XUYÊN THÀNH PHU LANG CỦA ĐỒ TỂ THÔ BẠO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phu thê Hùng tứ nương nhìn rất thành thật, đặc biệt là Hùng tứ nương rõ ràng tuổi tác chỉ mới hai mươi bốn mà nhìn cứ như người ba mươi bốn tuổi. Vợ chồng bọn họ đối với Hùng Tráng Sơn rất sợ hãi, khi nói chuyện cùng Đường Thọ đều sợ đầu sợ đuôi, âm thanh ủ rũ.

"Các ngươi lấy nhiều hay ít điểm tâm?" Khi nói chuyện Đường Thọ tự giác hạ thấp âm thanh nhưng vẫn làm Hùng tứ nương sợ run một cái, run xong lại cảm thấy mình không nên như vậy, lén lút dò xét biểu tình Hùng Tráng Sơn, nhưng bộ dáng Hùng Tráng Sơn hung ác, trong nháy mắt liền đỏ mắt, nhìn bộ dáng như muốn khóc lên.

Hùng Trụ mau chóng đem bánh gạo nếp đoạt lấy đặt lên bàn:" Ca phu, Tứ đệ bọn họ muốn đổi ba cân,nhờ ngươi xếp ba cân trong hộp thức ăn giúp bọn họ."

Đường Thọ gật đầu:" Có thể, điểm tâm không chịu được va chạm, thời điểm ngươi mang cần thận một chút, bị vỡ ra sẽ không bán được."

Phu quân Hùng tứ nương tuy rằng cũng rất sợ Hùng Tráng Sơn, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ nhẹ mu bàn tay nương tử an ủi, chính mình tiếp nhận hộp thức ăn, nói cảm ơn.

"Cảm tạ ca phu."

"Không có chuyện gì, đều là người một nhà, một tý lên đường nhờ Đại ca, Tam ca dạy cách buôn bán, đừng sợ, đồ ăn chúng ta làm chú ý vẻ ngoài, sẽ không khiến ngươi bị lỗ."

Thái Học ở bên nghe cũng vội vàng nói:" Hùng phu lang yên tâm, ta cũng sẽ cùng tôn nhị lang nói một chút, tuy rằng kinh nghiệm của ta không bằng Hùng đại cùng Hùng tam, nhưng cũng gặp qua nhiều tình huống khác nhau."

Tôn nhị lang cũng nóng lòng muốn thử, gã đã nghe Hùng đại ca cùng Hùng tam ca nói, mười mấy ngày bán điểm tâm, bọn họ đã kiếm lời hơn ba trăm văn, đây chính là thứ dù là trước đây họ cũng không dám nghĩ tới. Vì muốn gã mười mấy ngày cũng có thể kiếm lời ba trăm văn, mẹ gã ngày ngày nói bên tai nương tử gã, chỉ cần nghĩ tới nương tử có thể sống thoải mái hơn chút gã cảm thấy cả người tràn ngập khí lực.

Theo Tôn Hoài cùng với thân thích Thái gia gia nhập, toàn bộ thôn Hạnh Hoa đều biết đồ tể ác sát Hùng Phu Lang mua về phu lang song nhi biết làm giàu bằng điểm tâm, điểm tâm hắn làm ra một khối chỉ bằng một bàn tay, lại muốn một đồng tiền, mà mang lên trấn lại tranh nhau mua, chẳng mấy chốc là hết sạch.

Thôn dân sợ Hùng Tráng Sơn không dám đi khám thính, liền đứng ở cửa thôn nghị luận sôi nổi, liếc thấy lại có người đến nhà Hùng Tráng Sơn lấy hàng liền hỏi:" Ngươi đến lấy điểm tâm bây giờ đều bán sạch, kiếm lời được nhiều hay ít?"

Lúc này, có người hưng phấn đáp:" Bán sạch, bây giờ ta đã kiếm được ba mươi văn tiền lời, không tính tiền vốn."

Người hỏi liền thở dài nói:" Nhiều như vậy!"

Càng ngày càng nhiều người đi vào Hùng gia, liều mạng dù có bị Hùng Tráng Sơn đánh cũng phải đổi điểm tâm. Cũng may mấy ngày nay trêи đùi Hùng Tráng Sơn có thương tích, Đường Thọ cũng không cho phép y tùy ý đi loạn, cũng chỉ có thể ngồi ở trêи ghế dùng đôi mắt tràn ngập thôi bạo nhìn chằm chằm mỗi thôn dân khi họ đến đổi đồ. Mỗi người đến đổi điểm tâm xong, trêи người y lại âm u thêm một tầng. (Anh ghen ó ????????) Dù vậy người tiến vào đổi điểm tâm chỉ nhiều thêm chứ không ít đi, so với sợ Hùng Tráng Sơn thì áp lực sinh hoạt còn đáng sợ hơn.

"Thơm quá, phu lang ngươi đang làm gì?" Hùng Tráng Sơn từ trong sân tiến vào, chân tổn thương của hắn cũng đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là không dám làm việc quá dùng sức, sợ bị vỡ ra, đi lại trong phòng thì không có việc gì.

Vừa vặn lúc này Đường Thọ làm xong điểm tâm mới, hắn làm thêm hai loại điểm tâm mới, kỳ thật là bánh hạch đào nhưng hai phương nam bắc cách làm bất đồng mà thôi. Lớn một chút là của phương bắc gọi là bánh hoa đào, bé hơn là của phương nam, gọi là bánh hạch đào. Hai loại bánh hạch đào này đều tung một ít hạt vừng lên bề mặt.

"Ngươi tới đây nếm thử xem bánh hạch đào ta mới làm mùi vị như thế nào?"

"Phu lang ta làm tự nhiên là không thể kém được!" Hùng Tráng Sơn một bên nịnh hót, một bên cầm khối bánh đưa lên miệng.

Điểm tâm lần này cùng điểm tâm lầm trước bất đồng rất lớn, tầng bên ngoài xốp giòn, cắn một miếng, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh lanh lảnh, nhai trong miệng, nghe đến vui tai. Hạch đào mùi vị không nặng, chỉ điểm một chút.

Hùng Tráng Sơn ăn một hơi bảy, tám khối mới dừng lại, y còn nhớ đây là để đem bán.

"Phu lang, đây là mấy ngày trước ngươi ủy thác Hùng Thiết cùng Hùng Trụ mua hạch đào về làm?"

"Đúng, mùi vị như thế nào!"

"Quá tuyệt vời, ta xưa nay chưa từng ăn loại điểm tâm này, rõ ràng dùng hạch đào làm, lại không thấy mùi kì lạ của hạch đào, trái lại mùi thơm rất ngọt."

Đường Thọ dương dương tự đắc nheo mắt lại:" Đó là đương nhiên, đồ ăn ta làm khẳng định so với các ngự trù nơi này làm chưa chắc so được."



Đường Thọ cũng cầm một khối bánh hạch đào chính mình làm cắn một cái, xốp xốp giòn giòn, ăn thật ngon. Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm lại, một khuôn mặt khôi ngô phóng đại trước mắt, giọng nói khàn khàn.

"Phu lang, ta còn muốn nếm thử." Nói xong liền áp môi vào miệng Đường Thọ.

Đường Thọ điên cuồng đánh vào lưng Hùng Tráng Sơn, đối với Hùng Tráng Sơn chút khí lực này chỉ coi như gãi ngứa, y ôm Đường Thọ, thay đổi góc độ, hôn sâu hơn.

Đôi môi Hùng Tráng Sơn dời xuống cổ Đường Thọ, đôi môi được giải phóng Đường Thọ thở hổn hển mấy cái, lúc này mới có thể nói:" Hùng Tráng Sơn, ngươi buông ta ra, tối hôm qua vừa mới làm, nay ngươi lại muốn tới, eo ta chịu không nổi."

Cao giọng hô nửa ngày Hùng Tráng Sơn mới lưu luyến buông Đường Thọ ra, cũng không biết hắn dùng bao nhiêu định lực, nhịn đến đôi mắt đều đỏ.

Đường Thọ vừa nhìn liền níu lưỡi, bỗng nhiên trong đầu lướt qua một từ..."nghiện". Hùng Tráng Sơn từ sáng đến tối đều nghĩ tới chuyện đó, chưa bao giờ có ngày nghỉ, y có phải hay không có tính "nghiện" ẩn. (Hội chứng nghiện sex- chi tiết tra gg)

Dính nị một hồi không thể không buông ra, bởi vì có người gõ cửa tới đây đổi điểm tâm.

"Hùng phu lang, cho ta năm cân điểm tâm." Gần đây mọi người hay đến Hùng gia, tuy Hùng Tráng Sơn vẫn bộ dáng hung thần ác sát như trước, nhưng y cũng không đánh người, người trong thôn cũng không còn sợ y như trước nữa.

Chỉ là hôm nay tựa hồ không giống ngày thường, Hùng phu lang mặt đỏ hồng hồng, nhìn thấy gã như nhìn thấy cứu tinh, giống như cá trạch trượt đi. Mà ánh mắt Hùng Tráng Sơn đặc biệt tàn nhẫn, đều mang tơ máu, nhìn dáng dấp như bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào đánh người.

"Hảo, đây là năm cân điểm tâm."

"A, nha." Người kia cầm hộp điểm tâm liền chạy ra ngoài giống như đằng sau có con chó điên đang đuổi theo.

"A, ngày mai nhà ta không cần đổi thêm gạo nếp, muốn đổi điểm tâm thì mang theo đường, mật ong hoặc tiền đồng đến đổi."

Người kia chạy trốn quá nhanh, cũng không biết có nghe thấy hay không, Đường Thọ quay đầu lại trừng Hùng Tráng Sơn.

"Chúng ta mở cửa làm ăn, ngươi hung ác như thế làm gì, ngươi xem ngươi đem một đội người sợ hãi, giống như bị chó rượt."

"Cầu, đuổi?" Hùng Tráng Sơn gằn từng chữ nhìn về phía Đường Thọ, ánh mắt vô cùng nguy hiểm, trong ánh mắt đó đều là ɖu͙ƈ vọng.

Đường Thọ hoài nghi Hùng Tráng Sơn rất có thể lấy câu này làm cái cớ mà đè hắn ra xx, lập tức phi thường thức thời mà nói:" Ta nói sai, không phải là bị chó rượt, mà là bị gấu đuổi.".

Chưa cho Hùng Tráng Sơn kịp phản ứng, càng ngày càng nhiều thôn dân đến nhập hàng.

Có người nhìn thấy điểm tâm mới hỏi Đường Thọ:" Hùng phu lang, đây là điểm tâm mới, tên gọi là gì, bán thế nào?"

Đường Thọ cười híp mắt nói:"Lớn gọi là bánh hoa đào, nhỏ gọi là bánh hạch đào. Khối lớn hai văn một khối, khối nhỏ ba văn hai khối. Muốn nhập hàng, khối lớn hai mươi lăm văn mười khối, khối nhỏ ba mươi miếng, bốn mươi văn."

"Đắt như thế?"

"Tuy rằng đắt, nhưng cũng là đồ ăn mới mẻ, gần trấn Lâm Ngọc, cửa hàng bán điểm tâm rất nhiều. Bánh cũ đã có rất nhiều người ăn quen, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn thử ăn đồ ăn mới."

Người kia nghe như vậy cũng thấy có lý, nhưng cũng quá đắt, không biết đến cùng có bán được hay không, liền muốn lấy chút một ít thăm dò thị trường.

"Bánh hao đào dùng bột gạo nếp đổi ra sao?"

"Không dùng bột gạo nếp đổi, ngươi có thể dùng trứng gà, đường, mật ong, cùng hạch đào đổi, nếu không thì dùng tiền đồng mua."

"A, tại sao vậy?" Ngoại trừ bột nếp người nông gia hay dùng, các thứ khác cũng không phải loại gia đình nào cũng mua được, hạch đào cùng mật ong đều là vật quý giá, loại nào cũng phải dùng tiền mua.

"Trong nhà bột gạo nếp chất đống, hoàn toàn đủ dùng." Đường Thọ cười nói:" Các ngươi kiếm lời đầy bồn đầy bát, mỗi nhà kiếm được không ít tiền đồng, kiểu gì cũng nhượng nhà chúng ta kiếm một ít tiền lời đi."

Người kia không nói, ấp úng cười cười, vẫn là không cam lòng nhập hàng. Bất quá, gã cũng không có gan nhập nhiều, chỉ nhập ba cân bán thử nghiệm. Thời điểm hai huynh đệ Hùng gia đến mỗi loại chỉ còn ba cân, tâm lý dù sao cũng không dễ chịu, cảm thấy Nhị ca cũng không coi bọn họ là anh em ruột, có điểm tâm mới cũng không nghĩ đến hai huynh đệ bọn họ trước (mị rất ghét cái ý nghĩ như này luôn, anh em là anh em, buôn bán là buôn bán, có những người cứ thích gom chung suy nghĩ để chiếm tiện nghi.) Huống hồ bởi vì càng ngày càng nhiều người lên thị trấn bán điểm tâm, hai huynh đệ Hùng gia cũng bị đả kϊƈɦ không nhỏ. Thời điểm cao nhất mỗi người từng bán được hơn mười cân, giờ cũng chỉ có thể duy trì mỗi ngày sáu, bảy cân.



Bất quá hai huynh đệ cũng không ai lên tiếng, bởi vì bọn họ biết Nhị ca có khúc mắc với gia đình bọn họ, muốn thân mật giữa các huynh đệ như những gia đình khác là chuyện vô cùng khó.

Hùng Trụ thần sắc như thường nói:" Ca phu, cho ta chút điểm tâm mới, ta mang đi bán thử."

Đường Thọ lại nói:" Đại ca Tam đệ, mấy ngày trước ta và Hùng Tráng Sơn thương lượng một chút, suy nghĩ đem tay nghề điểm tâm truyền lại cho các ngươi, về sau chúng ta chỉ làm bánh hạch đào."

Hai huynh đệ kinh hãi đến biến sắc:" Không được, không được, ca phu này không thể được. Đây là nghề nghiệp của ngươi cùng Nhị ca, chúng ta không thể cướp. Bây giờ chúng ta có thể dựa vào mối làm ăn này một ngày kiếm được mấy chục văn liền thoả mãn, đó là chuyện mà trước đây chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến."

"Các ngươi không cần phải để ý, ta muốn dạy cho các ngươi, các ngươi cũng không cần lo sẽ cướp nghề của ta, ta tự có biện pháp."

Vô luận Đường Thọ nói thế nào hai huynh đệ Hùng gia đều không muốn tiếp thu, Hùng Trụ cầu viện mà nhìn về phía Hùng Tráng Sơn lo lắng nói:" Nhị ca, ngươi khuyên nhủ ca phu, này không thể được, chúng ta không thể làm việc giống như lũ tiểu nhân."

Hùng Tráng Sơn nói:"Bớt nói nhiều, đều nghe ca phu ngươi, nếu không sau này đừng đến đây."

Hùng Tráng Sơn nín một bụng ɖu͙ƈ hoả, giờ khắc này toàn bộ chuyển thành lửa giận, Hùng Trụ chính mình đụng vào, làm sao có thể nghe được ngữ khí tốt. (Khổ thân thằng bé, bị giận chó mắng mèo ????????, vợ ta làm ít mới có thời gian cho ta hừ) ????????

Huynh đệ Hùng gia ủ rũ, cái gì cũng không dám nói.

Hai huynh đệ về nói chuyện cùng Hùng mẫu, Hùng mẫu vừa lo lắng vừa cao hứng, suy nghĩ một hồi lại chảy nước mắt.

"A Sơn vẫn niệm tình người mẹ này, liền đưa một phần sinh ý phát tài cho nhà chúng ta, đây là trong nhà vẫn có cái nhà này."

Hùng phụ cũng nói:" Phu lang A Sơn cũng tốt, nếu hắn không chịu, tay nghề là của hắn, A Sơn cũng không thể cường ngạnh bắt hắn giao lại. Ngươi nha, sau này đừng đay nghiến đứa bé kia, đều là con ngoan."

Trương a bà bị nói mặt mày đỏ ửng:" Nào có."

Mọi người thức thời đều không có nhắc lại chuyện bởi vì lúc đầu Đường Thọ muốn mua đường, mật ong, dẫn đến Hùng mẫu tức một đêm không ngủ.

Làm điểm tâm đều là việc của nữ nhân và song nhi, Hùng gia cũng không thiếu nữ nhân, liền đem Ngũ muội đến học. Trong nhà Hùng Thiết và Hùng Trụ vẫn chịu trách nhiệm mang điểm tâm lên trấn bán, nghĩ ngày sau các nữ nhân trong nhà đều bận việc, việc nặng nhọc còn có Hùng phụ hỗ trợ, hai huynh đệ mang đi bán, có thể kiếm nhiều thêm một chút, nhà ai cũng không chê nhiều tiền.

Nghe nhìn thì đơn giản, bắt đầu làm thì lại khác, mỗi người làm ra một khẩu vị, cũng không phải bắt đầu liền học được. Đường Thọ chỉ có thể phân cho mỗi người một công đoạn, sau đó thử tay nghề.

Vừa bắt đầu làm ra điểm tâm tuy có Đường Thọ bên cạnh chỉ điểm, nhưng vẫn thất bại, bởi vì thiếu nguyên liệu. (tủ lệ phân chia không đều)

Hùng mẫu rất là bất an, luôn cảm thấy lãng phí đồ vật, khiến tổn thất đồ trong nhà con thứ hai, càng nghĩ như vậy tay chân càng gò bó, làm ra mấy lần đều không đạt trình độ Đường Thọ yêu cầu.

Một cân đồ vật bị lãng phí, đều là tiền, vốn là một cân có thể kiếm bảy, tám văn tiền lời, chưng hỏng mất mấy nồi, không biết thua lỗ bao nhiêu tiền. Hùng gia cũng vừa mới bắt đầu làm ăn, cũng không có được bao nhiêu tiền, không thể bồi thường nhiều, Đường Thọ không cho nàng làm, nàng đứng ở bên cạnh nhìn.

Hùng mẫu trạng thái kém khiến Hùng đại tẩu gấp không chịu được, mắt thấy đây là nghề nghiệp kiếm ra tiền duy nhất trong nhà, muốn kêu nàng đẩy đi, thì trong nhà bao giờ mới có thể khá hơn.

Nàng liền âm thầm tìm Đường Thọ nói:" Đệ phu, mấy ngày nay ta đã thấy rõ, không bằng ngày mai để ta tới đi, trạng thái kia của mẹ e rằng trong thời gian ngắn cũng không tốt lên được, mỗi ngày lãng phí nhiều đồ như vậy, đều là tiền, ta nhìn cũng đau lòng."

Hùng đại tẩu là con dâu Hùng gia, lần này Hùng mẫu dẫn nàng tới đây chính là cho nàng học tay nghề làm điểm tâm, Đường Thọ tự nhiên cũng sẽ đồng ý. Nói cho cùng, tay chân Hùng mẫu quá gò bó, thất bại liền cảm thấy đang gieo hoạ cho con thứ, tâm trạng kém.

Đường Thọ gật đầu nói:" Có thể, ngày mai đổi ngươi tới làm đi."

__________

12:42"

24/5/21

Bình luận

Truyện đang đọc