XUYÊN VỀ DỊ THẾ LÀM ĐỊA CHỦ

Sau xuân phân, mùa đông đi xa mọi vật lại sống lại, một năm gieo trồng lại bắt đầu, từ tháng hai là bắt đầu cấy mạ.

Lúc đến tháng hai, người trong thôn bắt đầu đi cấy mạ, nhưng nhà La Thông không hề có động tĩnh gì.

Sau khi Vạn Xuân Phong quản lý việc trong nhà, cũng thường xuyên ra khỏi cửa hơn, nhìn thấy ruộng nước nhà La Thông còn trụi lủi, trong lòng hắn sốt ruột, nghĩ La đại ca có phải không biết việc đồng áng hay không, tới lúc này rồi còn không gieo hạt, lại hoãn nữa thì sẽ không thể thu hoạch được.

Đứng ở bên bờ ruộng nhà La Thông, Vạn Xuân Phong thường thường liếc mắt tới La gia. Phòng cũ La gia nhìn lung lay sắp đổ, bên cạnh nhà cũ có hai gian nhà tranh, mọi người trong thôn đều nói hắn điên rồi, ở nhà tranh dễ đổ sao có thể cưới vợ.

“Haiz, ông trời vẫn còn có mắt, tuyệt đối sẽ không để cho tiểu nhân đắc ý! Không phải hắn có năng lực sao? Hiện giờ không phải chỉ có thể ở nhà tranh, bạc kia sẽ có lúc xài hết, muốn qua ngày lành chỉ có thể dựa vào bản lĩnh.” Lúc trước Lý lão tam biết La Thông thế nhưng có thể thắng được nhiều bạc như vậy, tức giận vài ngày không ngủ được, mỗi ngày đều mắng La Thông, chỉ cần La Thông không thoải mái thì hắn sẽ vui vẻ.

Sau đó bà mối ở trấn trên tới đập cửa nhà La Thông làm mai lại chọc tức hắn, nghĩ La Thông không thể nào vươn lên nhanh như vậy? nếu như vậy thì thật có lợi cho Vạn Xuân Phong, nào biết qua mấy tháng, ngày của La Thông càng ngày càng thảm, phòng ở không thể sửa chữa nổi, cũng không có bà mối tới cửa, hiện giờ ngay cả mầm để gieo cũng không có.

“Lí lão tam, ngươi nói đúng. Ông trời có mắt, những lời ngươi vừa nói ông trời đã nghe được, sẽ không để cho tiểu nhân đắc ý, tuyệt đối không, người làm chuyện xấu tuyệt đối có quả báo!” từ trước đến nay Xuân Phong là người tính tình tốt, cho dù có lúc tức giận với ai, cũng rất nhanh quên đi, nhưng chỉ có người này là hắn không muốn tha thứ.

Từ nhỏ đã làm nhiều chuyện ác với nhà hắn, thậm chí còn muốn lấy mạng cha hắn nên hắn không muốn tha thứ.

“Ngươi….” Hai người cùng đứng trên một bờ ruộng, ánh mắt của Xuân Phong Lí lão tam nhìn thấy rõ ràng, nghĩ đến chuyện lúc trước trong lòng lại chột dạ, không thể nói một lời, lại liếc mắt nhìn nhà La Thông, cười ha ha nói với Xuân Phong: “Ta thấy ngươi lúc nãy là nhìn về nơi đó? Muốn đi tìm người thân thiết sao! Như thế nào? Hiện tại ngươi đã ghét bỏ hắn rồi sao?”

“Ngươi nói đúng, ta quả thật muốn đi, chỉ là ta để ý chính là cái này.” Chỉ chỉ ruộng nước La gia trống không, Vạn Xuân Phong không tiếp tục nói chuyện với Lí Lão Tam, thật đúng là đi tới La gia.

Vạn Xuân Phong đi rồi, Lí lão tam tức giận đứng tại chỗ đá chân! Bộ dạng tỏ vẻ ra oai của Xuân Phong mới vừa rồi làm cho hắn tức giận.

Nghĩ tới năm nay Xuân Phong làm hiệp ước thuê ruộng đất gì đó, những nhà muốn thuê ruộng nước nhà hắn, đều phải nịnh bợ lấy lòng nhà hắn, giống như người nhà họ cao hơn người khác, Lí lão tam trực tiếp mắng ra khỏi miệng: “Hừ! không phải có chút đất vườn cùng tí tiền dơ bẩn thôi sao, có gì hơn người chứ! Bạc, làm buôn bán là có, chờ lão tử kiếm ra tiền sẽ cười vào mặt nhà ngươi!”

“La đại ca?”

“Xuân Phong? Sao ngươi lại tới đây ? » sau khi Xuân Phong tặng sách tới nhà, liền không tới nữa, ban đầu La Thông còn muốn khiến hắn tới đây, hiện tại trong nhà đang bừa bộn không muốn hắn tới, thế nhưng hắn lại tới.

« Ta thấy ruộng nước nhà ngươi còn chưa gieo hạt, cho nên tới hỏi ngươi xem ngươi có phải có tính toán khác hay không ? »

« Ruộng nước ? gieo hạt ? » Hả…. trong đầu toàn dấu chấm hỏi, thật ra La Thông đã quên mất chuyện này ! đây là tài sản đầu tiên mà hắn lấy về !

« Ha ha ha, ta quên mất. » ngại ngùng nở nụ cười, La Thông gõ đầu mình vài cái, sau khi kéo Vạn Xuân Phong ngồi vào ghế, mới nói thật với người này : « Trước kia ta hai bàn tay trắng, nghĩ tới phải dựa vào chút đất vườn này để sống, ta liền lấy đất vườn về, nhưng kỳ thật ta không biết làm chuyện đồng áng, ta…. Cái gì cũng không biết làm. » sau khi dựa vào tri thức đời trước buôn bán kiếm lời, La Thông liền đem chuyện đất vườn vứt tới chín tầng mây, hiện giờ nhớ tới thật là làm khó hắn.

Nhìn bộ dạng buồn rầu của La Thông, Vạn Xuân Phong liền biết mình đã đoán đúng, La đại ca quả nhiên không biết việc đồng áng, lúc trước hắn hẳn là công tử nhà giàu, chưa từng tiếp xúc với việc nhà nông, đương nhiên là không biết.

« La đại ca, như vậy đi. Ngươi cho thuê ruộng nước nhà ngươi đi, ruộng cạn cũng có thể cho người ở xa thuê, chỉ chừa lại vườn rau ở quanh phòng là được. Tuy rằng thôn cách trấn trên không xa, nhưng có chút rau vẫn thuận tiện hơn. Ngươi nếu không biết lúc nào trồng loại gì thì có thể hỏi ta, ta có thể nhờ biểu ca giúp ngươi. »

« Được, như vậy rất tốt. Thế nhưng, cho dù có người khác giúp ta, ta cũng không biết loại nào với loại nào, đến lúc đó ngươi nói cho ta biết, ta tự mình làm. Đúng rồi, ta nên đi đâu mua mầm ? » La Thông nghĩ mầm hẳn là mua từ chỗ quan phủ, chỉ là không biết nơi này có như vậy không.

« Ở trấn trên có trạm lương, tất cả mầm móng bên trong đều có, hơn nữa những giống mới ở Yến quốc, ở trạm lương cũng sẽ có. »

« Được ! như vậy là được. » Vỗ tay một cái, chuyện lớn trong lòng đã được giải quyết, La Thông thấy Xuân Phong ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, nghĩ tới chuyện lúc trước, vì thế thu lại ý cười trên mặt, đột nhiên nghiêm túc nhìn Xuân Phong sau đó  mới nói : « Lần trước hỏi ngươi, ngươi vẫn chưa trả lời ta, vậy thừa dịp cơ hội hôm nay nói cho ta biết đi, nếu không cũng không biết ngươi ngày nào mới đến. Xuân Phong, gần đây ngươi bận rộn chuyện gì ? vì sao lại không tới tìm ta ? »

« Cha ta để ta quản lý việc trong nhà, ta có rất nhiều chuyện phải học, cho nên hơi bận rộn. Còn nữa, trả lời ngươi cái gì ? »

« Haiz, không phải nói ngươi nói cho ta biết ngươi thích cái gì sao ? ta muốn tặng quà cho ngươi. » thoáng nhìn qua phong thư bên cạnh, bên trong chính là số tiền hắn thu vào tiếp theo, hiện gì cô nương kia lại một lần nữa làm hoa khôi, nên giá trị con người cao hơn ban đầu rất nhiều, báo đáp của nàng đương nhiên cũng tăng lên.

Trong tay có bạc, La Thông liền muốn mua cái gì cho Xuân Phong, hắn luôn được Xuân Phong giúp đỡ cuối cùng mình cũng có thể báo đáp.

Mong chờ câu trả lời của Xuân Phong, nhưng cuối cùng La Thông chỉ chờ được hai chữ :

« Gì cũng được. » Xuân Phong thật sự không muốn gì, lúc nghe La đại ca muốn tặng đồ cho hắn, hắn đã thực vui vẻ, về phần quà là cái gì, hắn sao cũng được.

« Ta đây….. »

« Ahhhh ! » ầm một tiếng, La Thông đang muốn nói, lại bị tiếng vang làm cho cả hai cùng giật mình.

Sau khi lý trí quay lại, La Thông khẳng định phòng cũ bên cạnh đã sụp, hắn giơ tay vỗ nhẹ người trong ngực còn nhẹ nhàng nói : « Xuân Phong đừng sợ, là nhà cũ của ta đổ, không có việc gì….. »

« ….. » Âm thanh của La Thông nhắc nhở tư thế hiện tại của hai người không thích hợp, hắn đang muốn đẩy người ra, nào biết lại có ba tiếng nổ vang lên, hắn sợ tới mức bám lấy người bên cạnh.

Nghĩ tới cảnh tượng thê thảm ở bên ngoài, La Thông vừa nhìn trời thở dài trong lòng, vừa nhẹ nhàng an ủi người bị dọa sợ, đợi xác định người không có việc gì, mới nói : « Không có việc gì, không có việc gì. »

« La…. La đại ca, thực xin lỗi, ta vừa mới…. ta…. » Xuân Phong lóng ngóng không biết nói như thế nào, vẻ mặt La Thông không rõ nói : « Có gì phải giải thích, lúc nãy ta cũng bị dọa sợ, ngươi khoan ra ngoài, bây giờ nhất định…. »

« La đại ca ! ta đột nhiên nhớ tới, nhà ta còn có việc, ta đi trước đây ! » La Thông còn chưa kịp nói bên ngoài nhất định có nhiều bụi, Xuân Phong đã chạy ra ngoài, La Thông tóm lấy người, lại phát hiện Xuân Phong không chịu ngẩng đầu nhìn hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy hai lỗ tai hồng như máu của Xuân Phong.

« Xuân Phong ? » Mặt chắc là rất nóng đi ?

« Ta, ta đi về trước ! » Cảm thấy độ ấm trên mặt, đầu óc Xuân Phong trống rỗng, hiện tại đầu óc của hắn giống như tương hồ, phải nhanh chóng rời đi mới được !

« Xuân Phong ?! » Lúc La Thông chạy theo ra, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Xuân Phong nhanh chóng biến mất, hắn đúng là biết, khi hắn đã chạy thì không ai đuổi kịp, lần đó đưa thuốc cho mình cũng là như vậy.

« Người này chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, ta lại không ăn thịt người. » Bên ngoài quả thật có không ít bụi, sau khi La Thông trở về nhà tranh của mình, đột nhiên ngã vào trên giường, thật lâu sau mới bật cười ha ha, miệng còn lẩm bẩm một câu : « Hắn thích ta. »

Bình luận

Truyện đang đọc