XUYÊN THÀNH PHU LANG CỦA ĐỒ TỂ THÔ BẠO

✍✍ Mỗi một Vote của bạn đều là động lực dành cho tôi.?

_______

"Nhị lang phu lang, A Sơn đi gấp, đều nói không rõ, phía sau có mấy quan sai áp giải, chuyện gì thế này, đến cùng A Sơn phạm phải tội gì?" Hùng mẫu vào nhà liền truy hỏi, là ngày đông mà đầy đầu mồ hôi.

Bà vừa dứt lời, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, những người khác Hùng gia đóng cửa xong liền chạy tới, cùng một câu truy hỏi.

Đường Thọ hoảng hốt đến lợi hại, vẻ tỉnh táo bên ngoài chỉ là hình thức. Hùng gia bất quá chỉ là một nhà nông hương dã ,đối phương là quyền quý có thể sai khiến nha dịch, hai phe đối nhau không khác gì châu chấu đá xe, chỉ cần một ngón tay là có thể dí chết bọn họ. Mà bọn họ không quyền không thế, chung quy không có cửa khẩn cầu. Hùng Tráng Sơn tuy có tính khí oai hùng nhưng lại dễ dàng bộc phát sự thôi bạo, cậu không ở bên cạnh, không có người khuyên, liền tính nổi điên lên làm sao có thể ngồi xuống thương lượng với đối phương, nhỡ gϊếŧ ai thì làm sao bây giờ?


Đường Thọ càng nghĩ càng nóng lòng, sắc mặt trắng bệch, chính là ngọn đèn tối tăm không soi rõ mặt cậu, mọi người cũng có thể cảm giác được cậu lảo đảo.

Đường Thọ vô ý thức liếm môi, mở miệng cổ họng khàn đến chói tai.

"Mẹ, a phụ, mấy sai dịch kia nói chúng ta làm sinh ý tại gia không đăng kí thương hội, không vào thương tịch không thể kinh doanh sinh ý. Muốn chúng ta lấy tiền nộp thuế, sau đó chúng ta không được làm ăn nữa. Nhị lang không chịu, y đi với sai dịch lên huyện muốn gặp Huyện lệnh khẩn cầu, có thể nói thế nào đều là chúng ta vô lý, kết quả cuối cùng sợ là cũng không có lợi cho chúng ta. "

"A? Này có thể trách bọn họ đâu?" Hùng mẫu nơi nào hiểu Đường Thọ nói gì, nàng chỉ biết Hùng Tráng Sơn phạm lỗi bị quan sai mang đi. Nếu phạm lỗi khẳng định không tránh được bị sử phạt, đánh bằng roi còn đỡ, nếu bị bắt vào đại lao vài năm, cuộc đời của nhi tử bà đời này liền xong. Lúc này liền ngồi dưới đất gào khóc:"A Sơn, A Sơn mệnh khổ của ta, khi còn bé khổ như vậy, thật vất vả từ trong đống xác nhặt về được cái mạng, làm sao lại liên quan đến việc trên quầy này..."


Hùng phụ than thở, không ngừng dùng tay đánh vào đầu mình:"Đều là ta vô dụng, ta vô năng, chính như tử của mình cũng không thể bảo vệ được, lúc nhỏ liền thay ta chịu chết, thật vất vả trở lại, lại bị phạm phải chuyện này."

"A phụ, đừng nói như vậy." Hùng Thiết ôm cánh tay Hùng phụ không để ông lấy tay đánh vào đầu mình.

Người nhà họ Hùng ở trong phòng gào khóc nhốn nháo loạn tùng phèo, từng khuôn mặt đều thống khổ, rõ ràng đều vì sót ruột cho Hùng Tráng Sơn, nhưng thanh âm kia lại khiến Đường Thọ dị thường buồn bực, không khống chế được tính tình, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh cậu đột nhiên nhảy lên, nhịn không được rống to lên:"Đều ngậm miệng lại cho ta, kêu khóc hối hận có lời ích gì? Hiện tại Nhị lang bị quan sai mang đi, hy vọng duy nhất chính là chúng ta, các ngươi không suy nghĩ cách, lại ở đây khóc lóc kể lể có thể mang nhị lang trở về à!"


Trong ngày thường ở Hùng gia, Đường Thọ vẫn luôn là người có tính cách ôn hòa, mềm mại, thậm chí đem cả tay nghề truyền cho mọi người ở Hùng gia, cho nên trong mắt mọi người ở Hùng gia và Hạnh Hoa thôn đều là hình tượng ôn nhuyễn. Đều cho là Hùng Tráng Sơn không dễ chọc, mà Đường Thọ lại là người có thể lừa gạt. Lúc này Đường Thọ đột nhiên gào lên như mưa to gió lớn cực kỳ giống Hùng Tráng Sơn, quả thực chính là phiên bản của Hùng Tráng Sơn khi đang nổi giận, trong nháy mắt mấy người bên Hùng gia đều tắt thanh. Hùng mẫu đang khóc đến hăng say bị dọa đến nuốt ngược trở lại tiếng kêu khóc, đánh một cái nấc.

Đường Thọ vào giờ phút này không có tâm tình để ý đến người Hùng gia, tâm cậu loạn vô cùng, một lòng chỉ muốn giải quyết tìm kiếm phương pháp đem Hùng Tráng Sơn đi ra.
Đường Thọ nói:"Chúng ta bây giờ phải nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp đem Nhị lang đưa ra, không nói đến tính khí của y, tại nha môn phát bệnh đánh người không phải là không có khả năng. Đến lúc đó mới thật lag không thể cứu vãn."

Hùng mẫu nghẹn ngào mang theo tiếng nức nở:"A Sơn tuy rằng tính khí không tốt, nhưng là người biết giảng đạo lý, việc này là do y sai, càng sẽ không đánh người. Y không phải người điên."

"Tính khí nhị lang ta biết, mà chuyện lần này cho dù chúng ta có lỗi, nhưng cũng không bài trừ phía sau có người muốn ỷ thế hiếp người, chèn ép chúng ta, mục đích chính là nha hương cùng bàn chải đánh răng trong tay chúng ta. Nếu là như vậy ngươi cho là nhị lang sẽ thỏa hiệp sao?"

Dùng tính khí của Hùng Tráng Sơn đương nhiên sẽ không, tám chín phần mười sẽ....
Mọi người Hùng gia không dám nghĩ tới, mặt xám như tro tàn.

Hùng Trụ nói:"Nhị ca phu, ngươi có nhiều biện pháp, chỉ cần ngươi nói ra, dù bất kể là kế gì chúng ta đều đi làm."

"Về việc này biện pháp quá tốt ta không có, chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước mắt ta sẽ đi nha môn một chuyến, tìm hiểu chút tin tức, sau định ra bước tiếp theo, các ngươi có thể cho ta mượn chút tiền sao?" Lời này nói ra Đường Thọ có chút khó có thể mở miệng, trong nhà Hùng mẫu sinh hoạt hàng ngày keo kiệt ra sao không phải cậu không biết. Tiền lời kiếm về lại lo cho một nhi tử chưa có kết hôn, thực sự khó khăn cực kỳ. Mà bạc trong nhà để ở đâu, Đường Thọ thật sự không biết. Hùng Tráng Sơn sợ cậu trộm bạc rồi chạy mất nên vẫn đem tiền bạc quản lý đến chặt chẽ. Bất quá, nếu cậu muốn cái gì, chỉ cần nói ra y đều đáp ứng mua cho cậu loại tốt nhất.
"Không có cho mượn hay không, đó là nhi tử của ta, ta hiện tại về nhà lấy." Hùng mẫu lau khô mặt, quẳng đi sự nhát gan, cũng không sợ tối, đầu cũng không quay lại mà chạy ra ngoài cửa lớn.

"Đại ca, ngươi mau cùng mẹ trở lại, đã trễ thế này, mẹ một người cầm bạc đi lại quá nguy hiểm."

Hùng Thiết vội vã đuổi theo, trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng ngột ngạt đến tận cùng ngay cả hít thở cũng khó khăn. Không bao lâu hai người đều quay lại, Hùng mẫu ôm một cái hộp gỗ xưa, mở ra bên trong là toàn bộ gia sản mấy năm nay tích cóp được của bà. Bên trong có năm mẩu bạc vụn cùng mấy đồng tiền dạo này làm ăn kiếm được. Tiền đồng được sỏ qua một sợi dây đỏ lối liền nhau, một đồng đè lên một đồng, có thể nhìn ra lúc trước người làm việc này rất nghiêm túc. (Mọi người có nhớ cảnh lần đầu tiên ẻm kiếm đc tiền cũng tìm sợi đỏ xuyên qua không, chưa kịp ấm tay thì bị ck lấy đi mất đó)
"Nhị lang phu lang, trong tay ta chỉ có như thế, từ trước tình huống trong nhà không quá tốt, cho đại ca ngươi làm mai ghi không ít khoản nợ, lúc thường ngày ăn uống chắt chiu cũng chỉ trả được một ít. Ngươi đừng ghét bỏ, trước cứ cầm lấy biết đâu phải dùng đến."

"Mẹ, ta sao có thể ghét bỏ ít, cảm ơn ngươi."

"A Sơn là thịt trên người ta rơi xuống, ta quản hắn là chuyện thường tình."

Hiện tại cũng không phải là thời điểm nói chuyện tình cảm, Đường Thọ cầm tiền liền muốn cùng hai huynh đệ Hùng gia đi suốt đêm lên nha môn huyện. Mới ra khỏi phòng liền thấy Kim Cẩn Trình thân thể như ngọc đứng ở cửa.

Hắn nho nhã lễ độ chắp tay nói:"Không biết có thể dùng đến ta, Hung phu lang chỉ cần mở miệng, ta dẽ dốc toàn lực mà làm."

Đường Thọ lạnh lùng đánh giá hắn, hoàn toàn mất hết mặt nạ ôn nhuyễn, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết đông có thể đông chết người, chẳng hề hoảng sợ hay nhân nhượng.
Kim Cẩn Trình cười khổ nói:"Hùng phu lang không cần hoài nghi ta, ta là cấp thiết muốn công thức trong tay ngươi, nhưng mà giáo dưỡng dòng tộc ta không cho phép ta dùng thủ đoạn không đưa lên được mặt bàn như thế. Kim gia là danh môn trăm năm, đến thế hệ này của ta, không dám so víu với tổ tiên, nhưng cũng sẽ không bôi đen gia tộc. Việc này thật sự không quan hệ đến Kim gia, ta chỉ muốn hỗ trợ thôi. Ta có thể tìm đến liền có thể nói rõ nha hương tại Đông Kinh đã nhấc lên làn sóng, như vậy người đánh chủ ý hẳn không phải là ít, trong đó nổi lên một vài người xấu nhất định là có."

Muốn giúp đỡ, sau đó muốn công thức nha hương trong tay Đường Thọ, việc này không cần nói thẳng ra trong lòng Đường Thọ cũng rõ ràng. Có thể sự tình đi đến bước này, cậu và Hùng gia đều không có giao thiệp với ai có quyền thế, chỉ có thể để cho người ta mặc sức bắt bí, đến cùng vẫn phải giao ra công thức của nha hương. Đường Thọ sẽ không nhân nhượng người đứng sau màn giở trò bỉ ổi này, muốn cho gã bận đến bận đi, cuối cùng mò phải khoảng không mới có thể hả giận. Trong tay cậu còn rất nhiều thứ tốt, cần lấy ra nhất định sẽ lấy, chỉ có như vậy mới có thể khiến Hùng gia triệt để xóa nghèo, cũng có thể đứng ở trên đỉnh Kim tự tháp. Đường Thọ cũng minh bạch, chỗ dựa nhất định phải có, Kim gia là một lựa chọn không tồi.
Không phải Đường Thọ đơn thuần, Kim gia nói cái gì thì là cái đó. Kỳ thật từ bề ngoài trước mắt mà nói, hiềm nghi lớn nhất là Kim gia, nhưng trực giác nói cho cậu biết không liên quan đến Kim gia, người sau còn không biết đang giở trò gì.

Đường Thọ suy nghĩ một chút nói:"Kim lang quân chịu hỗ trợ, ta cảm kích vạn phần. Chỉ cần ngươi có thể giúp ta cứu nhị lang ra, sắp xếp ổn thỏa chuyện này, chuyện làm ăn sau đó có thể bàn lại. Ta nguyện ý giao ra công thức làm nha hương, đồng thời sẽ không tiếp tục làm nó nữa. Chỉ là tất cả đều có một cái tiền đề, đó chính là việc này không liên quan đến Kim gia, bằng không nếu sau này ta biết được Kim gia nhúng tay, đừng trách ta lúc đó trở mặt không quen biết, làm ra chuyện gáo mẻ không sợ vỡ."

Kim Cẩn Trình vội nói:"Hùng phu lang cứ yên tâm, quân tử nhất ngôn nặng như ngàn vàng. Việc này cùng Kim gia ta tuyệt không quan hệ."
"Hảo, ta tin ngươi."

"Hùng phu lang mời đi bên này, chúng ta cưỡi ngựa đi."

Đường Thọ cùng hai huynh đệ Hùng gia không biết cưỡi ngựa, liền phân ra ngồi với các hộ vệ Kim gia, cũng không câu lệ cái gì song nhi tiểu tiểu tử có gì khác biệt.

Trời tối đường hiểm, Đường Thọ trong lòng lo lắng cho Hùng Tráng Sơn, hận không thể tự mình phi ngựa, người nhà họ Kim không muốn cũng không liều mạng thúc ngựa. Dù sao, nếu Kim tiểu lang quân nếu bởi vì trời tối mà trơn trượt, ngã ngựa hay phát sinh chuyện gì bất ngờ, trách nhiệm này ai cũng không gánh được, bởi vậy tốc độ đoàn người đi cũng không nhanh.

Khi bọn họ ra khỏi Hạnh Hoa thôn tiến vào trấn Ngọc Lâm cũng đã là nửa đêm, toàn bộ đường phố trống không, một cái bóng cũng không có, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng chó sủa hoặc mèo kêu.
Bọn họ đi không được bao lâu, bỗng nhiên con ngựa hí dài rồi dừng lại. Đường Thọ bị ngã vào lồng ngực thị vệ ở phía sau, đụng đến choáng váng hoa mắt, ngẩng đầu nhìn lại, kinh sợ đến chảy mồ hôi ướt sũng cả người.

Chỉ thấy phía trước, rất xa có một ít đèn lồng ở giữa không trung phiêu bạt chập chờn, lảo đảo không nhanh không chậm đi tới. Trong nháy mắt các cảnh tượng kinh dị trước đây Đường Thọ từng xem phim ma hiện lên trước mắt, nghĩ tới đó tóc gáy trên cổ Đường Thọ dựng thẳng.

Người nhà họ Kim cũng bị dọa sợ, bọn họ ở Đông Kinh đô thị phồn hoa, buổi tối có chợ đêm, canh ba canh năm lại có quán mở cửa hàng, chỉ canh hai cấm đi lại ban đêm, cho nên cơ hồ là đèn đuốc sáng cả đêm, người cũng nhiều, nơi nào thấy qua khung cảnh kinh dị như thế này, mỗi cái tay đè tại trên thân kiếm, cảnh giác chăm chú nhìn về phía trước, không dám tùy tiện nhúc nhích, chỉ lo kinh sợ đến cái gì.
Càng có người so với Đường Thọ còn khoa trương hơn, trực tiếp bị dọa khóc, Đường Thọ nghe thấy tiếng nghẹn ngào mới phản ứng được, cứng cái cổ nhìn lại, một cái tráng hán thân cao mét tám vô thanh vô thức khóc, cảnh tượng kí thật tuyệt.

Chú ý tới Đường Thọ nhìn mình, người kia cũng không sợ nói:"Hùng phu lang ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tA, ta mặc dù là hộ vệ cho lang quân, thậm chí lúc cần thiết có thể bỏ mạng, nhưng chuyện đó với việc ta sợ quỷ không quan hệ, ta từ nhỏ đã sợ ma quỷ." Đại hán khóc nức nở nói.

"Ngươi câm miệng cho ta." Kim Cẩn Trình cũng sợ quá chừng, không có tinh lực đâu mà cười nhạo hộ vệ, thấp giọng quát lớn.

Không biết có phải hay không do bọn họ quá lo lắng, cảm giác chỉ đến trong nháy mắt đèn lồng từ phương xa trong nháy mắt liền đến gần. Lần này bọn họ càng sợ hơn, không xoay người bỏ chạy hoàn toàn là do rèn luyện hàng ngày của nghề nghiệp, còn nhớ phải bảo vệ chủ nhân.
"Ngươi hỏi bọn họ một chút là người hay quỷ?" Kim Cẩn Trình chỉ vào một tên hộ vệ phân phó nói.

Hộ vệ kia suýt nữa giống như hộ vệ phía sau Đường Thọ khóc ầm lên, rầm rì nói:"Xin hỏi phía trước là người phương nào, chúng ta là Kim gia đến từ Đông Kinh."

Kim Cẩn Trình tức đến mức giục ngựa đến đạp tên hộ vệ kia một cước:"Ngươi cái đồ chày gỗ, hỏi hắn là ai đến từ nơi nào, ngươi tự báo danh tự của ngươi là được, sợ hắn không biết bản lang quân là ai, không tìm được người câu hồn à."

"Kia, vậy phải làm sao bây giờ?" Hộ vệ kia ngu ngốc hỏi.

Nhân mã đối diện rốt cuộc đi tới trước mặt, dẫn đầu là mấy người mặc quan phục, cảnh tối lửa tắt đèn cũng không thấy rõ quan phục triều đại này, đằng sau mấy người phu kiệu đang gánh trên vai một cái nhuyễn kiệu. Dọa người hơn, hơn nửa đêm ngoại trừ đi đường, có lão quan gia nào dảnh dỗi đi ra ngoài dạo, trấn Ngọc Lâm không có chợ đêm.
Người đối diện cũng không đáp, giống như người điếc càng dọa người hơn. Đường Thọ cảm giác ngựa mình đang ngồi run lên, đều nói động vật có linh, chẳng lẽ thật sự đụng phải thứ không sạch sẽ.

Lúc này đội nhân mã kia đi tới bên cạnh bọn họ, giống như không nhìn thấy bọn họ, đôi mắt trừng trừng đi về phía trước. Lần này cách rất gần, Kim gia trái lại chim cút không dám lên tiếng, đội người kia cũng không lên tiếng, chậm rãi đi qua. Rốt cục cách nhau ra, người nhà họ Kim đều sợ nhuyễn như bùn, đang định phi ngựa chạy bỗng nhiên đội người kia đi xa dừng lại, quay đầu trở về, lần này trực tiếp dọa sợ người nhà họ Kim, nhất thời như đốt pháo nổ vứt vào ổ thỏ, không cần ai dặn dò, từng người đều vung roi lên, liều mạng thúc ngựa chạy trốn.
"Hùng phu lang, Hùng phu lang... "

"Phu lang, phu lang." Cảm giác có người nào đó không ngừng túm chân của mình, khí lực rất lớn, âm thanh cũng rất quen thuộc, Đường Thọ mới dám mở mắt ra, cúi đầu nhìn, đèm lồng soi sáng một khuôn mặt trắng bệch.

"A!" Đường Thọ hét thảm lên một tiếng, một bên hét một bên suy nghĩ, khuôn mặt này làm sao có chút quen mắt, rất giống con gấu đại dốt nát nhà mình.

Không đúng, hạ thấp đầu xuống nhìn, quả nhiên là con gấu đại dốt nát kia.

"Xuống dưới, ta ôm ngươi." Con gấu đại dốt nát nói.

Đường Thọ thu thanh, nhảy vào lồng ngực Hùng Tráng Sơn.

"Có lạnh hay không, trên người lạnh như vậy." Hùng Tráng Sơn mở áo ngoài ra, bao lại cả người Đường Thọ vào trong ngực sưởi ấm.

"Ngươi không có chuyện gì, bọn họ có làm khó ngươi, tại sao lại bảo quan sai đưa ngươi về?"
Xin lỗi, ta không nói rõ cho ngươi khiến ngươi lo lắng, nửa đêm phải đi một chuyến." Hùng Tráng Sơn đau lòng, phu lang mình sợ lạnh, thể chất yếu, đi ra ngoài đêm đông bị ốm thì làm sao bây giờ.

Nha dịch đi theo phía sau nịnh nọt nói:"Hùng phu lang cùng Hùng nhị lang rứt khoát đi vào trong kiệu đi, bên trong kiệu có lò sưởi tay, dù ngoài trời có lạnh cũng không lo.

Thái độ này thiếu chút nữa khiến Đường Thọ cho rằng mình là phu lang Huyện lệnh. Hùng Tráng Sơn lôi kéo Đường Thọ đến bên trong cái kiệu, Đường Thọ nhớ tới hộ vệ Kim gia ven đường:"Ta và nhị lang ngồi kiệu, ngươi đi ở phía sau thôi."

Nói mấy lần người kia cũng không đáp, Đường Thọ thiếu kiên nhẫn thân thủ đẩy một cái, sau đó người kia liền từ trên ngựa thẳng tắp ngã xuống đất. Nguyên lai những hộ vệ Kim gia kia đều đã chạy mất bóng, mà hắn lại không chạy, hắn gan nhỏ nên bị dọa cho hôn mê, khó trách hắn ngất đi vẫn bảo trì tư thế ngồi.
Mấy tên sai dịch thay phiên nhau lấy bàn tay đem người phiến tỉnh nhưng không có tác dụng chỉ có thể đặt hắn trở lại lưng ngựa dắt đi.

Hai người lên xe ngựa, Hùng Tráng Sơn dùng quần áo che kín người trong ngực, liền đem lò sưởi tay nhét vào trong tay cậu cho cậu sưởi ấm. Làm xong những thứ này rốt cuộc Hùng Tráng Sơn mới mở miệng giải thích:"Lúc trước ta đã nói với ngươi ta tham gia quân ngũ, sau đó tiến vào một nhánh đội ngũ đặc thù, đội ngũ này dưới trướng em ruột của Bắc Trấn Vương. Toàn bộ chúng ta đều là tư binh của hắn. Một lần làm nhiệm vụ, chúng ta trúng mai phục, lúc đó trong đội ngoại trừ ta và Vương gia còn lại đều chết hết, ta vì bảo vệ Vương gia thay hắn cản đao đâm tới, vết tích trên ngực kia chính là lưu lại từ khi đó. Sau đó viện quân đến, chúng ta được cứu, nhưng khi đó thương thế của ta quá nặng, ngày cả bản thân cũng nghĩ rằng ta sẽ chết, không nghĩ tới mệnh ta cường, cố gắng vượt qua được. Cái vị quân y đã cứu mệnh ta kia, vẫn cảm thấy ta thua thiệt, vừa vặn thừa dịp cơ hội này cho ta một cái ân tình, giúp ta một tay, báo cáo lên Vương gia là ta dù đã nối lại gân mạch trên tay, nhưng sau này cũng chỉ miễn cưỡng bưng bát. Trên người ta chỗ nào cũng có thương tích, quân y nói như vậy sẽ không ai hoài nghi. Còn Vương gia chính là vừa ý sức lực toàn thân của ta, tay bị phế tự nhiên cũng trở nên vô dụng. Ở dĩ vãng loại phế nhân không thể đánh trận cũng không được thả ra. Nhưng dù sao ta cũng đã nhiều lần đẫm máu cứu giá hắn, đến cùng hắn vẫn xem lại tầng tầng quan hệ, không thể lạnh lẽo khiến người trong đội ngũ (đội mới nhé) lạnh tâm, lúc này mới đem ta thả trở về."
Hùng Tráng Sơn kể thật bình tĩnh, nhưng cửu tử nhất sinh trong đó Đường Thọ làm sao có thể không biết, xã hội vương triều này, nào có bình đẳng như người ta vẫn nói. Đường Thọ nghe mà đau lòng, tay đè lên ngực Hùng Tráng Sơn mà xoa xoa.

"Không có chuyện gì, đều đã qua, sớm đã không còn đau."

Đường Thọ nhẫn nhịn đau lòng, lén lút lau khóe mắt hai lần, cật lực làm bộ vô sự hỏi:"Đã là như thế, Vương gia ở Đông Kinh, cách Ngọc Lâm trấn chúng ta ở mười vạn tám ngàm dặm ngươi làm sao cầu viện?"

"Lúc trước khi thả ta trở về, Vương gia vì cảm tạ ta nhiều lần cứu mạng. Ban thưởng cho ta ngàn lượng bạc trắng, ta cũng không muốn. Trái lại muốn hắn tự tay viết một phong thư, mang quan ấn, nhỡ sau này gặp chuyện, có thể lấy ra giúp ta." Hùng Tráng Sơn nói:"Phu lang, ta ở trong quân đội ngốc lâu, tính khí nóng nảy, cho ta bạc ta cũng không có bản lĩnh khiến nó sinh lời. Ta biết tính khí chính mình hấp tấp, thật sự sợ bản thân một ngày nào đó gây chuyện, có phong thư này tốt xấu có thể nhặt lại được một cái mạng, cho nên lúc tới Huyện lệnh đưa tin, Huyện lệnh biết ta tới, lúc đó bảo ta ở lại làm nha dịch. Tính tình ta không hợp với việc đó nên ta không làm. Những năm này ở trong thôn không gây chuyện, cũng không khiến hắn bận lòng, hắn nhất thời quên mất ta, hôm nay ta nói chuyện, hắn liền nhớ lại. Hắn suốt đêm sai mạ dịch vào thương tịch cho chúng ta, mấy tay sai dịch đến nhà chúng ta kia Huyện lệnh cũng không biết. Người đứng sau không trực tiếp tìm Huyện lệnh, chỉ mua chuộc được mấy tên sai dịch tham ô, dự định lặng lẽ ra tay sử trí chúng ta."
______

Ôi má ơi, 4083 từ, gõ sái cả tay.  Có ai giờ này còn thức không nhỉ? Chương mới nè, tuần sau gặp lại nha ✍✍

1:08"

14/8/21

Bình luận

Truyện đang đọc