XUYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN TÌM ĐƯỜNG CHẾT CỦA ẢNH ĐẾ

Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn bé, cười cười, chớp mắt, sau đó cúi đầu nhìn quân cờ của mình.

Kỳ Kỳ cũng cúi đầu.

Sau đó, bé liền nhìn thấy Yến Thanh Trì đẩy một viên cờ về trước một bước, sau đó y liền nhảy hai bước giống y như thủ pháp của Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ nhìn, lại thấy y thay đổi một vị trí, sau đó viên cờ từ thứ ba đếm ngược liền có thể nhảy lên. Bé nhìn Yến Thanh Trì nhảy từng bước, cuối cùng thế nhưng có thể trực tiếp nhảy tới đối diện.

Bé hơi kinh ngạc nhìn về phía y, liền thấy Yến Thanh Trì ôn nhu cười, động tác trong tay vẫn đâu vào đấy.

Rất nhanh, màu sắc hai bên quân cờ điên đảo, một lần nữa biến thành tam giác.

Yến Thanh Trì buông xuống một viên cờ cuối cùng, ngữ điệu nhẹ nhàng nói, "Chú thắng."

Kỳ Kỳ nhìn y, đôi mắt không chớp, thật lâu sau đó, mới buông mắt xuống, lông mi thật dài giống như cái móc nhỏ, bé nhìn bàn cờ một lần nữa trở về vị trí cũ, chậm rãi cầm lấy một viên thả xuống.

Yến Thanh Trì phát hiện bé rất nhanh học được phương pháp nhảy của mình, bé trí nhớ rất tốt, thật nhanh liền sửa được sai lầm trước đó của mình, nhảy lên ô vuông thứ ba đếm ngược, bé hình như có chút đắc ý, ngẩng đầu mang theo chút giảo hoạt nhìn Yến Thanh Trì liếc mắt một cái, Yến Thanh Trì liền duỗi tay vỗ tay cổ vũ bé, "Thông minh."

Kỳ Kỳ nhẹ nhàng cắn môi, tiếp tục đi bước tiếp theo, nhưng bé cũng không đắc ý được bao lâu, bởi vì lúc nhảy đến chính giữa, bé phát hiện mình sao cũng không nhảy tiếp được.

Hàm răng bé không khỏi tăng thêm chút lực đạo, cắn môi dưới có hơi trắng bệch, Yến Thanh Trì đang định kêu bé nhả ra, liền thấy bé thả lỏng, phồng má lên, tức giận rồi lại bình tĩnh đem quân cờ trở về vị trí cũ lần nữa. Bé ngẩng đầu, cũng không nói lời nào, liền nhìn Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì thiếu chút nữa bị bé chọc cho cười, đành phải cúi đầu, lại lần nữa làm mẫu cho bé.

Kỳ Kỳ nhớ kĩ, sau khi y nhảy xong, đã bắt đầu tự mình học nhảy một lần nữa, chỉ là dù sao bé vẫn còn nhỏ, tuy rằng thấy được quá trình giải đề đưa ra đáp án tiêu chuẩn, nhưng luôn khó tránh khỏi bước đi lậu hạ, mỗi một lần quên mất hoặc là đi nhầm, thì nhảy lại về vị trí cũ, sau đó nhìn về phía Yến Thanh Trì, ý bảo y làm lại một lần.

Yến Thanh Trì nhìn bé một lần lại một lần làm lại, nhưng thật ra đã thay đổi triệt để cách nhìn, cảm thấy đứa bé trước mặt lợi hại hơn nhiều so với mình tưởng.

Y vốn tưởng rằng Kỳ Kỳ chỉ là thông minh, nhưng hôm nay xem ra, không chỉ là thông minh. Bé bình tĩnh, tự chủ hơn nhiều so với đứa nhỏ bình thường, còn nhỏ như thế lại có thể không cao ngạo không nóng nảy, không chê phiền toái một lần lại một lần về vị trí cũ đi lại. Yến Thanh Trì cảm thấy, đứa nhỏ này, bình tĩnh hơn mình khi còn nhỏ nhiều.

Kỳ Kỳ hạ năm lần không sai biệt lắm, rốt cuộc cũng thành công.

Bé nhìn màu sắc quân cờ điên đảo, đắc ý nhìn về phía Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì không chút bủn xỉn vỗ tay cho bé, khen ngơi, "Con thật lợi hại."

Kỳ Kỳ tựa hồ có hơi thẹn thùng, khẽ mỉm cười, không nói lời nào.

Yến Thanh Trì chống đầu nhìn bé, trong mắt y mang theo ý cười, ôn nhu nói, "Vì con chơi cờ giỏi, mới tên Kỳ Kỳ sao?"

Kỳ Kỳ lắc đầu.

"Vậy tại sao lại kêu Kỳ Kỳ a?"

Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, "Đã kêu Kỳ Kỳ a."

Bé nhìn Yến Thanh Trì, nghiêm túc nói: "Con là Kỳ Kỳ, cho nên kêu Kỳ Kỳ a."

Yến Thanh Trì đã rất lâu không có nghe câu trả lời đồng ngôn như vậy, phối hợp đồng âm với đánh cờ hơi mềm mại, chỉ cảm thấy phá lệ đáng yêu, y làm bộ làm tịch nói, "Thì ra là như vậy a."

Kỳ Kỳ gật gật đầu.

Yến Thanh Trì liền hỏi bé, "Chú có thế chơi cờ nhảy với con không?"

Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, lại gật đầu.

Yến Thanh Trì nhìn bàn cờ, "Chú là màu đỏ, ccon là màu xanh lục, hai chúng ta ai có nhiều màu hơn đối phương trước, thì thắng."

Kỳ Kỳ chỉ là gật đầu như cũ.

"Con trước." Yến Thanh Trì nói.

Kỳ Kỳ liền dựa theo phương pháp lúc nảy bắt đầu nhảy.

Yến Thanh Trì vừa thấy bé còn dựa theo phương pháp nhảy lúc nảy nhảy, thiếu chút nữa cười ra tiếng, y cố nén, thậm chí vô cùng phối hợp đưa cho Kỳ Kỳ bậc thang, nhìn Kỳ Kỳ một đường nhảy, thành công chiếm lĩnh địa bàn của y.

Kỳ Kỳ ngày thường cũng không có bạn nào chơi cùng, đây vẫn là lần đầu tiên có người chơi cùng bé lâu như vậy, bé còn thắng, bởi vậy vô cùng vui vẻ, ngữ điệu còn không che giấu được vui vẻ, "Con thắng."

"Ừm, con thắng, Kỳ Kỳ rất lợi hại a."

Kỳ Kỳ nghe vậy, cong con mắt nở nụ cười.

Yến Thanh Trì duỗi tay chọc chọc sườn mặt trắng nõn của bé, "Nhưng mà sau đó, chú sẽ thắng."

Kỳ Kỳ không tin.

Yến Thanh Trì dọn xong quân cờ, như cũ để bé đi trước, sau đó, lúc nhảy đến ô thứ hai đếm ngược, Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn bé, hơi hơi chớp mắt, "Nhìn kỹ."

Kỳ Kỳ cúi đầu, liền phát hiện cách y nhảy không giống lúc nãy.

Không hề nghi ngờ, ván này, Yến Thanh Trì toàn thắng.

Kỳ Kỳ hơi khó hiểu nhìn y, tựa hồ không thể nào hiểu được sao còn có thể chơi như vậy.

Yến Thanh Trì xoa xoa đầu bé, "Đến, chú dạy cho con."

Chờ đến Giang Mặc Thần bận xong công chuyện, lúc nhớ đến Yến Thanh Trì, đẩy cửa ra, nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy.

Hai người đều không nói chuyện, ngồi trên thảm, từng bước từng bước một hạ cờ nhảy, hạ đến cuối cùng, hình như là Kỳ Kỳ thắng, bé đem viên cờ đi xong, ngưỡng mặt, đôi mắt sáng lấp lánh chờ đối phương khích lệ.

Yến Thanh Trì liền phối hợp khen ngợi, nói: "Kỳ Kỳ cũng thật lợi hại, nhanh như vậy đã học được."

Kỳ Kỳ tìm được lạc thú, hỏi: "Còn nữa sao?"

Lời này của bé không đầu không đuôi, chính là Yến Thanh Trì lại lí giải ý của bé, "Còn, nhưng hôm nay con đã học hai cách, cho nên chờ lần sau học tiếp đi."

Sung sướng trên mặt Kỳ Kỳ tan đi một chút, ánh sáng trong mắt đều ảm đạm đi.

Yến Thanh Trì cảm thấy cảm xúc của bé hạ xuống, duỗi tay chọc chọc mặt bé, "Trước khi chúng ta ăn cơm, con đang vẽ tranh sao?" Y nói, "Chú dạy con vẽ tranh nhé?"

Kỳ Kỳ hơi kinh ngạc, "Chú dạy con vẽ cái gì?"

"Con muốn vẽ cái gì?"

Kỳ Kỳ nhấp miệng nghĩ nghĩ, "Chó con."

"Được."

Y đứng lên, duỗi tay kéo Kỳ Kỳ lên, Kỳ Kỳ vừa quay đầu, đã thấy được Giang Mặc Thần, bé sửng sốt một chút, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, hô: "Ba ba."

Giang Mặc Thần bị bé kêu, đành phải bước vào, "Hai người chuẩn bị vẽ tranh sao?"

Kỳ Kỳ gật đầu.

Yến Thanh Trì quay đầu nhìn hắn, "Anh cũng muốn cùng vẽ không?"

Giang Mặc Thần không nghĩ tới y sẽ mời mình, há mồm liền muốn từ chối, chỉ là Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm hắn, dù sao hắn cũng muốn thân thiết với đứa nhỏ này một chút, vì thế nuốt lời nói tới cửa miệng xuống, phối hợp nói: "Được a."

- -----------------

Bình luận

Truyện đang đọc