướng quân, người đem đến rồi.”

Lý Vô Định gật gật đầu, ngước mắt nhìn qua Án Hà Thanh, ánh mắt thiêu người, hắn từ từ mở miệng: “Hoàng tử Nam Yến quốc, Án Hà Thanh.”

Án Hà Thanh lập tức hiểu ra gì đó, mặt lạnh không có đáp lại.

Lý Vô Định cũng không muốn đợi đến hắn đáp lại, chỉ lấy phòng thứ đối với binh sĩ sau lưng nói: “Lục.”

Lời nói vừa dứt, cửa phòng của phòng thứ bị người thô bạo mà đạp ra, ổ khóa đáng thương lẻ loi mà rơi sang một bên, hàng chục người xông vào trong phòng, từng tấc từng tấc bắt đầu lục tung lên.

Bình hoa bị đập vỡ, bàn ghế bị lục tung, nệm giường bị xuyên thủng, bông gòn toàn bộ bị kéo tung ra, chưa qua chốc lát, trong phòng một đống bừa bộn đầy đất, hàng chục người ở trong căn phòng nhỏ hẹp tìm kiếm một lần rồi một lần, nhưng hoàn toàn không có kết quả.

Lông mày của Lý Vô Định theo thời gian dần dần cau lại, hắn đi vào trong nhà, bước qua bước lại, cuối cùng ngừng ở trước giường đã bị lật tới lộn xộn, hỏi người bên cạnh: “Dưới gầm giường tìm qua chưa?”

“Hồi tướng quân, đã tìm qua.”

Lý Vô Định suy nghĩ chốc lát, nói: “Đem nguyên cái giường gỗ lật ngược lên, tìm tiếp.”

“Vâng!”

Án Hà Thanh mặt không đổi sắc, nhưng đáy lòng lại đột nhiên ớn lạnh.

Dưới sự hợp lực của ba người cái giường, nguyên cái bị tung lên, một tên binh sĩ tỉ mỉ mà lần mò, đột nhiên gào lên: “Lý tướng quân, ở đây có một cái hầm kín!”

Lý Vô Định thoáng qua hơi vui, nói: “Mở ra.”

Binh sĩ hô lớn một câu vâng, sau đó mở ra hầm kín, khiến cho toàn bộ người kinh sợ là: Bên trong hầm kín không hề có vật gì.

Lông mày Lý Vô Định lại lần nữa cau lại, hắn bước lớn đi đến trước mặt Án Hà Thanh, nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt u tối bất thiện: “Tại sao ở đây lại có một cái hầm kín?”

Án Hà Thanh hoàn toàn không sợ hãi mà đối diện với hắn: “Ta không biết.”

Lý Vô Định cắn răng, quay đầu bảo: “Tiếp tục tìm.”

Một đám người gần như đến mặt đất cũng lục lên một lớp, nhưng vẫn cứ cái gì cũng không tìm ra, không có bằng chứ, Lý Vô Định không thể tùy tiện bắt người, không có cách nào, chỉ đành đem binh rời đi.

Đợi người toàn bộ rời đi, Án Hà Thanh đứng ở trước cái giường bị lật ngược, nhìn cái hầm kín trống rỗng, nhất thời hô hấp không được, chỉ cảm thấy không rét mà run, sợ hãi không yên.

Lý Vô Định đang chuẩn bị thất vọng rời cung, đột nhiên bị một người ngăn cản đường đi.

Là Triệu công công.

Triệu công công đối với Lý Vô Định cười bảo: “Lý tướng quân, lão nô là chức chưởng Nội vụ phủ.”

Trước đó Lý Vô Định sớm đã nghe nói qua trong cung thành có một vị tam đại* lão thần họ Triệu, nhưng mà hắn cùng hoạn quan không hề có liên quan, nhất thời nghi hoặc không thôi: “Thật là Triệu công công?”

(*Đại ở đây là triều đại nha, ý nói Triệu công công đã phục vụ ba đời vua)

“Không ngờ tới Lý tướng quân vậy mà lại nhận ra lão nô, lão nô vô cùng lo sợ.” Triệu công công chắp tay, “Lão nô muốn hỏi Lý tướng quân một chuyện, lần này dẫn binh vào cung, có phải hoài nghi Án Hà Thanh và Vũ Ninh vương gia câu kết Nam Yến quốc có quan hệ?”

Lý Vô Định nghĩ rồi nghĩ, đáp đúng sự thật: “Đúng vậy.”

Triệu công công gật gật đầu: “Lão nô biết rồi, cảm ơn Lý tướng quân cho biết.”

Thấy Triệu công công xoay người muốn đi, Lý Vô Định vội vàng đưa tay cản lại: “Triệu công công đây là tại sao?”

Triệu công công nhìn Lý Vô Định cười nhẹ: “Lý tướng quân, những người tính tình chính nghĩa các ngươi, chú trọng nhìn chứng cứ để trừng phạt và xử lý, nhưng lão nô không phải dạng người giống các ngươi, lão nô chỉ cần nghĩ làm sao để khiến hoàng thượng vô tư, bình yên, chỉ có thế thôi.”

Nói rồi, Triệu công công gõ lấy cái lưng hơi hơi khom, từ từ hướng phòng thứ đi tới.

Cả cuộc đời này của Triệu công công, rất ít có qua tính toán sai, hắn nắm giữ Nội vụ phủ nhiều năm, làm việt độc ác đoạn tuyệt dứt khoát, mượn dao giết người là một trong những mưu kế sở trường nhất của hắn.

Nhưng mà không ngờ đến, giờ đây lại té ngã ở chỗ này của Án Hà Thanh, Triệu công công luôn cho rằng, Án Hà Thanh cam tâm làm cấm luyến, nhất định đã đứt đi sống lưng kiên quyết, hiện giờ xem ra, không biết là hắn lớn tuổi hồ đồ, hay là Án Hà Thanh ẩn trốn quá sâu.

Hên là bây giờ mất bò mới lo làm chuồng, chuyện này chưa muộn, hắn Triệu công công ở trong cung này đã hơn bốn mươi năm, sở trường nhất chính là dùng hết thủ đoạn hành hạ, cạy ra miệng của một người.

Bình luận

Truyện đang đọc