XUYÊN THƯ CHI YÊU SƯ HUYNH PHẢN DIỆN



Thẩm Long Ngọc không thể không nhìn về phía xa xa.
Thật ra lúc rời đi hắn ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng không ngờ rằng ma giáo thật sự có biện pháp khiến hắn ta bất động.

Mặc dù Phục Lân có linh lực của hắn ta, nhưng cũng chỉ có thể chống cự một thời gian.
Suy cho cùng là do chính mình chủ quan, nếu không nhanh chóng trở lại càng sớm càng tốt, nếu hai nhóc con rơi vào tay ma giáo thì cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Oành”, một tiếng nổ lớn vang lên.
Tiếng gì vậy?
Ma tu cũng sửng sốt, hiển nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra, liền bay lên mấy thước, nhìn chung quanh: “Lão nhị đã thành công chưa, sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.”
Thẩm Long Ngọc không thể nhìn thấy tình hình cụ thể, trực giác của hắn ta mách báo có chuyện không ổn.
Ma giáo chuẩn bị rất kỹ lưỡng, khí thế lại vô cùng hung hãn, hai sư đệ của hắn ta e rằng sẽ khó có thể chạy thoát ngay dưới mí mắt của bọn chúng.
Trừ phi...
Hắn ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mặt ma tu, cố gắng tìm ra manh mối từ biểu hiện của hắn ta.
Có phải hai nhóc con đã trốn thoát hay không, hay là...
Ma tu không phụ sự mong đợi, liền lộ ra bộ dạng một kinh ngạc.
Có vẻ như mọi thứ không thuận lợi như trong dự tính của bọn chúng.
Có cơ hội!
Thẩm Long Ngọc nhanh chóng quyết định, rồi dứt khoát nhảy xuống, nhảy vào trong đám đông.
Dân làng nghe thấy tiếng nổ, lần lượt kéo đến.
Lợi dụng lúc bọn chúng đang ngây ngốc không phản ứng kịp, Thẩm Long Ngọc dùng lòng bàn tay đánh vào cổ tay một người dân làng.
Người dân làng bị tấn công và bất ngờ buông chiếc cuốc trên tay.
Trên không trung, tên ma tu lúc này có vẻ như muốn bay đến nơi phát ra tiếng nổ kia.
Rõ ràng là lúc này hắn ta đang bị đồng đội ngu dốt của mình dọa cho ngây người, hắn ta cũng không để ý đến chiếc cuốc sắp đập mạnh vào hắn ta từ phía sau.

Độ chính xác của Thẩm Long Ngọc quả thực rất tốt.

Cuốc trúng vào lưng của ma tu, thành công khiến hắn ta rơi từ trên thân kiếm xuống.
Hắn ta gục đầu trên mặt đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Long Ngọc: “Thẩm Long Ngọc! Ngươi muốn chết lắm sao!”
“Ta khuyên ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc là ai muốn chết.” Thẩm Long Ngọc lạnh lùng nói.
Ma tu vận một chút thủ pháp, thanh kiếm còn đang lơ lửng trên không trung bay về phía tay hắn ta: “Trưởng lão Tham Vũ bảo ta gài bẫy ngươi.

Ta mới không làm gì ngươi.

Đừng tưởng rằng ngươi được gọi là thiên tài liền có thể đấu lại bọn ta!”
Có vẻ như tên này thực sự bị đánh đến choáng váng, ngay cả trưởng lão Tham Vũ ở phía sau màn kịch cũng có thể mở miệng khai ra.
Thẩm Long Ngọc nhếch miệng.
Mấy năm ít có người nghi ngờ thực lực của mình, lời mà tên ma tu nhỏ bé nói cũng khá quả quyết.
Hắn ta đột nhiên muốn cùng ma tu này đánh vài chiêu.
Bên kia ma tu đã ngưng tụ linh lực lên trên kiếm, Thẩm Long Ngọc tất nhiên sẽ không nhượng bộ, hét lớn: “Phục Lân, đến đây!”
Thẩm Long Ngọc vừa dứt lời, đột nhiên đứng sững người.
Triệu hồi Phục Lân hoàn toàn là theo bản năng.

Hắn ta đã quên mất rằng Phục Lân vẫn đang nằm trong tay của tiểu sự đệ mình.
Lá cây đung đưa xào xạc.
Gió đêm mát mẻ.
Nhưng có vẻ như có thứ gì đó đang bay tới.
Phục Lân?

Thẩm Long Ngọc vô thức đưa tay ra và bắt lấy nó, nhưng lại chạm phải một thứ gì đó mềm mại.
Liếc mắt nhìn, hóa ra là mông của tiểu sư đệ.
“…”
Mộ Phong Vân ôm Phục Lân và quay lại nhìn hắn ta với vẻ mặt oán hận.
...
Thẩm Long Ngọc nhanh chóng bắt lấy hai tay hắn: “Ngươi không sao chứ?”
Không sao vẫn là không sao, nhưng tại sao ta lại vô duyên vô cớ bị huynh làm nhục như vậy?
Mộ Phong Vân vốn dĩ muốn nói hai câu bày tỏ cảm nghĩ, nhưng lại bị tình huống phía sau lưng cắt ngang, hắn vội vàng hét lên: “Sư huynh, cẩn thận!”
Phía sau lưng đã có một số dân làng nhấc cái xẻng lên muốn đập vào Thẩm Long Ngọc, và họ đang đập vào Thẩm Long Ngọc! Trước mặt tên ma tu cũng nhân cơ hội vung kiếm, mưu tính tấn công từ hai phía.
Thẩm Long Ngọc đương nhiên biết, không khỏi nhìn lại: “Biết rồi, buông tay ra đi!”
Mộ Phong Vân nghe lời liền buông tay, Thẩm Long Ngọc ra lệnh, Phục Lân nhận lệnh, liền bay lên không trung.
Kiếm khí của ma tu đập vào xẻng sắt, xẻng sắt gãy hoàn toàn.

Dân làng bị va chạm, ngã về phía sau, khiến đoàn người đông đúc bị áp đảo.
Cả hai người bọn hắn đã ngồi trên kiếm, không cần phải chiến đấu với ma tu nữa, Thẩm Long Ngọc kiểm tra Mộ Phong Vân từ trên xuống dưới một lượt, sau khi xác nhận trên người không có vết thương, mới phát hiện ra điểm không đúng: “Tại sao chỉ có một mình ngươi? Còn tên tiểu tử kia thì sao?”
“Ta cầm chân ma tu, để cho Lý Khuê Nhuế chạy trốn trước.”
“...! Vậy hắn đi đâu rồi?” Thẩm Long Ngọc hỏi: “Người dân trong sân này không phải là tự dưng xuất hiện, đều là từ bên ngoài đi vào.

Có lẽ tiểu mập mạp chạy ra bên ngoài rồi...”
Âm thanh vang vọng khắp không gian.
“Sư huynh! Đằng sau!”
Thẩm Long Ngọc ôm Mộ Phong Vân nghiêng đầu, một luồng kiếm khí sắc bén, ác liệt, sượt ngang qua tai hắn ta.

Hắn ta mất kiên nhẫn, rủa một tiếng: “Sao lại quên hắn ta được.”
Thẩm Long Ngọc không nhìn thấy phía sau nên không biết tình hình, nhưng Mộ Phong Vân ôm cổ hắn ta, nên thấy rất rõ ràng: “Phía sau có thêm một người nữa!”
“Cái gì?” Thẩm Long Ngọc quay đầu lại, Mộ Phong Vân nhanh chóng ngoẹo cổ nhìn lại.
Mộ Phong Vân nói đúng, quả thật phía sau có thêm một người nữa.

Người đàn ông mặc đồ trắng, khuôn mặt có khăn mỏng che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt dịu dàng.

Hắn ta đang ngồi trên ghế, lau kiếm cẩn thận.

Thân kiếm rõ ràng sáng bóng, nhưng không hiểu vì sao, dưới ánh trăng, lưỡi kiếm lại như rực lên màu máu.
Những người dân làng xung quanh tự động nhường một khoảng trống cho hắn ta, tên ma tu lúc nãy cũng kính cẩn đứng phía sau hắn ta.
Người này...!Xuất hiện từ khi nào?
Khi Thẩm Long Ngọc xoay người lại, nam nhân kia dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn ta ngẩng đầu lên, có vẻ như mỉm cười nhẹ với hai người bọn hắn rồi niềm nở nói: “Các vị khách nhân từ xa đến, chẳng hay lúc nãy là vì chỗ ở quá tệ nên mới nghỉ ngơi có nửa ngày đã muốn rời đi sao.

Chẳng lẽ là do tiếp đãi các vị không chu toàn sao? Thật ra là thân thể ta không tốt, nên ta mới sai bọn họ tiếp đón các vị, nếu là như vậy thật, thì sau khi trở về ta sẽ trừng phạt mấy người đó thật nặng.”
Thẩm Long Ngọc liếc mắt một cái, nhìn hắn ta một lúc lâu, mới nói: “Trưởng lão Tham Vũ hà tất phải nói quanh co, nhiều lời.

Nếu như thân thể bất tiện thì nên ở trong nhà đợi.

Nửa đêm nửa hôm còn chạy đến đây, không sợ đêm lạnh, ẩm ướt em làm tổn thương đến gân mạch sao.”
“Mắt nhìn thật tốt,” Trưởng lão Tham Vũ không xấu hổ hay khó chịu khi thấy thân phận của mình bị bại lộ: “Làm sao ngươi phát hiện ra được.”
Thẩm Long Ngọc một tay ôm chặt Mộ Phong Vân, đột nhiên lao xuống phía dưới: “Hỏi cái ghế dưới mông ngươi đi!”
Trưởng lão Tham Vũ lắc đầu khẽ cười, đột nhiên đưa tay lên trên tay vẫy một cái.
Một tia sáng từ đầu ngón tay bay ra, đánh tới Phục Lân phía trên! Phục Lân lắc lư, phát ra âm thanh vù vù.

Nơi chúng giao nhau tạo nên một cơn gió mạnh, khiến Thẩm Long Ngọc và Mộ Phong Vân bay lên vài thước.

Thẩm Long Ngọc ổn định Phục Lân.
Trưởng lão Tham Vũ dùng hai ngón tay lướt nhẹ qua thân kiếm, sau đó đưa mắt nhìn về phía bọn hắn: “Đã lâu ta không dùng thanh kiếm này rồi.

Nếu nhất thời mất kiểm soát, thì cũng đừng trách ta.” Hắn ta cầm chuôi kiếm, động tác nhẹ nhàng, chậm rãi vung kiếm xuống.

Nhưng kiếm khí lại cực kỳ dữ dội.

Lúc Trưởng lão Tham Vũ thu thế, một luồng kiếm khí cực mạnh quét ngang tới đây.
Thẩm Long Ngọc sử dụng linh lực để tạo một kết giới và điều khiển Phục Lân tránh đi.

Khi kiếm khí chạm vào kết giới, nó gần như không bị cản trở và xuyên thẳng qua.
Gần như là một chiêu đã phân định được thắng bại.
Thẩm Long Ngọc nhìn chằm chằm Trưởng lão Tham Vũ, trầm giọng nói: “Người này công lực quá mạnh, e rằng ta không phải là đối thủ của hắn.”
Mộ Phong Vân biết rằng với tính cách của Thẩm Long Ngọc, hắn ta sẽ không dễ dàng nói ra những điều như vậy.

Nhưng hiện tại hai người bọn hắn chỉ thấy đúng hai chiêu, điều này cho thấy trưởng lão Tham Vũ quả thực rất khó đối phó.

Điều đáng sợ hơn là cho tới bây giờ, người đó vẫn giữ vẻ ngoài điềm đạm dễ gần, rõ ràng là hắn ta chưa dùng nhiều sức lực.
Đối phương khó đối phó, cũng may trong lòng Thẩm Long Ngọc đã lung lay: “Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Nhóc mập mạp còn không biết ra sao.

Ai rảnh lãng phí thời gian ở đây với ngươi, tên bệnh hoạn.”
Thẩm Long Ngọc ôm Mộ Phong Vân bay đi, phía sau truyền đến giọng nói thất thường của trưởng lão Tham Vũ: “Ta đây đau ốm liên miên, so với sư tôn tàn tật của ngươi thì thế nào.”
Đồng tử của Thẩm Long Ngọc co lại.


Bình luận

Truyện đang đọc