Tất cả khách đều đã rời đi, bố mẹ Ôn Trác Tu vốn muốn ngồi chung xe quay về cùng anh, nhưng nhìn hai người đang nói chuyện trên hành lang phía xa, nếu tiến lên quấy rầy không khéo sẽ khiến anh lại muốn chuyển ra ngoài nữa mất.
Đã mười một giờ rồi, gió thu thổi vào lá cây kêu xào xạc, ánh trăng ẩn nấp giữa những tầng mây thỉnh thoảng lộ ra chút ánh sáng.
“Tiểu Ninh, ngày mai anh không đi chơi với bọn họ nữa, cuối tuần chúng ta đi bảo tàng nghệ thuật nhé? Lúc trước em nói là muốn đi mà.”
Trong mắt Ôn Trác Tu tràn đầy mong đợi, tuy hôm nay đã trải qua thảm cảnh bị trừ điểm về không nhưng anh cũng không bị đả kích mấy, ngược lại tinh thần còn tăng lên.
“Cuối tuần chắc không được rồi, em phải đi cùng mẹ đến nhà bà ngoại.”
Ngọn gió lướt nhẹ qua mái tóc ngắn của Cao Ninh khiến những sợi tóc mai của cô hơi rối nhẹ, lộ ra vành tai trắng nõn mềm mại. Vì hôm nay có nhiều chuyện lại tốn quá nhiều sức lực nên cô hơi mệt.
“Vậy tuần sau chúng ta đi nhé.”
“Ừm.”
“Anh về đây, Tiểu Ninh, ngủ ngon.” Anh cũng thấy quả thật cô cần nghỉ ngơi nên lưu luyến nhìn cô vài cái rồi mới đi đến chiếc xe đang chờ ở một bên.
“Trác Tu, cảm ơn anh đã tìm bác sĩ để phẫu thuật cho mẹ Tôn.”
Cao Ninh đột nhiên gọi rồi tặng anh một nụ cười rạng rỡ.
“Chỉ cần là thứ em muốn, anh sẽ làm tất cả.” Ôn Trác Tu quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói.
Những câu này như một lời hứa khiến Cao Ninh chợt không biết nên nói gì. Hai người im lặng đứng nhìn nhau hồi lâu, sau đó Ôn Trác Tu mới xoay người rời đi.
Sau khi thấy anh lên xe, Cao Ninh xoay người đi dọc theo hành lang quay về lầu chính, đột nhiên Cao Manh nhảy từ sau cây cột ra: “Chị, chắc anh Tu thích chị lắm nhỉ.”
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Vì anh ấy rất nghe lời chị. Bố từng nói khi một người thích một người thì sẽ vô cùng nghe lời.”
Cao Manh như bà cụ non nhìn Cao Ninh: “Em thích chị nên cũng rất nghe lời chị đó.”
Bị logic của em gái chọc cười, Cao Ninh giơ tay xoa đầu cô bé: “Mấy giờ rồi còn chưa đi ngủ, mai vào lớp mà buồn ngủ bị gọi phụ huynh thì đừng kiếm chị đấy.”
Vì cô biết có người nhìn lén nên vừa rồi mới không làm gì, may là Ôn Trác Tu cũng không làm chuyện gì khác thường.
“Giờ em ngủ đây, em chỉ muốn xem thử anh Tu có tỏ tình với chị không thôi, trên hot search nói anh ấy giành chị suýt chút nữa là đánh nhau luôn ấy.”
Cả ngày nay nhiều việc nên Cao Ninh cũng chẳng có thời gian lướt Weibo, vì vậy cô không biết cảnh ở tòa cao ốc Bùi Thị vào buổi sáng đã lên hot search.
Cao Manh nhanh chóng đưa điện thoại qua: “Chị xem này, từ sáng đến giờ vẫn đứng nhất trên hot search đấy.”
Trên tiêu đề còn kèm theo một tấm ảnh, chụp được Cao Ninh ngồi trong xe còn Ôn Trác Tu thì đang bước lên.
Cô lướt xem bình luận có đủ mọi kiểu ý kiến, cũng không có gì mới mẻ. Đứng thứ hai hot search là Weibo của Ôn Trác Tu, chiều nay anh đã gửi đi, chỉ có duy nhất một câu.
Sinh nhật vui vẻ! @Cao Ninh
Tất cả mọi người đều đang đào bới xem Cao Ninh là ai, nhưng cứ như có người đang khống chế bình luận vậy. Tuy trong bình luận có rất nhiều thông tin của cô nhưng tất cả đều là giả, thông tin thật không hề bị lộ ra.
Khóe môi cô khẽ nhếch rồi cười nói với Cao Manh: “Bố nói đúng.”
Ôn Trác Tu về đến nhà vừa mở máy lên đã nhận được rất nhiều tin nhắn, thậm chí Văn Dương cũng lập tức gọi điện đến.
“Cuối cùng cũng bình an vượt qua rồi, cậu không biết lần này fan điên cuồng thế nào đâu, thông tin của Tiểu Ninh suýt bị người ta đào được mấy lần rồi đấy. Cậu muốn bộ phận quan hệ công chúng vốn đang chuẩn bị đi du lịch phải đâm hình nộm của cậu à.”
Giọng nói lải nhải của Văn Dương truyền đến, vì giải trí Tu Danh có nhiều ngôi sao đều là lưu lượng nên áp lực của bộ phận quan hệ công chúng vô cùng lớn. Vì vậy mọi người đã nghĩ ra cách đâm hình nộm để giải tỏa áp lực. Trong công ty có một phòng riêng dành để trút hết phiền muộn, bên trong có rất nhiều tượng sáp giống thật để bọn họ xả giận, bên trên đều cắm đầy đinh lớn.
Nhưng từ khi có căn phòng xả giận đó, trái lại hiệu suất công việc của Giải trí Tu Danh cũng cao hơn rất nhiều, hình tượng của nghệ sĩ bên dưới đều rất tốt.
“Bọn họ nghĩ đi chơi thì sẽ không cần ứng phó với các tình huống khẩn cấp chắc?”
Ôn Trác Tu lười biếng nằm trên chiếc xích đu gỗ bên cửa sổ, anh vừa nói chuyện vừa viết viết vẽ vẽ lên một cuốn sổ.
Trên cuốn sổ có dấu tích, dấu gạch chéo đỏ. Có vẻ là một cuốn sổ kế hoạch làm việc, nhưng khi nhìn kỹ mới phát hiện là những kế hoạch tiến công để theo đuổi Cao Ninh, còn nghiêm túc hơn cả vở ghi chép lúc đi học của anh ấy chứ.
Về việc bị trừ điểm về không, thậm chí anh còn đặc biệt dùng bút highlight tô lên, trông vô cùng bắt mắt. Tên của Bùi Minh Trạm còn bị khoanh tròn, thù mới hận cũ, Đầu tư Trác Vực lại có việc để làm rồi.
Cao Ninh hoàn toàn không biết mình sắp phải đối đầu với Ôn Trác Tu trên chiến trường đầu tư. Cô cẩn thận mang hộp gỗ vào phòng vẽ rồi mở ổ khóa cổ bằng đồng ra. Bên trong là chiếc giá vẽ tinh xảo khéo léo, được mài đến vô cùng bóng loáng, vân gỗ tuyệt đẹp. Hơn nữa gỗ cũng được xử lý rất tốt, không hề có chút mùi hương nào.
Cao Ninh nhanh chóng yêu thích chiếc giá vẽ này, sau khi lắp đặt xong, độ cao phù hợp, tháo lắp vô cùng tiện, mang ra ngoài vẽ thực vật cũng rất hợp.
Cô đặt giấy vẽ lên, linh cảm dâng trào nên vẽ liên tục mấy bức rồi mới về phòng ngủ.
Hay tặng tranh vào sinh nhật người nào đó vào tháng sau nhỉ.
Cô nghiêng người với tay lấy chuỗi chìa khóa trên bàn rồi búng nhẹ vào người gỗ trên móc khóa: “Đồ đầu gỗ ngốc.”
Vì ngủ quá muộn nên hôm sau cô không có tinh thần lắm, khi đi làm Cao Ninh cũng chỉ có thể để tài xế đưa đi.
Tài xế Lưu lái xe rất linh hoạt nên không bị kẹt xe. Vì đưa đại tiểu thư nhà mình đến công ty sớm nên Ôn Trác Tu chờ mãi vẫn chẳng thấy ai chạy ngang qua tòa cao ốc Danh Việt.
Lại đợi thêm nửa tiếng, trong lòng anh lo lắng nên đã gửi tin nhắn WeChat qua.
Ôn Trác Tu: [Tiểu Ninh, hôm nay em có đi làm không?]
Mỗi phút trôi qua thì nỗi lo lại càng tăng, hiệu suất công việc cũng tuột dốc không phanh. Cuối cùng anh dứt khoát bỏ việc trong tay ra khỏi văn phòng định đến tòa nhà bên cạnh xem người có đến không.
Lúc đang chờ thang máy thì điện thoại chợt rung lên, cuối cùng cũng có tin nhắn trả lời.
Cao Ninh: [Có, hôm nay em hơi bận chút.]
Gương mặt Ôn Trác Tu cứng đờ, dự cảm như mình đã làm gì sai. Anh vừa cho người phụ trách đầu tư trong nước của Đầu tư Trác Vực để ý đến Bùi Thị.
Nhưng hành động của bọn họ nhanh vậy sao?
Anh lập tức mở sàn đầu tư ra xem và kiểm tra tên tài khoản của công ty, quả nhiên đã bắt đầu hành động rồi.
Ôn Trác Tu: [Em cần giúp gì không?]
Cao Ninh: [Không cần đâu, đây là cuộc chiến đầu tiên của em từ khi vào công ty, em phải tự dựa vào bản thân chứ.]
Anh muốn dừng lại nhưng nghĩ đến gương mặt đầy ý chí chiến đấu lúc trước của Cao Ninh thì không nỡ làm cô thất vọng.
Sau khi về văn phòng, cả ngày anh đều chú ý ván cờ trên thị trường giữa cấp dưới của mình và Cao Ninh.
Ngay cả trợ lý mới mà trước khi lên máy bay Văn Dương đã đề cử đến phỏng vấn anh cũng chẳng thèm để ý.
Buổi chiều trước khi tan tầm, Cao Ninh đang thu dọn đồ đạc trên bàn thì Bùi Minh Trạm đứng bên ngoài gõ cửa rồi bước vào.
“Anh Bùi.”
“Còn bận à? Nghe nói hôm nay có những thiên tài đối đầu với người đầu tư trong nước của bọn em?”
“Ừm, vẫn đang điều tra, bọn họ rất gian xảo, cũng không hề để lại dấu vết nào.” Cao Ninh lắc đầu, cô nhận ra có người đang quấy rối nên lúc sau đã nhanh chóng cho nhân viên có liên quan đi thăm dò.
“Thủ đoạn này vừa nhìn đã biết là do Ôn Trác Tu trợ giúp rồi.”
Bùi Minh Trạm ngồi trên sô pha, anh ta không thèm để tâm lắm.
Qủa thật Cao Ninh đã làm việc với những người đó một năm nên ít nhiều cũng hiểu phong cách làm việc của bọn họ. Cô đã bị khơi dậy lòng hiếu thắng, vốn dĩ lĩnh vực đầu tư có thể kích thích khao khát chiến thắng của con người mà.
Khó trách sẽ luôn có người vì nó mà tán gia bại sản như vậy.
Liên tục mấy ngày, Cao Ninh đều đấu với bọn họ đến mức khó mà bỏ được. Chuyện thắng bại, Ôn Trác Tu đã nghĩ thông rồi nên anh cũng tham gia vào.
Anh là kiểu người rất có nguyên tắc với công việc. Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhường ai, dù hiện tại gặp được Cao Ninh nhưng anh vẫn không thay đổi dự tính ban đầu của mình.
Tuy ban ngày đối đầu nhau trong lĩnh vực đầu tư, nhưng tới tối anh lại hạ mình cúi đầu xin chú ý trên WeChat.
Cao Ninh đã phát hiện đối thủ của mình là Ôn Trác Tu từ lâu, nhưng cô không hề sợ mà ngược lại còn đăng lên vòng bạn bè.
Mỗi ngày đều tràn đầy tinh thần.jpg.
Sau đó, người đầu tiên bấm like là Ôn Trác Tu.
Cứ giằng co như vậy hơn nửa tháng, cuối cùng Cao Ninh thắng Ôn Trác Tu khiến anh tâm phục khẩu phục, vì tâm trạng rất tốt nên cô đã đồng ý lời mời đi du lịch đường ngắn của anh.
Xung quanh Yến Kinh có rất nhiều thị trấn mang phong cách cổ, bọn họ đã chọn nơi đến cuối tuần là Baili Landscape Painting Gallery.
Để không bị người khác làm phiền nên bọn họ sẽ không mang theo tài xế mà chỉ lái một chiếc xe việt dã bình thường để rời khỏi thành phố Yến Kinh.
Ôn Trác Tu đội chiếc mũ len dệt bằng kim thoải mái, đeo kính râm, quàng một chiếc khăn nhung có màu xám rồi cầm một hộp gỗ xuống xe, cứ như cậu học sinh bình thường của học viện mỹ thuật vậy.
Dù không hề lộ mặt nhưng tỷ lệ quay đầu lại vẫn siêu cao, ngay cả Cao Ninh phải rất cẩn thận để không bị người khác nhận ra.
Hai người cùng đi trên con đường yên tĩnh vắng người, mỗi khi đến nơi có góc nhìn tốt, phong cảnh đẹp thì Ôn Trác Tu sẽ dừng lại chọn nơi thích hợp rồi đặt giá vẽ.
“Tiểu Ninh, anh nhớ chuyên ngành lúc trước của em là máy tính đúng không?”
Ôn Trác Tu không chắc lắm, trên thực tế Cao Ninh luôn cho anh rất nhiều bất ngờ, cô giống như một người hoàn hảo cái gì cũng biết vậy. Anh đã xem tranh của cô rồi, những phân cảnh kịch bản mà cô vẽ ngay cả đạo diễn chuyên nghiệp như Vương Chức cũng phải khen không ngớt.
“Đúng vậy, anh nhớ đúng đó.” Tay Cao Ninh cầm bút bắt đầu kí họa trên giấy, thỉnh thoảng cô lại nhìn lên phong cảnh trước mặt.
“Tranh của em rất đẹp, chắc em vẽ từ rất lâu rồi nhỉ?” Ôn Trác Tu đứng phái sau nhìn cô vẽ, hình dạng dần dần xuất hiện dưới ngòi bút.
Anh nhớ khi còn nhỏ, hình như anh chưa từng thấy cô vẽ vời bao giờ.
“Từ nhỏ em đã thích rồi.”
Vừa dứt lời, trong lòng Cao Ninh đã lập tức hối hận, đây là điểm khác nhau giữa cô và nguyên chủ, thật ra nguyên chủ không biết vẽ. Lúc trước khi Cao Dĩnh thấy tranh của cô, cô ấy vẫn luôn gọi cô là thiên tài hội họa bị bỏ lỡ.
Nhưng với kỹ thuật vẽ tranh của cô, chỉ cần người có hiểu biết thì sẽ biết ngay cô đã vẽ nhiều năm rồi, thật sự không thể đạt tới trình độ này chỉ trong một sớm một chiều được. Do Cao Dĩnh không có nghiên cứu chuyên sâu nên cô chỉ nói mình đã học ở đại học thôi.
Nhưng Ôn Trác Tu vừa khéo lại là người trong ngành, lúc anh học điêu khắc tượng gỗ cũng đã từng học vẽ. Nếu anh nảy sinh nghi ngờ đi điều tra thì sẽ phát hiện ra điểm này mất.
Thế là cô giả vờ nghiêm túc vẽ tranh, nói ít sai ít.
Ôn Trác Tu cũng không nói nữa, anh lặng lẽ ở cùng cô.
Không khí nơi núi rừng vô cùng trong lành, thời tiết cũng tốt, bầu trời quang đãng không mây có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh xung quanh, không hề bỏ sót thứ gì.
Lá phong trên ngọn núi trước mặt đỏ như lửa và vàng rực, màu sắc thật rực rỡ, ánh mặt trời chiếu rọi tựa như chốn tiên cảnh.
Ngòi bút của Cao Ninh đã phản ánh một cách chân thật phong cảnh tuyệt đẹp này, Ôn Trác Tu nhìn thấy như được mở mang tầm mắt.
“Rất đẹp!” Lúc lâu sau anh mới khen ngợi: “Có hồn hơn ảnh chụp bằng điện thoại nhiều. Tiểu Ninh, nếu em tập trung cho nghiệp vẽ thì chắc chắn sẽ đạt được những thành tựu lớn hơn đấy.”
“Anh cũng đâu có tập trung vào điêu khắc tượng gỗ.”
Ôn Trác Tu nghe xong thì ngẩn ra rồi cười lớn: “Hóa ra chúng ta rất giống nhau.”