XUYÊN THÀNH TRỢ LÝ NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ CỐ CHẤP

Cao Ninh ở nhà uống thuốc nghỉ ngơi, ngày nào Ôn Trác Tu cũng đến, dần dần có fan phát hiện ra anh. Thỉnh thoảng cũng có vài bức ảnh được lưu truyền trên mạng, chẳng qua đều đã bị bộ phận quan hệ công chúng của Giải trí Tu Danh chào hỏi trước rồi. Bọn họ chú ý tin tức trên mạng từng giây từng phút, chỉ cần lộ ra một bức ảnh cũng sẽ tìm mọi cách để xoá bỏ. Cũng vì lẽ đó mà trong khoảng thời gian này, trên bảng hot search chỉ có tin tức liên quan đến “Đế Cung Khuyết”, không còn những tai tiếng gièm pha nữa.

“Anh thật sự muốn dọn qua đây ở hả?” Cao Ninh dựa vào cửa phòng bếp nhìn người đang vội vàng rửa chén bên trong: “Ở Tinh Loan yên tĩnh hơn nhiều, cũng không cần phải mang khẩu trang giả dạng thành người qua đường bình thường mỗi ngày.”

Đối diện căn hộ, công nhân đang sắp xếp đồ vật, tiếng động có hơi lớn.

“Ở đây tiện mà, anh đã muốn chuyển tới đây từ sớm rồi.” Ôn Trác Tu đặt những chiếc chén đã rửa sạch vào tủ khử trùng.

Hiện giờ anh làm việc nhà đã càng ngày càng thành thục.

Phòng bếp nhỏ hẹp, anh vừa đi vào thì lập tức có vẻ hơi chật, còn phải cẩn thận cúi đầu khom lưng để tránh va phải máy hút mùi, tư thế cực kỳ không tự nhiên nhưng anh lại thích như vậy.

Ôn Trác Tu xắn tay áo lên lộ ra cánh tay trắng nõn rắn chắc, anh vững vàng bưng một cái bát to đựng chè bước ra khỏi bếp. Gần đây Cao Ninh cực kỳ thích ăn món chè tráng miệng do anh làm, một người ban đầu không thích đồ ngọt lại bắt đầu trở nên thích đồ ngọt.

Đáng tiếc là ngày mai thời gian nghỉ phép của Cao Ninh đã hết nên phải đi làm lại. Ôn Trác Tu nhớ tới việc này thì bắt đầu hơi buồn bã, nhưng anh cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ đành phải đốc thúc tiến độ sửa sang chung cư của mình nhanh lên.

Cuối cùng cũng hoàn thành trước giờ cơm tối. Buổi chiều anh còn dẫn Cao Ninh đi xem thử, đồ gia dụng đã đổi mới toàn bộ, những thứ đồ mềm mại cũng đã được đổi, sửa sang đến mức nhìn hệt như nhà mẫu. Cao Ninh còn chạy xuống lầu mua mấy chậu cây xanh ở cửa hàng bán hoa bên đường để chúc mừng tân gia cho anh.

Bởi vì chỗ ở đối diện nhau, sau giờ cơm tối, Ôn Trác Tu vẫn luôn ở lì trong nhà của Cao Ninh không chịu về, cùng vẽ tranh với cô tới tận 10 giờ đêm.

“Ngày mai đi làm về anh đón em dự buổi công chiếu ra mắt phim.” Ôn Trác Tu vừa nói vừa mở cửa nhà của mình ra, trước khi đi vào còn quay đầu lại: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

“Ngủ ngon.”

Cao Ninh cười, đóng cửa nhà của mình lại.

Cô đã rời đoàn phim từ sớm, không quay phần đại kết cục cùng anh, thật ra cũng khá muốn xem.

Trùng hợp ngày hôm sau Bùi Minh Trạm lại hẹn cô nói chuyện công việc, thời gian đã quá giờ tan tầm.

“Xin lỗi, đã làm trễ giờ về của em rồi, để tôi mời em đi ăn nhé.”

Cuối cùng Bùi Minh Trạm mới đột nhiên nhận ra. Anh ta ngồi say sưa lải nhải tâm sự về kế hoạch, vậy mà Cao Ninh cũng không ngăn cản anh ta.

“Không sao đâu, kế hoạch năm sau của Bùi tổng cực kỳ hấp dẫn, tôi cũng nghe say mê. Nhưng mà hôm nay tôi còn có hẹn, để hôm nào tôi lại mời Bùi tổng đi ăn nhé.” Cô nhìn đồng hồ, người nào đó có khi nào chờ lâu quá nên đã giận dữ rồi, nói không chừng thêm năm phút nữa là xông thẳng vào đây.

“Được, vậy tôi đi trước đây, ý kiến của em không tệ, để tôi về suy nghĩ kỹ càng lại.”

Bùi Minh Trạm đi rồi, Cao Ninh cầm túi xách đi đến thang máy. Không may, cô nhìn thấy hai người kia đang đứng ở hành lang im lặng nhìn nhau.

Nhìn thấy cô đi tới, sắc mặt Ôn Trác Tu chuyển từ mây đen âm u sang trời quang mây tạnh, cười với cô rồi nói: “Chúng ta đi thôi, buổi chiếu phim đầu tiên sắp bắt đầu rồi.”

Ba người cùng nhau vào thang máy, Cao Ninh liếc mắt nhìn Bùi Minh Trạm một cái, hôm nay người này rất quái lạ.

Trong thang máy không ai nói lời nào, không khí nặng nề áp lực như thể đang đối mặt với quyết định sống chết, cũng may rất nhanh đã tới gara dưới tầng hầm. Bùi Minh Trạm khôi phục lại trạng thái bình thường, phong độ nhẹ nhàng mà cười với Cao Ninh: “Tuần sau chúng ta lại tiếp tục nhé, dựa theo điều tra của phòng nghiên cứu cho thấy có lẽ ngày mai sẽ có một cơ hội tốt.”

Anh ta nói xong còn còn cố ý chuyển hướng nhìn Ôn Trác Tu: “Ôn tổng đừng mãi lo đóng phim mà quên kiếm tiền chứ.”

Nói xong thì anh ta nhẹ nhàng đi về xe mình.

“Cái tên ngụy quân tử này, tại sao hôm nay phải một hai tìm em nói chuyện công việc vậy?” Lúc Ôn Trác Tu ngồi lên ghế lái thì lên tiếng, toàn bộ không gian bên trong xe đều biến thành một cái bình giấm chua.

“Anh chờ lâu rồi phải không? Đi thôi nào, em mời anh đi ăn.” Cao Ninh kịp thời ngăn cản sức tưởng tượng phong phú của anh: “Anh muốn ăn gì?”

“Không phải đồ ăn em làm thì đều y hệt nhau không khác biệt gì mấy.” Anh khởi động xe, chậm rãi chạy khỏi bãi đỗ.

Cao Ninh đột nhiên nhớ tới nhà hàng mà bạn thân đề cử: “Em biết ở kế bên rạp phim có một nhà hàng bán món ăn gia đình rất ngon.”

“Ừm.”

Lúc này di động Cao Ninh vang lên, cô xem hiển thị trên điện thoại, nhận cuộc gọi: “Manh Manh, ăn cơm chưa?”

“Hôm nay chị không về nhà, mẹ nói chị nhất định đã đi xem buổi công chiếu đầu tiên, còn cá cược với em nữa.” Giọng nói của Cao Manh truyền đến, cô gái nhỏ có hơi tủi thân: “Anh Tu thật xấu xa, đưa người ta vé phía sau.”

Cao Ninh quay đầu nhìn Ôn Trác Tu, người đang lái xe biện bạch cho bản thân: “Đó cũng là ghế VIP đặc biệt mà.”

Anh chỉ chú ý đến chỗ ngồi của mình và Cao Ninh, không nhìn kỹ chỗ ngồi của những người khác, cứ vậy giao hết cho trợ lý.

“Mọi người có tới không? Chị với em đổi vé.” Cao Ninh cúi đầu nhìn số thứ tự của hai vé trong tay mình, cười.

Ôn Trác Tu thấy cô cười thì biết ngay cô đã hiểu rõ ý đồ nho nhỏ của mình:

“Tiểu Ninh, anh không cố ý đâu mà.”

“Em biết rồi. Nhưng mà lần sau đừng làm vậy nữa nhé.”

“Lần sau sẽ không làm vậy nữa.”

Ôn Trác Tu hối hận vì đã giao cho trợ lý việc này mà không hỏi đến.

Lúc dừng xe ở gara, giọng nói hưng phấn Cao Manh truyền đến: “Chị, anh Tu! Bọn em ở đây!”

Cao Ninh vừa xuống xe là thấy bố mẹ ngay, em trai đang đứng ở phía xa, bọn họ cũng vừa đến.

“Tiểu Ninh.” Thôi Nhược Lan đã lâu không gặp con gái. Lúc này nhìn thấy cô, bà nhanh chóng đánh giá từ trên xuống dưới: “Sao gầy vậy?”

“Mẹ, con vẫn bình thường mà, không có gầy.” Cao Ninh ôm cánh tay của bà, không để ý chuyện mình bị bệnh: “Mẹ tới thật đúng lúc, con đang định mời mẹ sang quán ăn bên cạnh nếm thử.”

“Đi thôi, cả nhà cũng chưa ăn cơm chiều, đúng lúc ra ngoài cùng ăn luôn. A Tu cũng đến.”

“Chú Cao, dì Thôi.” Ôn Trác Tu xuống xe, vốn tưởng là buổi tối lãng mạn của hai người lại biến thành bữa cơm gia đình đoàn viên. Anh điều chỉnh tư tưởng một chút, cười chào hỏi.

Cao Manh đã kéo Cao Ninh chạy tới thang máy từ sớm rồi, cứ ríu rít nói không ngừng. Cao Tễ bên cạnh muốn nói chuyện cũng không chen vào được câu nào.

Ở quán ăn gia đình, món ăn rất đa dạng, Thôi Nhược Lan cực kỳ thích. Cao Ninh vẫn luôn gắp đồ ăn và trò chuyện cùng bà.

Người bị lạnh nhạt đành phải nói chuyện cùng bạn nhỏ Cao Manh: “Hôm nay Manh Manh đã làm bài tập nghỉ đông chưa?”

“Anh Tu, để được đi xem phim điện ảnh của anh, em đã làm xong bài tập từ lâu rồi. Có vậy bố mới đồng ý cho em đi chơi đấy.”

“Ngoan vậy sao, nếu có bài nào khó có thể hỏi anh, chị em đi làm cả ngày về rất mệt.”

“Thật hả anh?”

Ôn Trác Tu hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được mà nói với con bé: “Thật mà, em nhìn đi chị em đã gầy đi rồi.”

Cô gái nhỏ Manh Manh quay đầu nhìn chị gái mình, có vẻ như gầy đi thật.

“Được rồi. Vậy thì về sau anh phụ đạo em làm bài tập về nhà.”

Ăn cơm chiều xong, vừa đúng thời gian phim chiếu, trước phòng chiếu phim của bọn họ còn có thảm đỏ, có minh tinh đang chụp ảnh. Cao Manh nhìn thấy rất nhiều idol, xin được không ít chữ ký, tâm trạng rất tốt, cũng không đề cập tới chuyện đổi vé nữa.

Ánh đèn bắt đầu tối lại, trên màn hình bắt đầu chiếu quảng cáo. Cao Ninh thấy em gái không nhắc lại chuyện đổi vé, lúc màn hình loé sáng lên nhìn thoáng qua Ôn Trác Tu.

“Anh giúp em ấy xin rất nhiều chữ ký, không chừng lúc này Manh Manh đang thưởng thức đó.”

Phòng chiếu phim yên tĩnh, Ôn Trác Tu kề sát vào bên tai Cao Ninh, nhẹ giọng nói chuyện. Hơi thở ấm áp của anh thoảng qua vành tai, cô lặng lẽ dịch người ra xa một chút.

Nhưng khoảng cách chỗ ngồi chỉ lớn như vậy thôi, ánh mắt của những người xung quanh làm cô cảm thấy như thể đang đứng đống lửa, ngồi đống than vậy.

Trong phòng chiếu phim này, nếu không phải là đạo diễn nổi danh thì là đỉnh lưu, còn có cả nhà đầu tư. Bên tay phải của cô là Quý Thiến, phía trước là những nam minh tinh lưu lượng mới, phía sau cách hai hàng là bố mẹ và em trai em gái.

Tim cô đập nhanh hơn nên không chú ý đến phần mở đầu của phim điện ảnh.

Sau đó lúc xem đến phần xuất sắc, cô mới bị sườn mặt hoàn mỹ trên màn hình mê hoặc, bắt đầu lo lắng cho số mệnh của nhân vật trong phim.

“Đế Cung Khuyết” là một phim điện ảnh võ hiệp cổ trang. Ôn Trác Tu không dùng thế thân, mỗi lần anh làm động tác mạo hiểm, Cao Ninh đều cực kỳ căng thẳng. Chờ đến khi phục hồi tinh thần, cô mới phát hiện mình vẫn luôn nắm tay người bên cạnh.

Lúc vội vàng buông ra thì cô bị nắm ngược lại. Cao Ninh muốn rút tay mình về, biên độ động tác hơi lớn một chút, Quý Thiến đã nghiêng đầu hoang mang nhìn cô.

Cô quả thật xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hang để chui vào.

Hiệu ứng của phim điện ảnh rất chân thật, còn tàn sát khốc liệt hơn cả tình cảnh cô xem ở hiện trường.

Để tránh cho tình huống giống vừa nãy lại phát sinh, cô đành thẳng lưng ngồi yên, mắt nhìn thẳng, tự động làm lơ bàn tay đang bị nắm lấy.

Ôn Trác Tu thỏa mãn nắm tay cô, nắm suốt cả tối.

Tới tận lúc hết phim, thừa dịp mọi người không chú ý, anh lặng lẽ viết lên một câu lời thoại trong lòng bàn tay cô.

Trong phim cảnh nổi tiếng nhất, nam chính đối diện với nữ chính mà nói: “Ta lấy mọi thứ của ta để đổi lấy nàng về làm vợ ta.”

Đáng tiếc Cao Ninh không chú ý, cô nhìn thấy bố mẹ của mình từ sau đi tới. Cao Manh đang gọi cô, vì thế cô né khỏi Ôn Trác Tu, đi ra khỏi rạp chiếu phim.

Ôn Trác Tu thở dài, chấp nhận số mệnh mà đi theo.

“Tiểu Ninh, cùng nhau về đi, ngày mai là cuối tuần không phải đi làm, mẹ hầm canh gà cho con uống.” Thôi Nhược Lan nắm tay Cao Ninh, vô cùng chờ mong.

“Quay về nhà đi con, mẹ con lo lắng con ở bên ngoài ăn không ngon mặc không ấm.” Cao Chi Kiều thò người ra từ trong xe, khuyên cô về nhà.

Vốn dĩ Cao Ninh định ngày mai mới về. Cô ngẫm nghĩ một chút, thấy đêm nay về cũng không khác là bao, thế nên bèn gật đầu.

Hôm nay cô ngồi xe Ôn Trác Tu đến đây. Bây giờ cô muốn về nhà với bố mẹ, vậy thì nên nói với anh một tiếng mới được: “Trác Tu, cảm ơn anh đêm nay đã đưa em tới đây, hôm nay em không về chung cư.”

“Không sao đâu, anh cũng về nhà.” Ôn Trác Tu thấu hiểu nở nụ cười, gật đầu với bọn họ rồi về xe của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Ninh đã dậy từ sớm chạy bộ, chạy chậm dọc theo vườn nhà mình.

Sau khi bị bệnh một trận đã khiến cô càng thêm để tâm đến vấn đề sức khỏe của mình, quyết định về sau sẽ chăm chỉ rèn luyện thân thể hơn. Cô chọn chạy bộ, lúc trước Ôn Trác Tu còn đeo khẩu trang cùng cô chạy bộ ở công viên nhỏ gần khu chung cư.

Không khí buổi sáng tươi mát, tuy rằng có hơi lạnh, Cao Ninh lại cảm giác tinh thần được thanh lọc, chạy bộ đổ mồ hôi toàn thân.

“Tiểu Ninh, chào buổi sáng.”

Khi cô chạy được một vòng, lúc đang chống đầu gối nghỉ mệt ở ven đường, Ôn Trác Tu từ phía sau chạy tới.

Anh mặc trang phục thể thao màu đen, không mang khẩu trang, khóe môi khẽ nhếch, gương mặt như tranh vẽ.

“Chào buổi sáng.”

Cao Ninh đứng thẳng người, chạy chậm tại chỗ.

“Có mệt không? Chạy một vòng rồi hả, uống nước không?”

Ôn Trác Tu nhìn máy bán hàng tự động bên cạnh hoa viên, bên trong đó có đồ uống nóng.

“Không cần đâu, cảm ơn.”

“Hôm nay có sắp xếp gì không?” Ôn Trác Tu cười, dừng chân tại chỗ cùng cô.

Cao Ninh gật đầu: “Tới phòng trưng bày tranh, gần đây có một triển lãm thư pháp và tranh cổ.”

“Anh đi cùng em.”

Ôn Trác Tu lập tức đẩy lùi một bữa tiệc, muốn đi cùng cô.

Điện thoại liên tục loé sáng thông báo tin nhắn WeChat, anh cũng mặc kệ.

Bình luận

Truyện đang đọc