Vệ Lam bĩu môi, "Cậu cho tôi chút đồ ăn đi."
"Không được."
"Sao cậu lại không nghĩa khí như vậy?"
"Đây là thi đấu, nếu tôi cho cậu, không phải rối loạn quy tắc."
Vệ Lam thấy vậy, cũng không nói nữa, nâng niu trứng gà bỏ lại trong túi mình, che lại thật cẩn thận lên xe.
Yến Thanh Trì nhìn, chỉ cảm thấy hắn đúng là cực kì không để người khác bớt lo.
Lát sau, những người khác cũng lục đục về tới, mọi người cùng nhau đi khách sạn Hoả Diễm Viêm. Trần Hiên Lãng nhìn Yến Thanh Trì, Lý Manh và Lâm Chi trên xe, hỏi bọn họ, "Mọi người đã mua được cái gì?"
Lý Manh mua được dưa chuột và khoai tây, Lâm Chi mua rau xanh và dưa chuột.
Yến Thanh Trì mở túi mình ra, bên trong có cà chua, cà tím, đậu que, khoai tây, bông cải xanh.
Trần Hiên Lãng chấn kinh rồi, Lý Manh cũng chấn kinh rồi, Lâm Chi cũng có chút kinh ngạc, "Sao cậu nhiều như vậy?"
"Tôi gặp được bác gái bán đồ ăn còn khá tốt, mỗi loại đều bán cho tôi hai đồng một cân."
"Đây cũng có chút nhiều đi."
"Bác ấy nói với tôi cân nhà bác hỏng rồi, trực tiếp gom vào."
Lâm Chi nhìn rau dưa trong túi, cực kỳ hâm mộ nói: "Hâm mộ."
Lý Manh thở dài, "Đại khái vẫn là xem mặt đi, thấy cậu lớn lên tuấn tú."
Yến Thanh Trì cười, "Vậy khá tốt."
Mọi người rất nhanh tới khách sạn, dựa theo chỉ dẫn của tổ tiết mục đi lên lầu hai chuẩn bị so đấu.
Trận so đấu này chia làm hai phân đoạn nấu cơm và quét tước, nấu cơm ở lầu hai, quét tước phải xuống lầu một. Tôn Tầm và Trần Hiên Lãng phân công ai sẽ nấu cơm, Đội của Tôn Tầm chỉ có hắn và Nguyên Minh Húc tỏ vẻ mình có thể nấu cơm, Tôn Tầm nhìn về phía Dương Tiếu Tiếu, trong ấn tượng của hắn Dương Tiếu Tiếu hình như cũng có thể, không biết vì sao không tỏ thái độ. Nhưng ngại với mỗi đội nấu cơm cần phải có ba người, Tôn Tầm vẫn là kêu Dương Tiếu Tiếu ở lại.
Dương Tiếu Tiếu lắc lắc tay, "Tôi xuống dưới lầu quét tước, để Vệ Lam ở lại đi."
Tôn Tầm nhướng mày, Vệ Lam cũng có chút kinh ngạc, Dương Tiếu Tiếu nhìn về phía Vệ Lam, "Từng quét nhà chưa? Từng lau nhà chưa? Từng lau bàn chưa? Lau cửa sổ chưa?" (Đoạn này không biết đúng không)
Vệ Lam ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Tôn Tầm cảm giác quả nhiên vẫn là con gái thận trọng, so với quét tước, hiển nhiên rửa rau đơn giản hơn, để tiểu thiếu gia Vệ Lam mười ngón không dính nước đi quét tước, phỏng chừng cũng chỉ là thêm phiền.
"Được rồi, Vệ Lam, tôi còn có Nguyên Minh Húc ở lại nấu cơm, Tiếu Tiếu em đi lầu dưới."
"Ừm." Dương Tiếu Tiếu gật đầu, bộ dáng vô cùng vui vẻ.
Tôn Tầm cảm thấy hôm nay cô nàng này có chút quái quái.
So sánh với đội Tôn Tầm, đội của Trần Hiên Lãng thì đơn giản hơn nhiều, Trần Hiên Lãng biết nấu cơm, Yến Thanh Trì cũng biết, Tưởng Hàm Hủy xung phong nhận việc nói cô cũng biết một chút, vì thế rất tự nhiên, ba người bọn họ ở lầu hai, những người còn lại xuống lầu một quét tước.
Mọi người sắp xếp tốt trình tự làm việc, bắt đầu hành động, Tưởng Hàm Hủy phụ trách rửa rau, Yến Thanh Trì phụ trách xắt rau, Trần Hiên Lãng phụ trách xào rau. Kỹ thuật xắt rau của Yến Thanh Trì không tồi, vừa xắt rau còn có thể rút thời gian liếc nhìn Vệ Lam đang rửa rau, thấy hắn an an tĩnh tĩnh lúc này mới yên tâm.
Rất nhanh, Trần Hiên Lãng và Tôn Tầm bắt đầu xào rau, Vệ Lam có chút đói, trộm cầm một quả dưa chuột bắt đầu gặm. Hắn đang ăn, đã thấy Tôn Tầm ngẩng đầu từ từ nhìn hắn một cái, Vệ Lam cắn dưa chuột, cười một cái với hắn.
Tôn Tầm tâm nói tiểu thiếu gia này cũng thật không làm người khác bớt lo, hắn chỉ chỉ băng ghế cách đó không xa, "Cậu, qua bên kia nghỉ ngơi."
Vệ Lam ngoan ngoãn ngồi xuống, vô cùng nghe lời.
Hắn nhìn Nguyên Minh Húc đang cúi đầu xắt rau, một ngụm một ngụm cắn dưa chuột không nói gì.
Chờ đến khi ăn dưa chuột xong, Vệ Lam ngoan ngoãn ngồi một lát, lại có chút ngồi không yên, vì thế chuồn êm đến bên cạnh Yến Thanh Trì.
"Cậu làm gì?" Yến Thanh Trì nhìn hắn.
"Cho tôi cái gì ăn đi, tôi đói bụng."
"Tôi và cậu là trận doanh đối địch, hiểu?"
"Cậu còn đồng ý với fan của tôi sẽ chăm sóc tốt cho tôi đấy."
Yến Thanh Trì câm nín, vậy mà Trần Hiên Lãng ném quả cà chua cho hắn.
Vệ Lam bắt được cà chua, thỏa mãn rời đi, lần nữa về lại băng ghế nhỏ chuyên dụng của mình.
Khoảng 40 phút sau, thành viên hai đội đã làm xong cơm trưa, quét tước xong, bước vào phân đoạn nhận xét.
Đội xanh của Trần Hiên Lãng thắng ở đồ ăn đa dạng, nhưng mà tay nghề của Tôn Tầm đúng là không tồi, thắng Trần Hiên Lãng ở hương vị. Hai đội đều chiếm ưu thế hạng nhất, bởi vậy ngang nhau. Lại một lát sau, lầu một truyền tin tức đến, tổ quét tước của hai đội cũng hoà. Vì thế kết quả cuối cùng là hai đội đánh ngang nhau, tiến vào phân đoạn trò chơi thứ ba.
Phân đoạn thứ ba là thi đấu bắn tên.
Hai đội hồng lam tập bắn tên ở mặt cỏ hai bên khu vực thi đấu hai mươi phút, sau đó thi đấu bên trong khu vực, trúng hồng tâm là mười điểm, điểm tự giảm dần theo thứ tự từ trong ra ngoài, vòng ngoài cùng là một điểm, bắn không trúng bia là không điểm. Trong lúc thi đấu, mỗi người chỉ được bắn một mũi tên, cuối cùng đội nào nhiều điểm là đội thắng.
Trò chơi này, trong lúc luyện tập, đội viên hai đội không được nhìn lén đội kia, càng không được quấy rối.
Yến Thanh Trì cảm thấy, câu quấy rối cuối cùng kia quả thật là lượng thân đặt làm cho Vệ Lam, dù sao trò chơi trước, Vệ Lam ăn không ít cà chua của bọn họ. Yến Thanh Trì cầm cung tiễn nhìn nhìn, trước kia y từng chơi qua, sau khi xuyên qua tuy rằng rất lâu không tiếp xúc, nhưng sau khi luyện tập hai ba lần, xúc cảm chậm rãi trở về.
Trần Hiên Lãng vừa quay đầu lại, phát hiện mũi tên y bắn ra không phải ở giữa hồng tâm, thì chính là bên cạnh hồng tâm một chút.
Trần Hiên Lãng quả thật khiếp sợ, "Yến Thanh Trì, anh có thể hỏi cậu một câu không?"
"Anh hỏi đi."
"Còn có cái gì cậu không biết không?" Trần Hiên Lãng thật sự rất tò mò.
Thân thủ tốt, biết nấu cơm còn biết bắn tên, quả thật quá lợi hại rồi, Yến Thanh Trì bị hắn hỏi có chút ngượng ngùng, mấy kĩ thuật này của y đều là học từ cha nuôi. Lúc ấy, y được bồi dưỡng như người thừa kế, tất nhiên những cái cần phải biết là rất nhiều, Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, cảm thấy kỳ thật mình vẫn luôn rất may mắn.
Tuy rằng khi còn nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng cũng bởi vậy mà gặp được cha mẹ mới. Cha mẹ nuôi rất tốt, vẫn luôn xem mình như con ruột, dạy y rất nhiều thứ, làm y học được yêu thương và được yêu thương. Sau đó lại có em trai, em trai rất đáng yêu, rất dính y, làm y có cảm giác thỏa mãn khi làm anh trai. Mặc dù bây giờ xuyên qua cuốn tiểu thuyết máu chó này, cũng gặp những người không tồi, dù chưa tính nửa đời trước thì cũng đã đủ thoải mái.
Yến Thanh Trì cảm thấy đã đủ may mắn.
"Đương nhiên tôi có cái không biết a." Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Anh đã quên, tôi không biết hát a."
Trần Hiên Lãng nghe được lời này, bên tai đã vang lên giọng hát dồi dào cảm xúc của Yến Thanh Trì, "Tôi cảm thấy, trời cao vẫn rất công bằng."
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ.
Trần Hiên Lãng bày mưu tính kế cho y, "Không phải quan hệ của cậu và Vệ Lam không tồi sao, kêu cậu ta dạy cậu a, đừng thấy bây giờ Vệ Lam là diễn viên, cậu ta xuất đạo chính là bằng ca hát, lúc ấy đúng là một lần là nổi tiếng, trực tiếp thượng vị. Sau đó dù có người debut, cũng không còn loại đãi ngộ như cậu ta."
Yến Thanh Trì nghĩ thầm, vẫn là thôi đi, vấn đề của y là trời sinh, đi tìm Vệ Lam không nhất định có thể giải quyết vấn đề này không, nhưng khẳng định sẽ bị Vệ Lam cười nhạo. Yến Thanh Trì còn có thể tưởng tượng đến tình cảnh lúc ấy, "Cái gì, cậu không biết hát? Má ơi, ca hát đơn giản như vậy, sao cậu có thể không biết hả? Chậc chậc chậc, tới, Yến Thanh Trì, ba ba cũng không làm khó con, quỳ xuống đọc diễn cảm "Chinh Phục" một lần cho ba ba, ba ba sẽ dạy con."
Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, cực kì phản cảm cái hình ảnh này.
"Không nói tôi, anh luyện bắn tên thế nào?"
Trần Hiên Lãng có chút sầu, "Tôi không được, tôi luôn ở vòng bốn năm."
"Anh bắn thử, tôi nhìn xem." Yến Thanh Trì nói.
Trần Hiên Lãng cầm cung tiễn, kéo dây cung, Yến Thanh Trì đi qua đi, giúp hắn nâng nâng cung về trước, sau đó đứng sau hắn, nắm tay hắn kéo dây cung ra sau, "Nhắm chuẩn hồng tâm."
Y giúp Trần Hiên Lãng di di mũi tên, sau đó nói: "Buông tay."
Trần Hiên Lãng buông tay ngay, "Bịch" một tiếng, mũi tên phá gió mà đi, cắm thẳng tắp trên vòng số chín. Trần Hiên Lãng có chút kinh ngạc, không tự giác quay đầu lại, đã thấy Yến Thanh Trì ở phía sau nhìn hắn, mi mắt cong cong, y buông lỏng tay, đôi tay cắm túi, ngữ điệu mang theo chút nghịch ngợm và nhẹ nhàng, "Rất lợi hại nha, đội trưởng."
Trần Hiên Lãng cũng không nghĩ tới mình sẽ có thành tích như vậy, cười cười, khó được có chút ngượng ngùng.
Mà bên sân bên kia, Vệ Lam đang biểu diễn bắn tên như buổi biểu diễn của mình. Vệ gia khởi nghiệp không sạch sẽ, cho nên từ nhỏ, Vệ Huân và Vệ Lam xem đao súng côn gậy như đồ chơi để chơi, thậm chí khi còn nhỏ Vệ Lam còn từng cầm cung tiễn đi săn thú với ba hắn, tuy rằng sau khi hắn lớn lên, càng thích bắn súng, nhưng cũng không gây trở ngại hắn bắn tên vẫn không tồi như xưa.
Dương Tiếu Tiếu đứng bên cạnh hắn, một bên vỗ tay cho hắn, khen hắn: "Vệ Lam cậu thật lợi hại." Một bên hỏi hắn, "Cậu có thể dạy tôi không?"
Vệ Lam một lòng muốn thắng, đương nhiên đồng ý rồi, dạy cô làm sao để nhắm chuẩn, kéo cung, nhưng mà hắn chỉ nói, đừng nói động tay động chân dạy, ngay cả đứng cũng cách Dương Tiếu Tiếu xa ba bước. Dù sao Vệ Lam cũng có hiểu biết với nhân khí của mình, cũng cực kì hiểu biết fan của mình, hắn không muốn quay xong chương trình này sẽ bị truyền tai tiếng với người khác, càng không muốn fan của hắn nhìn thấy hắn và Dương Tiếu Tiếu quá mức thân cận trên chương trình, một đám kêu trời khóc đất trong fan club kêu đệ đệ sao cưng đứng gần cô ta như vậy? Con cách cô ta xa chút, mẹ chịu không nổi con đứng gần con gái như vậy!
Vệ Lam chỉ cô vài cái, đã bị những người khác kêu đi chỉ đạo, chờ đến khi chỉ mấy vấn đề khó khăn cho mấy người đó xong, đã nhìn thấy Tôn Tầm và Nguyên Minh Húc đang luyện tập bắn tên với nhau.
Vệ Lam đi qua, hỏi, "Luyện thế nào? Lần này đội chúng ta đội không thể thua."
Hắn nói xong, nhìn về phía Nguyên Minh Húc.
Nguyên Minh Húc có chút sợ hắn, lại rất phiền hắn, vì thế nói: "Còn được, trước kia tôi từng chơi qua cái này, Mặc Thần đã dạy tôi."
"Ồ? Giang Mặc Thần còn đã dạy anh cái này?"
"Đúng vậy," Nguyên Minh Húc cười cười, "Trước kia chúng tôi cũng là bạn tốt mà."
Hắn nói tới đây, có chút hoài niệm thời gian trước kia, lại thấy Vệ Lam ở đây, nghĩ đến quan hệ của Vệ Lam và Yến Thanh Trì không tồi, Vệ Lam biết chuyện này nói không chừng Yến Thanh Trì cũng sẽ biết ngay, cố ý nói: "Lúc ấy, Mặc Thần đối với tôi cũng rất tốt, giúp tôi rất nhiều chuyện, cũng tình nguyện dạy tôi rất nhiều thứ tôi không biết, hiện tại ngẫm lại, lúc đó chúng tôi đều rất vui vẻ."
"Vui vẻ đến anh bỏ cơ hội thử vai bộ phim điện ảnh anh ta đều cử cho anh, đi tha hương?" Tuy Vệ Lam không biết hắn tồn tại tâm tư thông qua mình để lộ tin cho Yến Thanh Trì, nhưng không ngại việc Vệ Lam cảm thấy những lời này Nguyên Minh Húc đầy mùi kỹ nữ, trực tiếp trào phúng nói.
"Lúc ấy tôi có việc." Nguyên Minh Húc giải thích nói.
Vệ Lam gật đầu, "Tôi biết, theo đuổi Chu Dĩ Hành mà."
Nguyên Minh Húc có chút bất mãn nhìn về phía hắn, Vệ Lam tò mò, "Theo đuổi được không?"
Nguyên Minh Húc không nói lời nào.
"Ha, hình như là không được."
"Tôi có việc về trước."
"Chuyện gì mà gấp như vậy? Gấp đến mức người cũng không theo đuổi tiếp? Tôi thấy gần đây anh cũng không có bộ phim nào a."
Nguyên Minh Húc bị hắn nói có chút khó xử, cứng đờ nói: "Đây là chuyện của tôi."
"Nha nha nha, tôi chỉ là tò mò, tùy tiện hỏi thôi."
Nguyên Minh Húc nhìn hắn, "Tôi biết quan hệ của cậu và Yến Thanh Trì tốt, nhưng cậu yên tâm, tôi không có ác ý với y, tôi biết chuyện đã xảy ra sẽ không thể thay đổi, nhưng đồng dạng, chuyện từng xảy ra giữa tôi và Mặc Thần trước kia cũng không thay đổi. Trước kia chúng tôi ở bên nhau đúng là rất vui vẻ, khi đó chúng tôi là bạn bè, bây giờ cũng vẫn là bạn bè."
Vệ Lam cười cười, nhớ tới hot search trước đây không lâu, "Tôi biết, có một loại hữu nghị là Giang Mặc Thần và Nguyên Minh Húc."
"Không sai." Nguyên Minh Húc thấp giọng nói.
Vệ Lam cười càng đẹp mắt, "Công khai đăng Weibo @ đối phương, đối phương lại không trả lời, hơn nữa triệt hot search làm account marketing xóa bài hữu nghị? Ai, tôi hỏi anh, cái Weibo kia của anh còn ở trang chủ của anh sao?"
Nguyên Minh Húc không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, ngẩng đầu ủy khuất nhìn hắn.
Vệ Lam làm ra một bộ biểu tình tiếc hận, "Vậy tình hữu nghị của các anh cũng đủ plastic, người bình thường đúng làm không được."
"Cậu......" Nguyên Minh Húc cau mày, đôi mắt đều rướm nước.
"Ai, đừng khổ sở." Vệ Lam an ủi hắn, "Cũng bình thường, không phải cổ nhân cũng nói, trọng sắc khinh bạn, loại học bá từ nhỏ như Giang Mặc Thần, khẳng định nhớ câu này đặc biệt rõ ràng, còn không phải là gặp chân ái, thì dễ dàng xem nhẹ bạn bè, anh cũng đừng để ý, đó có thể là lần đầu tiên, nhưng tuyệt đối không phải lần cuối cùng, quen thì tốt rồi."
Nguyên Minh Húc nhìn hắn, nói không ra lời, chỉ cảm thấy trong cơn giận dữ, tay còn nắm thật chặt.
Mà bên kia Tôn Tầm lại là cảm thấy trong giới đồn đãi không quá sự thật a, thật mẹ nó thật là tiểu vương tử xe đụng a, có thể dỗi người như vậy.
———————