XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI PHẬT HỆ TỐT SỐ NHẤT



Hạ Uyển mang theo hai người anh trai cùng với nửa tháng đồ ăn tiêu chuẩn của một người đi qua nhà Tống Hà, đương nhiên đồ ăn nửa tháng là Vương Tú Cần nói với cô như vậy, dù sao cô cũng không biết tính.
Xa xa liền nhìn thấy cửa nhà Tống Hà mở rộng, mơ hồ có thể nhìn đến vài cá nhân đứng trong sân, tiếng vị thím nào nói to không ngừng truyền ra, giống như âm thanh tranh chấp.
Hạ Uyển bỏ lại hai người anh trai đang xách lương thực chạy qua, Hạ Đông Hạ Nam cũng nhận thấy sự việc không thích hợp cũng nhanh bước chân hơn.
Lúc này, mấy người thím tụm chung một chỗ đang cùng hai cha con nhà họ Tống đối chất.
"Hà Tử, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hiện tại tay con liền công điểm đều kiếm không được, tiền thiếu chúng ta làm sao bây giờ?" Trong đó có một người phụ nữ dáng mập mạp đứng ở đằng trước, kích động đến mức nước miếng phun thật xa, không ngừng khoa tay múa chân trước mặt Tống Hà.
Tống Vĩnh Trường chống gậy đứng ở bên cạnh, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, thân thể run nhè nhẹ, một câu cũng không nói nên lời.
Tống Hà nắm chặt nắm tay nói: "Dì Hai yên tâm, tiền con sẽ trả cho mọi người, một phân đều không thiếu."
Một bà dì khác bên cạnh làm bộ tận tình khuyên bảo mà khuyên nhủ: "Cháu trả? Một đứa con gái như cháu lấy cái gì trả? Cháu nên nghe lời bác, gả đến trấn trên ăn uống không lo, còn có thể lấy tiền sính lễ cho cha cháu xem bệnh.

Tuy rằng con trai lão Trần người khờ khạo, tới lúc cháu gả qua còn không phải mọi chuyện do cháu định đoạt?" Nhưng lại làm ra vẻ nói thêm một câu: "Bác cũng vì muốn tốt cho cháu."

Vị này chính là chị của Tống Vĩnh Trường, bác của Tống Hà.
Lời nói của bà bác Tống này lập tức liền chọc giận Tống Vĩnh Trường, hắn lảo đảo đi đến phía trước, miễn cưỡng giơ lên cái quải trượng, bắt đầu xua đuổi mấy người này, cảm xúc quá mức kích động dẫn tới thanh âm nghẹn ngào: "Lăn, đều lăn, Tống Vĩnh Trường tôi dù có bệnh liệt giường, bệnh đến chết, cũng không có khả năng đem con gái bán cho một tên ngốc."
Tống Hà sợ Tống Vĩnh Trường đứng không vững, vội vàng tiến lên đỡ ông.
Người phụ nữ mà Tống Hà gọi là dì Hai sợ tới mức lui ra phía sau vài bước, sau đó lấy lại tự tin khi thấy Tống Vĩnh Trường đứng còn đứng không vững: "Mọi người đều nói cứu một mạng người hơn xây mười kiểng chùa, chúng ta cho vay tiền cũng là hảo tâm, ông nhìn lại bộ dáng của ông xem, trả tiền! Ngày mai nhà các người phải đem tiền trả hết cho tôi!"
Dù Tống Hà cũng rất tức giận, nhưng rốt cuộc mấy người thím trước mặt đều cho mượn tiền để Tống Vĩnh Trường xem bệnh, cô vẫn nhớ kỹ ơn của họ, chỉ có thể thấp giọng năn nỉ: "Các dì có thể chờ một chút hay không, chờ cuối năm phát tiền, con nhất định sẽ trả cho mọi người."
Một người thím trong đám đông thấy vậy không đành lòng, muốn nói gì đó liền bị người bên cạnh đè lại.
Người dì Hai kia tiếp tục nói: "Không phải chúng ta không chiếu cố cha con hai người, nhưng hôm nay thời tiết càng ngày càng lạnh, cha cháu lại phải uống thuốc rồi, cháu còn phải tiếp tục vay tiền, cháu nói cháu trả như thế nào."
"Đúng vậy, con trai nhà lão Trần tuy rằng có chút ngốc nhưng trong nhà người ta có tiền, cháu còn có cái gì không hài lòng." Con người luôn là như vậy, nếu không đánh vào trên người mình liền không biết đau.
Lúc Hạ Uyển xông tới vừa vặn nghe được những lời này, máu dồn lên não, trực tiếp dỗi trở về: "Sao bà không đem con gái bà gả qua đi!"
Người nọ ngượng ngùng mà không nói.
Bác Tống nhìn thấy Hạ Uyển mí mắt giựt giựt mấy cái, con nha đầu Tống Hà chết tiệt kia khi nào nhận thức con gái út nhà Hạ đội trưởng.
Khi Hạ Đông Hạ Nam cõng lương thực đi tới, vài vị thím đều hai mặt nhìn nhau và không rõ ràng lắm tình huống như thế nào.
Dì Hai bất mãn hỏi: "Đội ngũ sẽ không đưa trợ cấp cho nhà này nữa đi.

Đồ ăn đều là của tất cả mọi người!"
Trong đội sẽ đưa thêm cho trong nhà Tống Hà một ít, đến lúc đó chia lương thực cho các nhà sẽ phải thiếu một chút, trong lòng mấy thím này bàn tính đánh đến vang dội, sợ nhà mình chịu thiệt hơn.
Vài vị thím khác vừa nghe, cũng khe khẽ nói nhỏ.
"Nhưng mà trong đội không thể chỉ chia thêm cho một nhà đi, nhà ai mà không có người bệnh."
"Không sai, mấy năm nay trong đội trợ cấp đồ vật cho nhà bọn họ còn thiếu sao? Cực cực khổ khổ làm một ngày, đồ vật đều rơi xuống tay mấy người không làm việc."
"Ngày mai thời điểm bắt đầu làm việc tôi cũng vặn lưng(?) một cái, trong đội không cho tôi cái gì thì không được."
Hạ Nam không thể nghe lọt tai mấy lời nói vô nghĩa nữa, nói: "Con nói các dì nghe mấy dì nghĩ gì vậy, đây là quà tạ lễ cha con gửi cho Tống Hà vì đã dạy em gái con học tập, cùng trong đội không có quan hệ, đồ vật có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy."

Hạ Uyển chịu lời này của Hạ Nam dẫn dắt, cũng phụ họa mà nói: "Lúc trước chị Tống Hà thi đều đạt điểm cao, có bản lĩnh mấy dì cũng sinh đứa con gái như vậy đi."
Bác Tống tiếu lí tàng đao, híp mắt nói: "Không nghĩ tới Hà Tử còn có bản lĩnh như vậy, xem ra tiền cháu thiếu mấy bác thực mau là trả xong." Vừa nghe còn tưởng rằng bà ta vui vẻ thay Tống Hà.
Nhưng trên thực tế, lời này bác Tống không chỉ nói cho mấy thím ở đây nghe mà còn nói cho Hạ Đông Hạ Nam nghe.
Mấy vị thím cũng không ngốc, nếu quan hệ Tống Hà cùng con gái út nhà Hạ đội trưởng tốt như vậy, còn ở nơi này gây rối là luẩn quẩn cỡ nào.

Nhưng các bà cũng tính như vậy là xong chuyện.

Rõ ràng là dì Hai dẫn đầu lưu lại một câu: "Tiền chậm nhất tháng sau phải trả, nếu không liền lấy phòng ở cấn qua." Sau đó hùng hổ dẫn người đi.
Mà Hạ Đông Hạ Nam căn bản không để ý tới bác Tống.
Tống Hà đã tìm được lối ra khác, đối với bác Tống không phải là chuyện tốt gì, lúc bà thu lễ nhà lão Trần đã cam đoan với người ta, nhất định sẽ đem cháu gái gả đến nhà bọn họ.
Tuy nhiên hôm nay không có kịch hay, bác Tống mắt thấy mấy người nói chuyện giúp mình đều đi rồi, chính mình cũng không tiện ở lâu, trở về lại nghĩ cách khác.
Bác Tống an ủi chính mình, nếu con gái nhỏ nhà Hạ đội trưởng thi đậu đại học, Tống Hà chính là người đã dạy ra sinh viên, không phải nhà lão Trần muốn một đứa con dâu thông minh để sinh cho nhà hắn đứa cháu trai thông minh sao, sính lễ người đã dạy sinh viên còn phải nhiều hơn chút.
(Truyện chỉ được edit và đăng tải tại Wattpad MyMy443 và dembuon)
Nhìn thấy đám người kiếm chuyện trong viện đi gần hết, Tống Vĩnh Trường sức lực cũng không còn, liền ngất đi.
Một cô gái nhỏ như Tống Hà làm sao chịu nỗi sức nặng của người đàn ông trưởng thành, chỉ kịp phát ra một tiếng: "Cha!"
Hạ Đông bước đến gần Tống Vĩnh Trường đỡ một tay của ông ấy, sau đó kêu Hạ Nam một tiếng, ý bảo hắn lại đây phụ một chút.
Tiếp theo Hạ Đông quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển: "Uyển Uyển, em cùng đồng chí Tống Hà đi gọi Hạ gia gia tới đây."
Hạ Uyển cũng không biết Hạ gia gia tên là gì, chỉ biết ông là lương y chân đất (1) ở Hạ gia trang, ngày thường có thể hỗ trợ xem chút bệnh lặt vặt, người trong thôn đều kêu ông Hạ gia gia.
Tống Hà có điểm bối rối, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hạ Uyển trực tiếp duỗi tay giữ chặt Tống Hà: "Chú Tống có hai anh của em ở đây hỗ trợ chăm sóc, chúng ta trước tiên đi tìm Hạ gia gia đi."

Tống Hà lấy lại tinh thần, nhịn xuống nước mắt, gật đầu rồi đi cùng Hạ Uyển.
Một lúc sau, hai người dẫn Hạ gia gia tới, Hạ gia gia đối với sự tình của Tống Vĩnh Trường cũng có hiểu biết, nghe được tình huống liền bỏ cơm đang ăn dang dở liền cùng nhau lại đây.
Hiện nay, về cơ bản ở nông thôn không có xây dựng cơ sở chữa bệnh, bởi vậy trong thôn lương y chân đất phần lớn có thói quen khám chữa bệnh theo trung y, tuy nhiên có một khoảng thời gian trung y bị xuyên tạc, trước mắt rất khó tìm được những đại phu có bản lĩnh.
Hạ gia gia kiểm tra mạch cho Tống Vĩnh Trường, sau đó mở mắt hắn ra kiểm tra, tiếp theo nhấn nhân trung, cũng cùng Tống Hà nói: "Còn tốt, không phải chuyện gì lớn, vốn dĩ cơ thể có chút yếu lại quá mức tức giận nên ngất đi thôi, tỉnh lại liền không có việc gì."
Tống Hà nghe được lời này thân thể khẩn trương cuối cùng cũng được thả lỏng, Tống Vĩnh Trường không lâu sau đó liền tỉnh.
Hạ gia gia thấy người đã tỉnh, cự tuyệt trứng gà Tống Hà đưa liền phải về nhà, Hạ Đông đi theo đem người đưa trở về.
Hạ Nam ở lại chờ Hạ Uyển.
Tống Hà đi phòng bếp đổ mấy chén nước sôi để nguội, đưa cho hai anh em Hạ Nam Hạ Uyển trước, sau đó đỡ Tống Vĩnh Trường dậy uống một chút.
"Hạ Uyển, hôm nay cảm ơn em, nếu không phải em lại đây chị thật sự không biết phải làm như thế nào." Tống Hà cảm kích mà nhìn Hạ Uyển.
Hạ Uyển có lệ mà trả lời: "Không có việc gì, không cần khách khí như vậy." Chẳng qua ở trong lòng cô có điểm hoài nghi chính mình, trong truyện gốc nữ chủ thảm như vậy sao? Cô hoàn toàn không hồi ức được cốt truyện cụ thể nào cả.
Kỳ thật cũng không thể trách Hạ Uyển, nguyên thư bắt đầu viết sau khi nữ chủ Tống Hà lấy chồng, sự tình trước kia Tống Hà trải qua đều là dùng phương thức hồi ức giới thiệu, có một vài ký ức Tống Hà không hồi ức liền không có đề cập.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Hạ Uyển cảm thấy hiện tại Tống Hà cùng trong nguyên thư hoàn toàn không giống nhau, trong nguyên thư Tống Hà thành thục, ổn trọng, dường như cô ấy có thể xử lý mọi việc vô cùng thành thạo, chứ không phải giống như bây giờ gặp chuyện liền hồng vành mắt.
Chỉ là trong lòng Hạ Uyển biết rằng nếu cô ấy không phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy, Tống Hà căn bản sẽ không trở thành nữ chủ mạnh mẽ, cố gắng phấn đấu như trong tiểu thuyết được.

Mà hiện tại khoảng cách Tống Hà quật khởi còn một đoạn thời gian, Hạ Uyển cảm thấy chính mình phải nghĩ biện pháp giúp cô ấy.
(1) bác sỹ được đào tạo cấp tốc phục vụ cho một chiến dịch nào đó..


Bình luận

Truyện đang đọc