XUYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN TÌM ĐƯỜNG CHẾT CỦA ẢNH ĐẾ

"Võ Nguyên." Giang Mặc Thần nghiêm túc nói: "Sau này hot search hai người có tôi, ngoài Yến Thanh Trì, những người khác, đều trực tiếp triệt, chuyện tôi kết hôn anh biết, tôi không muốn có hiểu lầm không cần thiết."

"Không muốn ai hiểu lầm không cần thiết? Yến Thanh Trì sao? Để ý cậu ta như vậy?"

"Chuyện này anh không cần phải xen vào, anh chỉ cần nhớ rõ là được."

"Được, tôi còn ước gì như vậy."

Giang Mặc Thần nghe hắn nói xong, cúp điện thoại, gọi cho Nguyên Minh Húc.

"Làm sao vậy?" Nguyên Minh Húc hỏi hắn.

"Hot search là các người bên kia mua sao?"

"Ừ, người đại diện của em nói, em không ở trong nước một thời gian, nên cần xào một chút, để mọi người biết em đã về."

"Cho nên, các người đã sớm sắp xếp tốt, lại không nói với tôi."

Nguyên Minh Húc hơi kinh ngạc, "Lúc trước không phải cũng như vậy sao? Em cho rằng không cần nói với anh."

Giang Mặc Thần cười lạnh, "Nguyên Minh Húc, hai chúng ta không cùng công ty, cậu không phải người của Nam Tranh, tôi không có nghĩa vụ phối hợp cậu lăng xê, lúc trước cậu không cần nói với tôi, không phải bởi vì cậu không cần, mà là tôi tình nguyện phối hợp với cậu, nhưng bây giờ, tôi không thể phối hợp cậu nữa. Đây là lần cuối cùng chúng ta cùng nhau xuất hiện trên hot search, sau này nếu có lần thứ hai, bên tôi sẽ trực tiếp xử lí theo việc công."

Nguyên Minh Húc không rõ nguyên do, sốt ruột nói: "Tại sao?"

"Tại sao?" Giang Mặc Thần cảm thấy lời này có hơi buồn cười, "Người khác không biết tôi kết hôn, cậu cũng không biết sao? Trước đó lúc gặp nhau tôi đã nói lần này gặp mặt tôi không nói cho em ấy. Bây giờ cậu trắng trợn táo bạo bó tôi lên hot search, cậu sợ em ấy không biết sao?"

"Em không có." Nguyên Minh Húc vội vàng nhỏ giọng biện giải nói, "Em không ý thức được."

"Cậu không ý thức được?" Giang Mặc Thần giận tới cười ra, "Cậu là không ý thức được? Hay căn bản không để lời tôi nói trong lòng? Bởi vì thái độ của tôi quá ôn hoà sao? Cho nên tôi nói giữa chúng ta cần tị hiềm, cậu không thể mãi tới tìm tôi, cậu cũng cảm thấy tôi chỉ là tuỳ tiện nói thôi phải không? Lúc ngồi trong tiệm tôi còn nói với cậu, nói thân phận bây giờ của tôi, không nên quá thân cận với cậu. Giây tiếp theo, cậu đã đăng Weibo @ tôi, đoàn đội mua hot search mua account marketing đẩy đưa toàn mạng xã hội. Nguyên Minh Húc, cậu nhất định chờ tôi nói thẳng mặt cậu, sau này bảo trì khoảng cách với tôi, tôn trọng hôn nhân của tôi, đừng có không có việc gì thì tìm tôi, cũng đừng buộc chặt tôi, chúng ta là hai người đơn độc độc lập, không có trách nhiệm, càng không có nghĩa vụ, cho nên mọi người tự quản mình, tôi không chủ động liên hệ cậu, cậu cũng đừng chủ động liên hệ tôi. Như vậy mới vừa lòng sao?"

Nguyên Minh Húc ngây ngẩn cả người, hắn nắm di động, trong lòng uỷ khuất và khó chịu tựa như bọt khí quay cuồng, một tầng rồi một tầng bay lên, "Anh nói cái gì đó? Marketing lăng xê vốn dĩ chính là thủ đoạn bình thường trong giới, thậm chí thao tác lúc trước của hai chúng ta, anh cần gì nói em khó coi như vậy."

"Đó là cậu, không phải tôi! Tôi chưa từng lôi kéo người khác marketing lăng xê qua, là cậu muốn mượn nhân khí của tôi, cọ nhiệt độ của tôi, cho nên mới lôi kéo tôi lăng xê. Lúc trước tôi không nói, không có nghĩa đây là bình thường, là tôi thiếu cậu, chỉ là lúc ấy, tôi muốn giúp cậu một phen. Nhưng cậu đừng không hiểu chuyện như thế, biết rõ tôi gạt em ấy tới gặp cậu, còn mua hot search như vậy! Cậu muốn cho em ấy thấy sao? Lúc cậu làm chuyện này, có suy xét đến việc tôi nhìn thấy sẽ thế nào, em ấy nhìn thấy sẽ thế nào?"

"Em nói em không nghĩ tới, em không ý thức được. Anh giải thích với cậu ta một chút không phải được rồi sao, không phải anh nói cậu ta rất tốt, vậy chắc là cậu ta có thể hiểu được thôi, mọi người đều ở trong vòng, cậu ta cũng nên thấu hiểu không phải sao?"

Quả thật Giang Mặc Thần không nghĩ tới Nguyên Minh Húc sẽ nói ra những lời này, hắn cười lạnh một tiếng, cả giận nói: "Cậu nói lời này không cảm thấy ghê tởm sao? Cái gì kêu em ấy cũng nên thấu hiểu? Ý ngầm là em ấy không hiểu chính là không hiểu chuyện, người không tốt sao? Nguyên Minh Húc, sao cậu có thể nói ra những lời này, lúc cậu nói những lời này, không cảm thấy bản thân mình ghê tởm sao? Chuyện này, tôi gạt em ấy đi gặp cậu là tôi có lỗi với em ấy, cậu không được tôi cho phép đã để hai chúng ta trực tiếp hàng không lên hot search, là cậu có lỗi với tôi. Từ đầu đến đuôi, em ấy làm sai cái gì, còn phải bị cậu ám chỉ một câu. Khi nào thì cậu biến thành người như vậy?"

"Khi nào anh biến thành người như vậy mới đúng!" Nguyên Minh Húc khóc hô: "Anh nghe lời anh nói một chút, anh sao có thể nói em như vậy? Sao anh có thể vì một người mới quen biết mà nói em như vậy! Chúng ta quen biết thời gian dài như vậy, hiện tại anh vì cậu ta mà nói em như vậy! Ghê tởm? Giang Mặc Thần, anh sẽ không sợ lời anh nói ra, làm em khổ sở sao!"

"Lúc cậu làm việc không bận tâm tôi, vì sao tôi phải bận tâm cậu?" Giang Mặc Thần thở dài, "Trước giờ tôi luôn cảm thấy, quan hệ giữa chúng ta, nếu cuối cùng định vị là bạn bè, như vậy chỉ cần hai chúng ta đừng có quá nhiều tiếp xúc, mọi người vẫn có thể làm bạn bè bình thường, dù sao từ nhỏ đến lớn tôi đã được giáo dục, nói tôi làm người đừng quá tuyệt tình, phải học xử sự như quân tử, mọi chuyện đều giữ lại một đường, sau ngày còn gặp mặt, đặc biệt là chúng ta đều ở trong một vòng tròn. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy có đôi khi quân tử hành sự, cũng phải chọn người. Cho nên hôm nay, chúng ta đều nói rõ ràng đi, bây giờ tôi rất vừa lòng với trạng thái hôn nhân hiện tại, tôi không hy vọng cậu xuất hiện tạo thành hiểu lầm với Yến Thanh Trì, mặc kệ trước kia chúng ta ở chung thế nào, sau này, cậu đừng chủ động tới tìm tôi, mặc kệ sinh hoạt hay công việc, điện thoại và Wechat, hiểu chưa?"

"Giang Mặc Thần anh có ý gì? Anh muốn tuyệt giao với tôi sao? Anh đến mức này sao? Chẳng qua tôi chỉ nghe người đại diện kiến nghị, đồng ý mượn nhiệt độ của anh xào một đợt tôi đã trở về, anh phải chuyện bé xé ra to sao? Lui một vạn bước mà nói, vì sao tôi đột nhiên trở về? Còn không phải bởi vì anh?"

"Tôi không kêu cậu trở về, là cậu đột nhiên trở về, không có quan hệ với tôi."

"Ha." Nguyên Minh Húc tự giễu cười một tiếng, "Tốt một cái không có quan hệ với tôi, phải, là tôi vội vàng trở về, không có quan hệ với anh, là tôi phạm tiện, được chưa!"

Nguyên Minh Húc nói xong, phẫn nộ treo điện thoại.

Giang Mặc Thần nhìn di động, nghĩ nghĩ, vẫn là gọi lại cho hắn. Nguyên Minh Húc không nhấc máy, Giang Mặc Thần vẫn gọi tiếp năm cuộc hắn mới nhấc máy, "Anh còn gọi làm gì? Tôi đã là một người ghê tởm như vậy? Anh còn có gì nói với tôi?"

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng đem chuyện tôi kết hôn nói cho người khác, bao gồm người đại diện của cậu."

Nguyên Minh Húc sửng sốt một chút, hắn vốn tưởng rằng Giang Mặc Thần gọi lại cho hắn là muốn xin lỗi hắn, là hy vọng hắn đừng tức giận, thậm chí dỗ dành hắn, nhưng vậy mà Giang Mặc Thần chỉ nói một câu như vậy, hắn ngơ ngẩn.

Mà bên kia, Giang Mặc Thần đã cúp điện thoại.

Nguyên Minh Húc ngồi trên giường, không rõ mọi chuyện sao lại như vậy, hốc mắt hắn hơ chua xót, trong lòng uỷ khuất tràn lan che trời lấp đất, "Xoạch" một tiếng, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, rốt cuộc, hắn cũng chậm rãi khóc lên.

Giang Mặc Thần nắm di động, chỉ cảm thấy trong lòng vừa phiền vừa tức, lại mang theo chút lửa giận, hắn mở khoá màn hình, trực tiếp xoá bỏ số điện thoại và Wechat của Nguyên Minh Húc, sau đó xoay người trở về. Kết quả vừa tới phim trường, đã không tự giác nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì đang cúi đầu nhìn kịch bản, sườn mặt bình tĩnh nghiêm túc, nhìn không ra hỉ nộ.

Em ấy đang tức giận sao? Giang Mặc Thần thầm nói, bởi vì thấy mình đi gặp Nguyên Minh Húc, cho nên tức giận sao?

Giang Mặc Thần cảm thấy ái náy, lại vô cớ hơi khó chịu, hắn thở dài, chỉ cảm thấy nước cờ này của mình, thật sự quá khó khăn.

Hắn không nên gạt Yến Thanh Trì.

Đương nhiên Yến Thanh Trì không tức giận, loại chuyện này chỉ là nhất thời thôi, vì nó mà tức giận, không đáng giá, huống chi, Tô Noãn lại tới tìm y đối diễn.

Kỷ Tư Hưng vì nguyên nhân Giang Mặc Thần, không dám tìm Yến Thanh Trì gây phiền toái, lấy tính tình của mình phát tiết trên người Tô Noãn, Tô Noãn thấp cổ bé họng, nào có biện pháp, chỉ có thể cố gắng xuất sắc hơn, có thể ít bị mắng vài lần.

Cô đối diễn với Yến Thanh Trì một lần, ghi lại chỗ chưa đúng, sau đó lại đến lần nữa.

"Cảm ơn cậu a, nếu không có cậu, tôi sẽ rất thảm."

"Không có việc gì, tôi cũng là tân nhân, chúng ta học tập lẫn nhau."

Tô Noãn cười cười, mi mắt cong cong, thật sự rất đẹp.

"Chờ mấy ngày nữa chuyển vào quay trong nhà, đến lúc đó suất diễn của tôi sẽ tập trung lại, cũng sắp đóng máy."

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Chắc là tôi cũng vậy."

"Kế tiếp cậu có công việc chưa?"

"Cái này tôi không biết, tôi phải hỏi người đại diện."

"Ừm, cậu hỏi, tôi giúp cậu hỏi một chút, nếu có chỗ thích hợp đề cử cậu."

"Được, nếu tôi có chỗ thích hợp cũng đề cử cậu."

"Tôi không cần đâ." Tô Noãn ngữ điệu vui sướng, "Người đại diện của tôi hôm qua nói cho tôi, phim tiếp theo của tôi định rồi, là một nữ hai phim tiên hiệp."

"Vậy khá tốt."

Tô Noãn gật đầu, "Tôi cũng rất vui vẻ."

Hai người nói một lát, rồi Tô Noãn đi đóng phim, Yến Thanh Trì nghe Vương đạo giảng diễn cho Tô Noãn và Kỷ Tư Hưng, yên lặng đặt bút ghi nhớ. Phương pháp này vẫn là học của Tô Noãn, tuy rất nhiều chuyện hắn cảm thấy đã nhớ kỹ trong đầu, nhưng vẫn dùng bút ghi lại một lần, để sau này học tập nhìn lại.

Chờ đến nửa đêm 9 giờ rưỡi, Yến Thanh Trì và Hà Phi cùng nhau về khách sạn.

Y tắm rửa, tính toán đi ngủ.

Trước khi ngủ, Yến Thanh Trì trò chuyện video với Kỳ Kỳ.

Video trò chuyện là dì Trương bắt máy, Kỳ Kỳ đã ngủ, cô giáo trong trường yêu cầu các bạn nhỏ ngủ trước 9 giờ rưỡi, Kỳ Kỳ rất tuân thủ, mỗi ngày hơn 9 giờ, đã bò lên giường nhỏ của mình, nhắm hai mắt lại.

Dì Trương nói cho y tình hình gần đây của Kỳ Kỳ, nói hai ngày này mang theo Kỳ Kỳ về nhà cha mẹ Giang Mặc Thần, cũng đi nhà cha mẹ Yến Thanh Trì, nhưng Kỳ Kỳ có hơi sợ người lạ, vẫn thích ngốc ở nhà mình, dù trong nhà chỉ có bé và dì Trương hai người.

Yến Thanh Trì hơi đau lòng bé, thậm chí cảm thấy hay là nhận nuôi một đứa nhỏ nữa chơi với Kỳ Kỳ, bằng không lúc mình và Giang Mặc Thần đi công tác, không cách nào ở nhà mãi.

Y nghĩ nghĩ, nói với dì Trương, "Dì hỏi Kỳ Kỳ một chút, có muốn chơi cùng bạn nhỏ khác không, có thì có thể mời về nhà chơi, như vậy cũng có thể chơi với nó."

Dì Trương đồng ý, Yến Thanh Trì nói cảm ơn, sau đó treo video.

Giang Mặc Thần ngồi trên sô pha, suy nghĩ hồi lâu, một đoạn chữ xoá rồi đánh, đánh lại xoá, cuối cùng lời ít mà ý nhiều hỏi y: Đêm nay không tới sao?

Yến Thanh Trì treo video, đã thu được Wechat, bởi vì nghĩ tới Kỳ Kỳ, trong lòng hơi mềm mại, thuận tay trả lời Giang Mặc Thần: Không được, ngủ.

"Sớm như vậy?" Giang Mặc Thần nhìn nhìn thời gian, mới hơn 10 giờ.

Yến Thanh Trì trả lời một chữ "Ừ".

Giang Mặc Thần cảm thấy chắc là y tức giận chuyện hồi chiều, nên hỏi: Em đang tức giận sao?

Yến Thanh Trì trả lời hắn: Không có.

"Vậy sao em không tới?"

"Nếu anh muốn ngủ với em, anh có thể tự mình tới." Yến Thanh Trì nhắn cho hắn.

Giang Mặc Thần trả lời hắn: Em suy nghĩ nhiều.

Yến Thanh Trì trả lời:Ồ.

Sau đó, không có sau đó.

Giang Mặc Thần hơi bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục đánh chữ: Nếu không phải em tức giận, tại sao không muốn lại đây?

Yến Thanh Trì cảm thấy hắn hơi nhàm chán: Giang tiên sinh, em thật sự mệt nhọc, cho nên anh vô tình vô sỉ vô cớ gây rối như vậy, tiết mục vô tình vô sỉ vô cớ gây rối của anh, chúng ta ngày mai diễn được không?

Giang Mặc Thần:......... Anh cũng không phải muốn diễn cảnh ngày mai tốt sao? Giang phu nhân, anh chỉ là có chuyện muốn nói với em.

Yến Thanh Trì: Quá trễ, ngày mai nói cũng không muộn.

Giang Mặc Thần:..........

Yến Thanh Trì nhìn một loạt dấu chấm, gửi cho hắn biểu tình ngủ ngon, đặt điện thoại ở đầu giường, chuẩn bị ngủ.

Nhưng chẳng được bao lâu, di động y lại vang lên, Yến Thanh Trì cầm lấy nhìn thấy, đúng là điện thoại của Giang Mặc Thần, y hơi bất đắc dĩ bắt máy, còn không kịp mở miệng, đã nghe Giang Mặc Thần nói: "Mở cửa."

—————————

Bình luận

Truyện đang đọc