XUYÊN THƯ CHI YÊU SƯ HUYNH PHẢN DIỆN



Sau khi ba người chiến thắng, họ không ở lại lâu, liền ngay lập tức rời khỏi đài thi đấu
Những người khác của phái Tông Sơn như người câm vậy, trong giấy lát trở nên rất im lặng.

Cho đến khi Lô Lập Thiên bọn họ quay đi, mới lơ thơ lưa thưa lên tiếng.
"Lô sư huynh thật lợi hại!"
"Thiên Quy Môn chẳng qua là môn phái mới hai năm, ta không tin nó thật sự có thực lực cạnh tranh với chúng ta!"
"Ta thấy cái tên Lý Khuê Nhuế hình như là đệ tử nội môn!"
"Thiên Quy Môn thật sự là sử dụng âm mưu quỷ kế mới thắng được chúng ta!"
"Ba người bọn họ sợ là không phải là đệ tử mới nhập môn đâu?"
"Bọn họ đã uống linh dương, cũng không biết chừng."
Lô Lập Thiên vốn dĩ tâm tình rất không tốt, nghe bọn họ cứ ồn áo rêu rao bên tai, tâm trạng càng trở nên tệ hơn: "Im miệng hết cho tôi!"
Tiền Kỳ Tứ thấy Lô Lập Thiên sắc mặt trầm xuống, trong lòng cũng thấp thỏm không thôi: “Lô sư Huynh, xin lỗi, là bọn ta đã liên lụy huynh."
Đỗ Điền bi thương nói: "Ta dám khẳng định, trên người của cái tên Mộ Văn Sinh nhất định có cái gì đó kỳ quái! Hắn ta không thể thắng chúng ta một cách đơn giản vậy được!"
"Được rồi! Vẫn còn chưa nói đủ hả!" Lô Lập Thiên nổi giận nói: "Biết liên lụy rồi thì tự đi lĩnh phạt đi! Đừng ở đây phiền ta!"
Hai người Đỗ - Tiền vâng vâng dạ dạ: "Dạ vâng."
...

Mấy ngày sau chính là thời gian cho các đại để tự giữa các phái so tài, không giống với tiểu đệ tử, lần chọn lựa này chính là hình thức xa luân chiến.

Tuy từ sớm đã nói là không luận thắng bại, nhưng mà thiếu niên mười tuổi trong lòng vẫn cực kỳ xem trọng thắng thua, trong lòng cũng âm thầm đấu tranh trong lòng.
Thẩm Long Ngọc không chút bất ngờ nào khiêu chiến từng người một trong môn phái, giành được vị trí đầu bảng, tuy rằng tính tình cực kỳ kiêu ngạo, nhưng đây là tiêu chuẩn mấy năm rồi cũng không ai nói ra, nếu một năm Thẩm Long Ngọc bị đánh bại, đây là điều đáng được khen ngợi.
Tống Thư Văn ngược lại không quá cố chấp với thắng thua, nhìn thấy tiểu để tự nhỏ tuổi hơn mình còn nhường một hai chiêu, cuối cùng cũng hắn ta cũng thường xuyên không phân định thắng thua, nói đến điểm là dừng, muốn xuống sân.
Mấy trận xuống dưới, một người thì như cây tre, bất khả chiến bại, một người thì điềm đạm, lười biếng, tuy rằng kỷ lục khác nhau, nhưng đều vui vẻ.
Thế là đoàn người của Thiên Quy Môn vui vẻ đến, cũng vui vẻ đi về.
Lúc quay lại vẫn diễn theo đội hình ban đầu, nhưng vì lần này không vội Thẩm Long Ngọc và Mộ Phong Vân đi bộ ngắm hoa, đã bị bỏ sau lưng Khưu sư thúc rồi, mắt thấy trời đã tối, mới nhớ ra cần tìm quán trọ để qua đêm.
Bởi vì đã đi qua khách điếm, chỉ có thể tìm nhà dân để ở nhờ.

Bọn họ đi lên núi, xung quanh đều vắng vẻ, chỉ có dưới chân núi là có nhà cửa thưa thớt, từ xa nhìn qua những túp lều tranh đen, lúc đi vào cũng thấy đèn như đậu đen.
Lúc này đại khái đã là giờ dâu rồi, vẫn còn có người mở cửa hóng mát.
Bình thường chỉ là mượn qua đêm, cho thêm tiền cũng không sao, nhưng ai biết được, Khưu sư thúc trước khi đi mượn đêm liền mang theo một đám đàn em, nhóm người đang hưởng thụ hóng mát liền vội vàng đóng cửa lại, hoang mang trốn vào bên trong, sau đó từ khe cửa nhìn bọn họ.
Khuôn mặt già nua của Khứu sư thúc cưng đơ lại, nụ cười nửa miệng còn chưa kéo lên mặt thì khán giả đã bỏ đi hết.
Khưu sư thúc lăn lộn nửa ngày, nghĩ muốn nát sọ không biết rốt cuộc vấn để nằm ở đâu, chắc là người ta có chỗ không tiện, thế là quay đầu lại nhìn đám tiểu bối xua tay: "Hộ gia đình này chắc là có gì đó không tiện, chúng ta vẫn là đi nhà khác hỏi thử xem."
Nhưng mà ngay cả mấy nhà sau, cũng đều như vậy.
Trước mặt bọn họ đóng sầm cửa cũng không tệ lắm, có mấy tên lão nhân sát khí suýt chút nữa bị đánh bằng búa.

Sau vài lần, Khưu sư thúc cảm thấy khó hiểu, ông ta đâu có giống một con quái vật đâu.
Ông ta quay đầu đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn Thẩm Long Ngọc một cái: "Người hù dọa người ta ư?"
Thẩm Long Ngọc: "???"
Thẩm Long Ngọc: "Sư thúc nói rõ mớ gì đó?"
"Ta thấy bên trong chắc là có chút kỳ quái, hay để ta dẫn các sư đệ đi qua đó hỏi thử, nhìn thấy trẻ con chắc có thể buông bỏ sự phòng bị của bọn họ." Tống Thư Văn đề nghị.
Hắn ta nhìn ba đứa nhỏ rồi đánh giá một phen, kéo tay của nhóc vạm vỡ và Mộ Phong Vân, gõ của một cái.
Mới đầu bên trong không có một tiếng đáp lại.
Tống Thư Văn ôn tồn nói: "Quấy rầy rồi, chúng ta là thương nhân qua đường, bởi vì quá hấp tấp lên đường nên đã đi qua chỗ dừng chân, bên cạnh còn có mấy đứa nhỏ đã quen được nuông chiều, thật sự là không có cách nào qua đêm ngoài trời, nên đến đâu muốn mượn ở nhờ, không biết là..."
Cửa được đẩy ta một kẽ hở.
Một gương mặt thanh tú của thiếu nữ từ sau cửa len lén nhìn qua.
Tống Thư Văn có ý đẩy Mộ Phong Vân và Lý Khuê Nhuế lên trước.
Hai người ăn mặc chỉnh tề, một người trông thư sinh, dịu dàng, một người mặt tròn, trông giống như hai anh em nhà giàu.
Thiếu nữ đánh giá bọn họ một phen, rồi đẩy cửa ra: "Quả thật có trẻ nhỏ nè, bên ngoài không tiện ở lâu, nhanh đi vào trong đi."
"Cảm ơn cô gái." Tống Thư Văn nói: "Nhưng mà chúng ta có rất nhiều người, vậy..."
"Phía bắc còn có căn nhà lớn để mấy đồ linh tinh, dọn dẹp đôi chút, có thể ở tạm đó.


Mấy vị vẫn chưa ăn cơm đúng không? Vừa hay đêm nay còn chút cháo, nếu không chê bai, có thể tùy ý lấy ăn ạ."
"Không có chế bai đâu ạ." Tống Thư Văn vội nói: "Dám hỏi cô nương tên gì ạ?"
Cô gái nhỏ thoải mái cười một cái: "Cứ gọi ta là Hồng Lam là được."
"Cô gái nhỏ, tại hạ họ Tống, tên đầy đủ là Tống Thư Văn."
Mộ Phong Vân kéo tay Thẩm Long Ngọc vào trong nhà, mướn ánh sáng mặt trăng nhìn chung quanh.
Đây là một trang trại điển hình, trong sân có một vài con gà, một vài đống rơm trong góc, nông cụ như cuốc được chất gọn vào tường, tuy đều là nhà đất nhưng đều được chăm sóc cẩn thận.
Cô gái dẫn bọn họ đến nhà phía đông: "Mời ngồi."
Khưu sư thúc nhìn trái nhìn phải vài cái: "Cô gái nhỏ, người lớn trong nhà cô đâu?"
"Cha và mẹ đi lên thị trấn rồi, mấy ngày nữa mới về." Hồng Lam lấy một ngọn đèn qua: "Ca ca đi ra ngoài tìm con nhỏ rồi."
Tìm kiếm?
Mộ Phong Vân cảm giác có chút kỳ hoặc.
Mấy người ở đây cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, đã nghe Hồng Lam nói thêm: "Các vị thương nhân cũng thật là, gấp gáp lên đường nên bỏ lỡ nhà trọ cũng thôi đi, lại chạy thẳng tới ngọn núi cằn cỗi này, còn dẫn theo ba đứa trẻ, chỗ chúng ta đã có hiện tượng trẻ con không biết vì sao lại mất tích đó không biết ư?"
Thẩm Phong Vân nói: "Trước đây đúng là chưa nghe nói qua, có thể nói chi tiết hơn không?"
Hồng Lam chỉ xem như bọn họ là những người ngoài thôn muốn nghe kể chuyện, thế là túm váy ngồi xuống nói: "Chuyện dài lắm.

Cách đây khoảng ba tháng, có một nhóm người ngoài vào làng.

Họ ăn mặc lạ lùng, họ nói là người xem bói.


Nếu không phải trẻ em thì không xem, sau khi xem xong, còn cho mỗi đứa nhỏ một cái vòng vàng, sáng lấp lánh! Là vàng thật đó! Có chuyện tốt như thế ai lại không muốn chứ? Cho nên người trong thôn, miễn là nhà có con nhỏ, đều chạy đến nhờ những người đó xem bói."
"Những người đó xem bói một lần, rồi rời đi, mới bắt đầu không có chuyện gì, nhưng ai biết được, bọn họ vừa đi, những người đưa bé con nhà giàu từng đứa từng đứa mất tích rồi.

Hơn nữa lại biến mất ngay trong nha, không ít người tổ chức đi vào trong núi tìm, cũng không có kết quả gì, từ sau lúc đó trong thôn liền có chút đề phòng người thôn vào."
Cô gái nói mệt rồi, liên đi rót cho mình một bát nước, ực ực uống xuống: "Chuyện này cũng chưa tính là gì.

Mấy ngày trước, có vài người bên ngoài đến thôn của chúng tôi, nhìn dáng vẻ của họ cũng rất đàng hoàng, không giống kẻ xấu, nói là bị lạc đường, nhà lão Cao cũng chân chất không nghĩ nhiều, đã mới bọn họ ở lại, ai biết ngày hôm sau tỉnh lại, các vị đoán xem? Người nhà của của lão Cao đã không thấy đâu rồi! Một đứa bé nhỏ xíu như thế sao có thể tự mình chạy đi được đúng không? Nhất định là bị người ta bắt đi rồi."
"Con trai duy nhất trong nhà của bọn họ, nên ông ta cũng nóng lòng nên giục cả làng đi tìm."
"Mọi người cũng thật may mắn.

Nếu không phải mấy ngày trước thiếu gia trong thôn ra ngoài tìm trẻ, một thôn già yếu bệnh tật, nếu không dự là khi nhìn thấy mọi người, cũng sẽ không hỏi rõ trắng đen, liền đánh đuổi đi rồi."
"Vậy trẻ con trong thôn con bị ẩm đi không?" Tống Thư Văn hỏi.
"Vẫn còn bị mấy đứa, chỉ là..."
Hồng Lam nghi hoặc nhìn hắn ta một cái: "Ngươi nghe ngóng chi tiết mọi chuyện như thế để làm gì?"
Tống Thư Văn sững sờ, vội vàng giải thích: "Ta chính là có chút hiếu kỳ..."
Hồng Lam ồ một tiếng: "Ta thấy mọi người cũng không giống người xấu, còn dẫn theo trẻ con, nhưng mà mấy ngày trước mấy người đó cũng không giống người xấu, một trong số đó còn rất anh tuấn, cuối cùng vẫn là vậy, nhà lão Cao lo chết luôn rồi, nhưng mà theo tình hinh này chắc là không còn hy vọng rồi."
Hồng Lam đột nhiên "À" Một tiếng: "Hỏng rồi, ta còn đang nấu nước!"
Cô gái ấy nói xong, lao đi như một cơn gió.


Bình luận

Truyện đang đọc