XUYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN TÌM ĐƯỜNG CHẾT CỦA ẢNH ĐẾ

Yến Thanh Trì hơi kinh ngạc, xuống giường đi ra ngoài, mở cửa phòng ra, đã thấy Giang Mặc Thần đang đứng ngoài cửa.

Y nhường đường, Giang Mặc Thần đi vào.

"Anh lại đây thật à?" Yến Thanh Trì ghét bỏ nói.

Giang Mặc Thần nghe, trong lòng pha chút hụt hẫng, "Em ghét bỏ anh thật là tràn lan luôn rồi."

"Rõ ràng như vậy sao? Lần sau em khống chế một chút."

Giang Mặc Thần thở dài, "Yến Thanh Trì, anh tới tìm em là có chính sự."

Yến Thanh Trì dựa vào tường phía sau, "Anh nói."

"Về chuyện hôm nay anh đi gặp Nguyên Minh Húc, anh không nói rõ ràng với em, thậm chí nói dối lừa em, anh xin lỗi, đây là anh không đúng. Sau đó việc Nguyên Minh Húc đăng Weibo @ anh, mua account marketing lên hot search, anh cũng không biết. Hôm nay anh không lên Weibo, cho nên không nhìn thấy, chờ anh phát hiện đã nói người đại diện triệt hot search, để account marketing xoá Weibo, đã chậm. Anh không phải cố ý làm em không thoải mái, nếu anh ngầm đồng ý hoặc liên hợp cậu ta lăng xê, anh đã bình luận chia sẻ sau khi cậu ta @ anh rồi, mà không phải để cậu ta diễn kịch một mình."

Yến Thanh Trì cười cười, "Chỉ nhiêu đó?"

"Em biết chuyện trước kia của anh và Nguyên Minh Húc rồi đi?"

Yến Thanh Trì gật đầu, "Đã biết."

"Mặc kệ người khác nói với em thế nào, nhưng anh cũng phải đích thân nói với em, quan hệ của anh và cậu ta, không xảy ra hành động quá giới hạn, cũng không có xác lập quan hệ gì đó, anh có ám chỉ cậu ta, nhưng cậu ta không đáp lại, quan hệ giữa bọn anh, vẫn luôn là bạn bè."

Yến Thanh Trì "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

"Trước kia Nguyên Minh Húc cũng không hồng, cho nên buộc chặt anh lên hot search vài lần, còn từng đăng bản thảo thông cáo, lúc ấy anh đồng ý, mới làm cho đoàn đội hai bên tập mãi thành quen, đoàn đội của hắn quen buộc chặt anh, đoàn đội của anh mắt nhắm mắt mở, cho nên hot search hôm nay, mới có thể sau khi anh phát hiện mới triệt. Nhưng mà sau này sẽ không có nữa, trừ bỏ em, anh sẽ không lên hot search hai người với người khác."

"Được."

"Em còn muốn biết cái gì không?" Giang Mặc Thần hỏi y.

Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Tại sao ngày đó không nói thật?"

"Bởi vì không biết nói với em quan hệ giữa anh và Nguyên Minh Húc thế nào, cũng không muốn nhắc tới chuyện này ngay lúc đó, cho nên mới nghĩ dù sao anh cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em, yên lặng gặp mặt, yên lặng chấm dứt. Không nghĩ tới, cậu ta lại muốn chiêu cáo thiên hạ."

Yến Thanh Trì cười một cái, "Nếu cậu ta không mua hot search này, có phải anh không muốn nói với em?"

"Đúng vậy." Giang Mặc Thần thẳng thắng thành khẩn, "Bởi vì không cần thiết, anh và muốn gặp mặt lần này, nói rõ ràng mọi chuyện, nói với nói cậu ta sau này đừng chủ động tới tìm anh. Chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới anh hoặc là hai chúng ta, anh không muốn vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn với em."

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Có thể hiểu được." Y nói, "Nhưng em không thích người khác gạt em, sinh hoạt tình thú ngẫu nhiên lừa một chút, đó là tình thú, loại chuyện này mà lừa gạt, đó chính là lừa gạt. Giang Mặc Thần, em không phải là một người thích ép buộc người khác, cũng không thích tính toán chi li, cho nên dù ngày đó, anh nói với em chuyện của anh và Nguyên Minh Húc, nói anh muốn đi gặp anh ta, em cũng sẽ không ngăn anh. Đây là lần đầu tiên, em hy vọng cũng là lần cuối cùng."

Giang Mặc Thần nhìn y, thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra, nói cho Yến Thanh Trì sở dĩ không nói thật, còn có một nguyên nhân, nhưng hắn không biết, sau khi hắn nói ra hy vọng Yến Thanh Trì ngăn cản hắn hay không ngăn cản hắn. Thậm chí đến lúc này, hắn cũng không biết, cho nên, cũng không dám hỏi.

"Cảm ơn." Giang Mặc Thần nói, "Sẽ không có lần sau, anh đã nói rõ ràng với cậu ta, sau này, anh và cậu ta sẽ không có bất kì quan hệ gì, mặc kệ là sinh hoạt hay công việc."

"Tuyệt tình như vậy?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.

"Anh không hy vọng chuyện hôm nay xảy ra lần thứ hai. Mặc kệ em tin hay không, anh rất hài lòng với trạng thái hôn nhân trước mắt, anh không hy vọng, giữa chúng ta, có nhiều loại hiểu lầm không cần thiết."

Yến Thanh Trì không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, cười khẽ, "Được."

"Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Yến Thanh Trì cười cười nói.

Giang Mặc Thần khụ một tiếng, "Anh nói cảm ơn."

"Em biết rồi, em nói......." Yến Thanh Trì nói đến một nửa, đột nhiên phản ứng lại, y dương mắt nhìn hắn, không xác định hỏi hắn, "Anh đang nói cảm ơn?"

Giang Mặc Thần "Ừ."

Yến Thanh Trì đột nhiên cười, y nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Giang Mặc Thần, chỉ cảm thấy không thoải mái từ chiều tích tụ toàn bộ tan thành mây khói.

"Anh đang dỗ em sao?" Y hỏi.

Giang Mặc Thần không nói gì.

Yến Thanh Trì bất mãn, "Hỏi anh đấy, bây giờ anh phải nói cái gì?"

Giang Mặc Thần nhìn y, biểu tình nghiêm túc vì xin lỗi rốt cuộc cũng chậm rãi thả lỏng, hắn bất đắc dĩ mang theo vài phần ý cười, bất đắc dĩ hạ giọng sủng nịnh dung túng, hắn nói: "Phải phải phải, đúng đúng đúng, thân ái em nói rất đúng."

Yến Thanh Trì lập tức vui vẻ lên, hơi cong mắt vô cùng sinh động. Lúc Giang Mặc Thần tới giải thích, y cảm thấy vui mừng, lúc Giang Mặc Thần nói sẽ không có lần sau, y cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy; nhưng bây giờ, y cảm thấy thật vui vẻ, không phải bởi vì anh ấy dỗ mình, mà bởi vì hắn luôn để quan hệ của bọn họ trong lòng.

Giang Mặc Thần thấy y rốt cuộc cũng cười, lo lắng cả đêm cuối cùng cũng thả xuống, hắn nhìn tươi cười trên mặt Yến Thanh Trì, chỉ cảm thấy như vậy đã rất tốt.

Hai người bọn họ, như vậy đã rất tốt.

"Chuyện hôm nay của chúng ta, đã tính qua?"

Yến Thanh Trì gật đầu.

"Đưa tay ra."

Yến Thanh Trì không rõ nguyên do vươn tay, thấy Giang Mặc Thần mò mò túi tiền, sau đó lấy ra một viên kẹo, đặt trong lòng bàn tay mình. —— là loại trước đấy y đã ăn qua, Hạ Vũ dùng để dỗ người thích ăn kẹo trong phim.

Yến Thanh Trì giương mắt nhìn hắn.

Giang Mặc Thần ôn nhu nói: "Mời em ăn kẹo."

Chờ qua mấy ngày, trường học và bên ngoài tiểu khu đã quay không sai biệt lắm, rốt cuộc đoàn phim chuyển đến quay trong nhà. Bắt đầu quay chính là cảnh trong nhà Mạch Lạc, Yến Thanh Trì thanh nhàn lâu như vậy, rốt cuộc công việc cũng lu bù lên.

Hai người quay cảnh đầu, nhưng cảnh cuối Mạch Lạc và Hạ Vũ đối thoại, Liễu Manh sửa lại kịch bản, sửa tình tiết vốn dĩ Mạch Lạc bị Hạ Vũ bắt thành Mạch Lạc uống thuốc độc tự sát. Cô cảm thấy như vậy càng phù hợp nhân thiết của Mạch Lạc.

Yến Thanh Trì không có dị nghị gì với chuyện này, nhưng sau khi Giang Mặc Thần nghe xong không tự giác nhìn y một cái.

"Ánh mắt vừa rồi của anh là có ý gì?" Yến Thanh Trì chờ Liễu Manh đi rồi mới hỏi hắn.

Giang Mặc Thần nhìn y, cảm thấy vận khí y thật đúng là quá tốt, "Em biết người trong nước có một tình yêu kết cục biết là gì không?"

"Cái gì?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.

"Tử vong tình tiết." Giang Mặc Thần nói: "Phàm là người có nhân thiết có điểm sáng, chỉ cần cuối cùng có một kết cục tử vong, mọi người sẽ sinh ra thiên vị với người này, đề cao chỗ tốt của hắn, che chắn cái ác của hắn. Liễu Manh đối với nhân vật này, hẳn là cực kì thích, bằng không cũng sẽ không tình nguyện cho hắn tự sát, cũng không muốn hắn vào ngục giam nếm thử thất bại."

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, hỏi hắn: "Nhưng anh cảm thấy loại người như Mạch Lạc một khi thất bại sẽ bị đả đảo sao?"

Giang Mặc Thần nhướng mày, "Nói suy nghĩ của em."

"Lúc trước Liễu Manh nói với em cô ấy muốn sửa kịch bản, muốn sửa kết cục của Mạch Lạc một chút, hai chúng ta đã thương thảo qua. Theo nhân thiết của Liễu Manh, Mạch Lạc thông minh, trầm mặc, giỏi nhẫn nại, rồi lại cao ngạo lạnh nhạt, cô ấy cảm thấy Mạch Lạc là một người lạnh từ trong xương cốt, chướng mắt rất nhiều chuyện, cho nên hắn không có khả năng tiếp thu việc mình sẽ vào ngục giam, đối với hắn mà nói, là một loại thất bại. Nhưng em không nghĩ như vậy," Yến Thanh Trì nghiêm túc nói, "Liễu Manh chú trọng cái ngạo của hắn, nhưng em càng cho là hắn là một người thông minh như vậy, nhất định biết như thế nào bảo toàn mình mức độ cao nhất, ngược gió phiên bàn. Cho dù bị bắt, vào ngục giam, hắn cũng nhất định có biện pháp làm mình ra khỏi trong thời gian ngắn nhất, một lần nữa làm chúa tể thế giới này. Hắn giỏi nguỵ trang và nhẫn nại như vậy, nửa đời trước đều nhẫn nại tới bây giờ sao có thể dễ dàng thoả hiệp với thế giới này."

"Em nói với Liễu Manh chưa?"

"Nói, nhưng Liễu Manh nói đó không phải là Mạch Lạc cô ấy muốn, cô ấy hy vọng Mạch Lạc là một đoá hoa quỳnh, điện quang hoả thạch chỉ nở một lần, làm người kinh diễm, sau đó suy tàn. Như vậy, mới có thể làm nhân thiết của hắn có mị lực lớn nhất, người xem mới có thể chấn động sau đó nhớ kĩ hắn, thảo luận về hắn."

Giang Mặc Thần cười khẽ, "Em biết vì sao hai người lại suy nghĩ khác nhau không?"

"Mỗi người đều có suy nghĩ của mình, rất bình thường."

"Không chỉ là như thế." Giang Mặc Thần nói, "Em đơn thuần là đứng ở góc độ Mạch Lạc, nghiền ngẫm nhân thiết, nhìn thấy Mạch Lạc mà em muốn. Nhưng Liễu Manh là một biên kịch thuần thục, cho nên cô ấy có thói quen nhìn từ góc độ điện ảnh, góc độ người xem, thậm chí suy xét từ góc độ giải thưởng và phòng vé. Đương nhiên Mạch Lạc có thể bị bắt như em nói, nhưng đối lập hắn tự sát làm Hạ Vũ chấn động, bị bắt sẽ có vẻ quá bình đạm rồi, mất đi một một điểm đánh sâu làm người khiếp sợ rồi tiếc nuối. Liễu Manh chôn một tình tiết xoay người lớn như vậy, nhất định sẽ hy vọng tình tiết này có thể có lợi ích nhất, cho nên cô ấy từ bỏ việc Mạch Lạc bị bắt, lựa chọn để hắn có một kích cuối, trở thành một người thua cũng là một người thắng."

Lần đầu tiên Yến Thanh Trì biết có loại cách nói này, bất giác nói: "Vậy cô ấy còn rất hao tâm tổn huyết a."

"Không thì làm sao là biên kịch từng lấy thưởng đây."

"Anh cũng rất lợi hại, giống như cái gì cũng biết."

"Cho nên anh cũng lấy thưởng."

"Thật đúng là không e lệ." Yến Thanh Trì khinh bỉ nhìn hắn.

Giang Mặc Thần hơi mỉm cười, "Đây là lời nói thật."

Yến Thanh Trì nói tới đây, mới nghĩ đến, "Hai ngày trước em xem Weibo, có phải anh có bộ phim đưa tới liên hoan phim nước ngoài?"

"Là một bộ."

"Lần này có thể lấy thưởng sao?"

"Em cho rằng lấy thưởng giống như ăn cơm sao, ăn hết bữa này có bữa khác a." Giang Mặc Thần thở dài, "Anh được đề cử giải Kim Quế bốn lần, lần đầu là khi xuất đạo, hợp tác với một tiền bối, tiền bối kỹ thuật diễn rất tốt, dạy anh rất nhiều, cho nên anh mới may mắn được đề cử nam phụ xuất sắc nhất, hơn nữa cầm thưởng. Sau đó hai lần làm nam chủ đề cử Kim Quế, lại không có lấy thưởng, thẳng đến năm trước, mới cầm được ảnh đế. Liên hoan phim lúc này, còn không biết tình huống thế nào đâu."

"Vậy chỉ có thể chúc anh may mắn."

Giang Mặc Thần cười cười, "Không nói anh, nói em đi, anh để Quản Mai tiếp cho em một cái tổng nghệ, chờ bộ diễn này kết thúc, chắc là phải ghi hình."

"Tổng nghệ?"

"Đúng vậy, em yên tâm, Tôn Tầm là thường trú bên đó, anh đã chào hỏi cậu ấy, cậu ấy sẽ chiếu cố em."

Yến Thanh Trì nhớ lại cái tên này một chút, là một trong bốn người bạn lần trước Giang Mặc Thần mang mình đi gặp. Trong sách viết qua hai bút, xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn không tồi, thời trẻ nhân khí bình thường, sau đó vì hợp tác với Giang Mặc Thần trong một bộ điện ảnh, phòng bán vé bộ phim đại bạo, nhân thiết của hắn rất xuất sắc, cho nên trực tiếp phi thăng, trở thành diễn viên một đường, hắn cũng thành bạn tốt của Giang Mặc Thần. Yến Thanh Trì nhớ rõ trong sách nói qua hắn là người tính cách tương đối ôn nhu, này thì tốt.

"Tổng nghệ loại nào?" Y hỏi.

Giang Mặc Thần cong cong khoé môi, "Đặc biệt thích hợp với em, loại trò chơi thi đấu."

Yến Thanh Trì nghĩ đến ngày đó hắn nói —— có thể cho Quản Mai tiếp cho em cái tổng nghệ, "Anh làm thật a."

"Tổng nghệ là một con đường hút fan nhanh chóng, đồng thời giá cũng cao, vừa không chiếm dụng thời gian đóng phim của em, còn có thể kiếm tiền, đẹp cả đôi đường, sao lại không làm?"

"Anh đúng là nhà tư bản a, mỗi lỗ chân lông đều thẩm thấu tiền tài hủ bại!"

"Điểm này em không phải đã sớm biết sao?" Giang Mặc Thần không coi là sỉ nhục còn vinh quang nói, "Yên tâm, tài sản của anh, có một nửa của em."

Yến Thanh Trì nghe vậy, lập tức mở ghi âm trong điện thoại, "Lặp lại lần nữa."

Giang Mặc Thần: "..........."

—————————

Bình luận

Truyện đang đọc