XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI LÀM LANG Y



Hạ Minh Viễn há hốc miệng, chỉ tay về phía Hạ Minh Triết nửa ngày không nói nên lời.
“Đệ...!đệ còn dám khiến ca nhi nhà người ta mang thai! Đúng là vô pháp vô thiên mà!”
“Hoàng huynh, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.

Nhưng đệ yêu thích Hi nhi là thật lòng, hơn nữa đệ và Hi nhi thất lạc nhau ba năm.

Huynh sẽ không độc ác tới mức muốn chia rẽ bọn đệ đấy chứ?”
“Chuyện này không quan trọng! Chúng ta không thể để huyết mạch Hoàng thất lưu lạc bên ngoài như thế được! Mau cưới người về cho trẫm!”, Hạ Minh Viễn vỗ bàn, trừng mắt nhìn hoàng đệ ‘được nuông chiều tới hư’ nhà mình.
“Hoàng huynh, đệ cũng muốn cưới Hi nhi về phủ lắm.

Nhưng đệ ấy chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, có khi đệ ấy còn muốn ta biến mất mãi mãi khỏi cuộc sống của mình ngay và luôn đi ấy chứ”.


Hạ Minh Triết thở dài thườn thượt, cả người giống như không còn sức sống dựa lên ghế.
Nghe lời bộc bạch của Hoàng đệ, Hạ Minh Viễn không khỏi nghi ngờ đệ đệ nhà mình chính là tên mặt người dạ thú, chuyên cưỡng ép con nhà lành.

Mặc dù ngày thường thích tỏ ra nguy hiểm, nhưng bản chất lại trẻ con, cứng đầu, thi thoảng có hơi độc miệng nhưng nhân phẩm cũng không đến nỗi nào.
“Minh Triết, rốt cuộc thì đệ đã làm chuyện thương thiên hại lý gì? Mà lại có thể ép một ca nhi căm ghét đệ như vậy?”
Nhắc đến chuyện cũ, Hạ Minh Triết lại vò đầu tự trách: “Đệ tìm Hi nhi ba năm, sau đó vô tình biết được tung tích của đệ ấy.

Khi biết được Hi nhi đã có hài tử, đệ nhất thời ghen tuông, không tìm hiểu rõ sự việc, sau đó cưỡng ép đệ ấy...!còn dọa sẽ đụng tới hài tử nếu đệ ấy cứ cố chấp muốn rời đi...!nhưng thật sự thì đệ không có ý sẽ ra tay với một đứa nhỏ.

Đệ chỉ dọa Hi nhi thôi, đệ sợ Hi nhi sẽ lại biến mất một lần nữa.

Sau đó, Hi nhi tưởng đệ nói thật, nên mới tiết lộ chuyện Hiên nhi là con của đệ...”
Hạ Minh Viễn nghe xong cũng không nỡ trách mắng Hạ Minh Triết.

Hơn ai hết, hắn hiểu rất rõ cảm giác thiếu an toàn của đệ đệ nhà mình, cũng biết trong chuyện tình cảm, hoàng đệ của hắn chính là tay mơ.
“Thế bây giờ hai đứa sao rồi?”
“Hi nhi không muốn tha thứ cho đệ, còn không muốn nhìn thấy mặt đệ nữa”.

Nói xong, Hạ Minh Triết ủ rũ thở dài.

Nào còn dáng vẻ anh tuấn tiêu sái như trước kia.
“Có cần ta hạ chỉ ban hôn không? Nếu có thánh chỉ của ta, Cố gia và Cố Hi sẽ phải thuận theo thôi”
“Không được! Nếu huynh làm vậy, Hi nhi chỉ càng ghét đệ hơn thôi”
“Đệ biết thế thì tốt.


Còn ngồi đây ủ rũ cái gì? Mau theo đuổi người ta đi.

Đợi đến khi đệ tức bước vào Cố gia, muốn gặp riêng sẽ khó đấy”
Nghĩ tới con đường truy thê gian nan phía trước, Hạ Minh Triết nhanh chóng xốc lại tinh thần.

“Hoàng huynh, đệ muốn xin nghỉ hầu triều, đến khi nào Hi nhi hết giận thì thôi”
“Được, mau chóng mang đệ tức và điệt nhi* về nhận tổ quy tông, không thể để bọn họ không có danh phận như thế được”
*cháu (bên nội)
Hạ Minh Triết gật đầu, ra đến ngoài cửa đụng phải Hạ Nhật Tâm đang đi vào, hắn chỉ chào một tiếng “Ngũ ca” rồi chạy mất.
Hạ Nhật Tâm nhìn bóng đen lướt qua như một cơn gió, sửng sốt quay lại nhìn Hạ Minh Viễn, hỏi: “Hoàng huynh, mới nãy là Triết nhi đúng không?”
“Ừ”
“Đệ ấy muốn đi đâu? Sao lại vội vàng như vậy?”
“Đi dỗ dành giai nhân”
“Giai nhân? Giai nhân nào?”
“Đệ tức tương lai”
“Hả? Đệ tức tương lai? Triết nhi từ khi nào đã gặp được ý trung nhân rồi? Không phải trước đó nhất định không chịu thành thân sao?”
“Chỉ là trước đây thôi.

Bây giờ lên chức phụ thân rồi, muốn thành thân còn sợ đối phương không đồng ý kia kìa”
Hạ Nhật Tâm càng nghe càng hoang mang.

“Đợi chút, Hoàng huynh vừa nói người kia từ chối Triết nhi, vậy còn lên chức phụ thân là sao?”
“Đợi sau này đệ sẽ biết”
“...”

...----------------...
Cố Hi nằm trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, cậu lại cầm miếng ngọc bội lên ngắm nghía một hồi.
“Chờ đợi lâu như vậy rồi, bây giờ lại không dám đối diện.

Cố Hi, ngươi đang lo sợ điều gì? Bọn họ đã ở ngay trước mắt rồi, chỉ cần đưa tay ra thôi, tại sao lại do dự?”
Ta sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, khi mở mắt ra, tất cả sẽ biến mất.

Ta sợ rằng những thứ bây giờ chỉ ảo tưởng của một mình ta mà thôi, sợ...
Cố Hi hoảng hốt bật dậy, tay cậu nắm chặt lấy ngọc bội, ánh mắt nhìn về phía trước như muốn tìm kiếm thứ gì đó có thể chứng minh bản thân cậu còn sống.
Cánh cửa bị đột ngột đẩy ra, Hạ Minh Triết và Lý Ái Hoa đồng thời xuất hiện trước cửa phòng Cố Hi.
“Duệ vương, ngài không thể tự ý đi vào phòng của một ca nhi được! Như thế sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu Hi”, Lý Ái Hoa tức đến khó thở lại không thể phát hỏa, đối phương là người mang trong mình chức vị cao, không thể đắc tội.

Chỉ đành nghẹn khuất nói lý với hắn.
“Ta chỉ muốn nói chuyện với Hi nhi thôi, sẽ không làm gì quá đáng đâu”
“Ai thèm tin lời của ngài chứ?”
“Hoa Hoa, không sao đâu, để hắn vào đi”.

Cố Hi lên tiếng, hai người ngoài cửa đồng thời ngừng tranh cãi.
Lý Ái Hoa biết cậu cũng có chuyện cần nói với Hạ Minh Triết, chỉ đành không tình nguyện nhường lại không gian riêng cho hai người..


Bình luận

Truyện đang đọc