XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI PHẬT HỆ TỐT SỐ NHẤT



Hồ Tử Thúy phản ứng lại, tránh tay của Hạ Uyển, mặt đỏ lên: "Sao bà có thể làm như vậy!"
Hạ Uyển cười, nhàn nhạt nói: "Vì sao tôi không thể như vậy?" Tiếp theo đem tay lúc giữa trưa bị thương giơ lên trước mặt Hồ Tử Thúy: "Bà nên thấy rõ ai là người bị hại, trong đầu toàn là nước còn chữ nghĩa đều nuốt hết vào bụng rồi hả? Bà lại nói chuyện vì một người phạm tội lưu manh?"
Hồ Tử Thúy môi có chút run rẩy, dùng ngón tay chỉ vào Hạ Uyển, nói không ra lời, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Tôi không có."
"Vậy bà nên biết nói chuyện giúp ai, nạn nhân cũng là một cô gái như bà, bà còn có lương tâm hay không?" Hạ Uyển một tay đè lên mặt bàn, dần dần tới gần Hồ Tử Thúy, Hồ Tử Thúy không nhịn được loảng xoảng một tiếng ngồi xuống.
Hạ Uyển yên lặng thu hồi mũi chân đang nhón, chiều cao này thật là không có một chút khí thế nào.
"Pháp luật sẽ xác định ai là người tốt ai là người xấu.

Tôi đưa anh ta vào Cục Công An, tội lưu manh sẽ bị trừng phạt." Hạ Uyển tiếp tục hỏi, "Tôi làm sai rồi sao?"
Hồ Tử Thúy theo bản năng lắc đầu.
"Vì tôi không sai nên không tới lượt bà chỉ chỉ trỏ trỏ." Sau đó nhẹ nhàng mà liếc Hồ Tử Thúy một cái rồi trở lại chỗ mình ngồi.
Ánh mắt mọi người trong lớp đều tập trung trên người Hồ Tử Thúy và Hạ Uyển, không có ai chú ý tới thầy Lý đang đứng cạnh cửa sổ nhỏ ở cửa sau cùng với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vỗ tay bước vào, gật đầu mỉm cười với Hạ Uyển.


Khi xảy ra vấn đề như thế này ở trường, nhà trường cũng phải chịu một phần trách nhiệm, hiệu trưởng ban đầu muốn an ủi bạn học sinh đang sợ hãi, nhân tiện giúp đỡ để ngăn chặn những điều tồi tệ xảy ra giữa các bạn cùng lớp, không nghĩ tới liền gặp phải cảnh này.
Hiệu trưởng thưởng thức nhìn Hạ Uyển nói: "Vị đồng học này tư tưởng giác ngộ không tồi."
Lâm Thanh Thanh nhìn đến hiệu trưởng, theo bản năng hô: "Đứng dậy!"
Cả lớp: "Hiệu trưởng khoẻ!"
Hiệu trưởng xua tay ý bảo cả lớp ngồi xuống, nói: "Thầy hy vọng về sau các em có gặp được loại tình huống này, cũng phải dũng cảm nói ra để bảo hộ bản thân mình.

Hãy học tập bạn Hạ Uyển!"
Hạ Uyển hơi đỏ mặt khi nghe những lời này và cảm thấy xấu hổ khi bị giáo viên phát hiện.
Thầy Lý thấy hiệu trưởng đã nói xong, liền đứng lên và nói: "Được rồi, các em chuẩn bị học đi."
Hiệu trưởng đi ra ngoài nói với thầy Lý: "Đứa nhỏ này không tồi."
Thầy Lý nghe hiệu trưởng khen Hạ Uyển, cũng cảm thấy vinh dự, gật đầu nói: "Học kỳ này bạn học Hạ Uyển rất chăm chỉ, tiến bộ cũng rõ, xác thật thực ưu tú." Nếu hiệu trưởng có ấn tượng không tồi với Hạ Uyển, thầy Lý không ngại lại giúp cô bé một lần, có thể tạo ấn tượng tốt với hiệu trưởng, cũng không phải chuyện gì xấu.
Sau khi hiệu trưởng đi rồi, cả lớp an tĩnh trong chốc lát, Lỗ Phi cười tiến đến kế chỗ Hạ Uyển, nói: "Bạn học Hạ Uyển......"
Hạ Uyển nghi hoặc mà nhìn về phía đầu heo con đen sì này.
Lỗ Phi hỏi thử: "Có thật là cậu đưa người đến Cục Công An không?"
"Lỗ Phi!" Tính tình bênh vực người mình của Lâm Thanh Thanh lại nổi lên, thấy Lỗ Phi cái hay không nói đi nói cái dở, hung hăng nói.

Cô sợ Uyển Uyển bởi vì chuyện này mà khổ sở.
Hạ Uyển duỗi tay kéo cánh tay Lâm Thanh Thanh, ý bảo cô ấy ngồi xuống, cười như không cười nhìn về phía Lỗ Phi: "Đúng rồi, làm sao vậy?"
"ĐM, quá soái, cậu về sau chính là chị đại của tớ." Lỗ Phi không nghĩ tới nữ sinh có vóc dáng nhỏ nhắn mà lợi hại như vậy.
Hạ Uyển ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, giáo viên đã vào, nói: "Vậy thì em trai Lỗ Phi, có thể về chỗ để học không?"
Lỗ Phi còn muốn nói tiếp, giáo viên đã quát lớn: "Lỗ Phi, mau trở về chỗ ngồi."
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad và dembuon
Sự tình quá oanh động, làm Lỗ Phi quên đã tới giờ học.
Lỗ Phi nói xn lỗi với giáo viên, ỉu xìu trở về chỗ ngồi.
Sự tình giữa trưa không có ảnh hưởng gì lớn với Hạ Uyển, cô vẫn tiếp tục chăm chỉ nghe giảng bài, nghiêm túc học tập, không khác gì mọi kh, thấy được điều này thầy Lý càng thêm vừa lòng.
Buổi chiều tan học, Hạ Uyển cứ theo lẽ thường cùng Lâm Thanh Thanh đi nhà ăn.
Kết quả vừa ra khỏi phòng học thì thấy Kỳ Thiệu Thành lười nhác dựa vào dưới tàng cây, mặc một bộ đồ màu xanh lam với nhiều huân chương.

Mặt trời sắp lặn, ánh nắng dịu dàng qua những chiếc lá ngả vàng chiếu trên người Kỳ Thiệu Thành, khi làn gió nhẹ thổi qua còn có thêm vài chiếc lá rơi, Hạ Uyển cảm thấy hô hấp mình chậm lại.
Cô không thể không thừa nhận, vẻ đẹp lúc trẻ của đại lão thực sự không đùa được, quân phục soái khí, tóc ngắn kiểu quân nhân, mặt mày thâm thuý cùng với sống mũi cao thẳng, mười phần kiên cường.
Không chỉ Hạ Uyển mà vài cô gái nhỏ trộm ngắm Kỳ Thiệu Thành đến đỏ cả mặt, chưa kể có người nhận ra anh là người giữa trưa hôm nay nhẹ nhàng xách mẹ Tống lên, càng thêm bắt mắt.
Sau khi Kỳ Thiệu Thành nhìn thấy Hạ Uyển, liền đi vài bước dài tới: "Đồng chí Hạ Uyển, đồng chí có tiện đi tới cục một chuyến không? Trong cục muốn ghi chép biên bản."
Hạ Uyển suy nghĩ một chút, gật đầu, xoay người nhìn về phía Lâm Thanh Thanh: "Thanh Thanh, phiền toái chị xin thầy Lý cho em nghỉ tiết tự học buổi tối được không?"
"Không cần, tôi đã xin nghỉ giúp đồng chí." Kỳ Thiệu Thành nói, "Đi thôi." Nói xong liền dẫn đầu đi đến cổng trường.
Hạ Uyển nói tạm biệt với Lâm Thanh Thanh xong thì thấy Kỳ Thiệu Thành đã đi xa, cô đành phải chạy chậm đuổi theo.
Kỳ Thiệu Thành cũng phát hiện chính mình đi quá nhanh, âm thầm giảm tốc độ.
Sau khi Hạ Uyển phát hiện, mỉm cười ngọt ngào, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu, hỏi: "Đội trưởng Kỳ, kêu tôi qua muốn ghi chép cái gì?"
Kỳ Thiệu Thành nghe Hạ Uyển kêu mình là đội trưởng Kỳ, có chút khó nghe, không phải nói thích mình sao, sao kêu xa lạ như vậy, liền thấp giọng nói: "Đồng chí cứ giống Tống Hà kêu tôi anh Kỳ là được."
Hạ Uyển sững sờ một lúc, sau đó thoải mái hào phóng trả lời: "Được, vậy anh Kỳ, anh có thể nói trước tình huống như thế nào không? Để em chuẩn bị tâm lý."
Kỳ Thiệu Thành nghe vậy bấu chặt tay để lên miệng ho nhẹ một tiếng, giống như che giấu điều gì, nói: "Chuyện mẹ Tống làm náo loạn ở trường vào giữa trưa, để cho đương sự là em nói qua tình huống một chút." Sợ tiểu cô gái nhỏ sợ hãi, anh lại bổ sung một câu, "Anh sẽ đi cùng em."
Hạ Uyển không nghĩ tới mẹ Tống thật sự bị bắt vào Cục Công An, cô cho rằng Kỳ Thiệu Thành chỉ là tùy tiện nói thôi, cô cảm thấy chuyện này không có gì to tát nên hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra với bà ấy?"
Hạ Uyển chỉ muốn hiểu biết tình huống một chút nhưng Kỳ Thiệu Thành cho rằng Hạ Uyển mềm lòng muốn cầu tình vì mẹ Tống, không tán đồng nói: "Đến trong cục em nên dựa theo tình hình thực tế nói, bà ấy tùy tiện đi trường học náo loạn như vậy là tình tiết rất nghiêm trọng, ít nhất cũng phải bị giam mấy ngày rồi quyết định có đi tù hay không."
"Hả? Còn phải đi tù nữa sao?" Hạ Uyển đối với luật pháp là thật sự không quá hiểu biết.
Kỳ Thiệu Thành từ thủ đô tới, hiểu biết một ít thay đổi của chính sách nhưng hiện tại còn khó mà nói, chỉ nói: "Hiện tại còn không cần nhưng quá mấy ngày thì không nhất định."
Hạ Uyển cảm thấy lời nói của Kỳ Thiệu Thành có ẩn ý nhưng minh bạch đây không phải là điều mình nên biết, liền không có hỏi kỹ càng tỉ mỉ.
Kỳ Thiệu Thành cảm giác Hạ Uyển có thể hiểu ngầm ý tứ của mình, trong lòng có cảm giác tự hào không biết từ đâu tới, đứa nhỏ vẫn rất thông minh.
Nếu không thể nói tỉ mỉ, Hạ Uyển dứt khoát thay đổi đề tài, hỏi: "Không biết chị Tống Hà bên kia thế nào? Bác Tống sẽ làm phẫu thuật sao?"
Kỳ Thiệu Thành tiếp tục chậm rì rì đi tới, nói: "Không có nhanh như vậy, thứ sáu mới tới ngày giải phẫu."
"Vậy tới hôm đó sau khi tan học em với Thanh Thanh đến bệnh viện thăm bác Tống rồi lại về nhà." Hạ Uyển tính thời gian một chút, vừa vặn tốt.
Kỳ Thiệu Thành vốn dĩ tính nói không cần, hai cô gái nhỏ về muộn quá không an toàn nhưng ma xui quỷ khiến nói: "Được, lại cùng nhau ăn một bữa cơm đi, sau đó anh đưa hai đứa về nhà."
Không đợi Hạ Uyển cự tuyệt, Kỳ Thiệu Thành nhìn phía trước nói: "Mấy anh trai của em tới rồi."
Hạ Nam cũng thấy hai người, la lớn: "Uyển Uyển, nơi này!"
Hạ Uyển nhìn thấy người thân, cao hứng chạy qua, hỏi: "Anh cả anh hai, hai anh sao lại tới đây?"
"Đội trưởng Kỳ tới trong nhà nói cho hai anh biết, em chịu khi dễ, còn muốn tới Cục Công An ghi biên bản, chúng ta đương nhiên phải tới." Hạ Nam tức giận bất bình mà nói.
Hạ Uyển kinh hỉ nhìn về phía Kỳ Thiệu Thành, cười nói tạ: "Cảm ơn anh Kỳ."
Kỳ Thiệu Thành làm bộ dường như không có việc gì, nói: "Không có việc gì, thông báo với người nhà là nhiệm vụ của bọn anh, vì nhân dân phục vụ."

Hạ Đông chú ý tới xưng hô của Hạ Uyển vớ Kỳ Thiệu Thành, anh không khỏi nghĩ thầm, từ khi nào em gái lại thân cận như vậy.

Nhưng đối với sự giúp đỡ của Kỳ Thiệu Thành hôm nay, Hạ Đông chưa nói gì, sau khi biết Kỳ Thiệu Thành giúp Hạ Uyển giải vây, cũng tỏ lòng biết ơn.
Kỳ Thiệu Thành nghĩ tới cảm tình của Hạ Uyển với mình, nhìn thấy anh trai của người ta có chút ngại, giống như là mình dạy hư người bạn nhỏ bậy, cũng khó được có lúc không cố ý trêu chọc Hạ Đông.
Hạ Uyển vốn dĩ không có sợ hãi, hiện tại có anh trai bên cạnh thì càng thêm an tâm, thong dong đi vào đem sự tình nói rõ ràng xong thì ra về, cô đem mọi chuyện đều nói qua một lần, chuyện còn lại để pháp luật phán quyết.
Vào tháng 8 năm 1983, Nhà nước đề xuất cuộc "Nghiêm đánh"* lần đầu tiên và các tài liệu liên quan liên tiếp được phân phát cho cả nước từ tháng 9 đến tháng 10.
Mọi tội ác đều bị trừng phạt với mức án nặng hơn và nhanh hơn.
Chuyện của Hạ Uyển cuối cùng đã lan truyền tới trường, nhưng đa số đều là tin tích cực.
Sau khi biết Tống Lão Tam bị bắt, lục tục có vài nữ đồng chí bí mật đến Cục Công An cử báo anh ta đã từng có hành vi phạm tội lưu manh.
Bản án dành cho Tống Lão Tam cũng thực mau liền ban hành, anh ta bị kết án tử hình với nhiều tội danh như côn đồ, đánh bạc trộm cắp,...!và một tháng sau sẽ bị xử tử.
Mẹ Tống bị phạt một năm tù tội gây rối trật tự an ninh xã hội.
Hạ Uyển chưa bao giờ bận tâm đến chuyện này, nghe được tin tức Tống Lão Tam từ chỗ Kỳ Thiệu Thành cũng đã qua thật lâu cô không có nhớ tới chuyện này.

Điều khiến cô ngạc nhiên là một đời này Tống Lão Tam vậy mà bị phán tử hình, ở trong sách dù có kết luận bằng chứng về tội giết người của Tống Lão Tam thì anh ta cũng chỉ bị kết án mười năm.

Vậy mà mẹ Tống cũng bị kết án.
Cục Công An đáp ứng sẽ giữ bí mật cho vài vị nữ đồng chí kia, Kỳ Thiệu Thành không muốn làm bẩn lỗ tai Hạ Uyển, chỉ nói cho cô kết quả này.
Hạ Uyển nghe được cũng không có vui sướng lắm, chỉ ở trong lòng yên lặng nói với nguyên chủ, rốt cuộc cô có thể an giấc ngàn thu.
*Do mình không biết tiếng Trung cũng như lịch sử Trung lắm nên bạn nào rành có thể chỉ mình edit từ này sao cho đúng nha.

Đây là từ gốc "严打".


Bình luận

Truyện đang đọc