XUYÊN VỀ DỊ THẾ LÀM ĐỊA CHỦ

Rốt cục chờ đợi được đứa nhỏ đã lâu, đứa nhỏ vừa sinh ra cả nhà đều vui vẻ, chính là vui vẻ không được hai ngày, Xuân Phong liền không chống đỡ được. không biết đứa nhỏ này sao lại như vậy, lúc mới sinh ra đều rất ngoan, hầu như cả ngày đều ngủ, nhưng tới nửa tháng sau lại bắt đầu gây sức ép, vừa đến buổi tối liền khóc không ngừng, hầu như là muốn khóc cả một đêm.

Nương Xuân Phong tuân theo quy luật ở cữ của nữ nhân, không cho Xuân Phong làm chuyện gì, buổi tối đương nhiên cũng không cho hắn đứng lên dỗ đứa nhỏ, điều này làm La Thông mệt muốn chết, vì thể trước khi Xuân Phong mở miệng, bọn họ tính toán dọn trở về, dù sao sớm muộn gì cũng phải trở về.

La Thông không thu thập được tiểu tử kia, thực dứt khoát đồng ý đề nghị của Xuân Phong, chỉ là nhìn thấy phòng ở mình tân tân khổ khổ xây dựng không ở được mấy năm, La Thông vẫn hơi luyến tiếc.

“Thông ca, nhà của ta cũng đã vài thập niên, cũng cần tu sửa, nếu không chúng ta không cần tu bổ, dứt khoát xây lại một lần đi. Ta cảm thấy phòng gạch sống đông ấm hạ lạnh, so với phòng gạch ván gỗ thoải mái hơn nhiều.” thấy La Thông luyến tiếc, trong lòng Xuân Phong lại sinh ra chủ ý khác. Bọn họ chuyển nhà là muốn người một nhà ở cùng nhau thôi, bọn họ trở về hay là cha mẹ tới đây cũng là như nhau, bọn họ rõ ràng không cần chuyển, dù sao phòng ở nơi này cũng đủ rộng, cũng đủ người một nhà bọn họ ở.

“Dứt khoát để cha mẹ chuyển tới đây, sau đó đập phòng ở xây lại, đến lúc đó lại cùng nhau trở về.” Xuân Phong càng nói càng cảm thấy cách này khả thi, chỉ là không biết cha mẹ có đồng ý hay không. Xuân Phong vừa nói như thế, La Thông liền động tâm, không con người nào toàn vẹn, trong lòng La Thông đương nhiên cũng có chút tâm hư vinh, tưởng tượng sau khi cha mẹ chuyển tới phòng mình xây, vẻ mặt người trong thôn cũng xuất hiện, làm hắn cảm thấy rất vui vẻ, đương nhiên là không có không đồng ý.

Giữa trưa nương Xuân Phong tới đây giúp đỡ chăm đứa nhỏ, Xuân Phong liền đem ý nghĩ của mình nói với nương. Vạn nương nghe xong lập tức đồng ý, nhưng sau đó nghe thấy Xuân Phong nói hai người bọn họ chuyển vào đây liền sửng sốt.

“Ta không thành vấn đề, cũng không biết cha ngươi có thể đồng ý hay không.” Trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng Vạn nương vẫn theo bản năng đồng ý với con mình, nàng cứ cảm thấy chuyện này có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào, chỉ nghĩ trở về nói với cha Xuân Phong, nếu hắn đồng ý, vậy thì mình không có gì phải suy nghĩ.

“Muốn chúng ta qua ở sao?” Vạn cha đang bện một cái ghế tre nhỏ, là đan cho đại tôn tử, hiện tại đứa nhỏ tuy rằng còn nhỏ, thế nhưng nửa năm sau là có thể dùng.

Nghe thấy lời nói của thê tử, Vạn cha trầm mặc một chút liền đồng ý.

« Đi đi, mỗi ngày cũng phải qua, mỗi ngày tới tới lui lui cũng phiền, năm trước ta còn phát hiện phòng ở của tiểu tử La Thông kia rất thoải mái, ngày mùa hè độc như vậy, trong nhà hắn thế nhưng không cảm thấy nóng lắm. » sau khi Vạn cha thành thân, làm mỗi chuyện đều là vì người trong nhà mình, hiện giờ hai nữ nhi cũng không cần hắn quan tâm, hiện giờ Xuân Phong muốn cho bọn họ sống ở một nơi tốt, bọn họ đi qua là được.

« Haiz, chỉ là chuyển nhà rất phiền toái. » Trong nhà có không ít đồ vật đã dùng quen, nếu phải qua ở lâu dài, khẳng định là muốn chuyển qua, sợ là phải bận rộn mất hai ngày.

Sau khi cha mẹ đồng ý, Xuân Phong liền chọn ngày tốt cho cha mẹ chuyển qua, ngày chuyển nhà người tới giúp đỡ không ít, hơn nữa lúc trước La Thông sửa đường, nên đã thuận tiên hơn rất nhiều.

Cha mẹ cùng nhau ở một phòng, ngày của hai người thoải mái không ít, việc vặt trong nhà hai lão nhân cũng không cần bọn họ ra tay, Xuân Phong chuyên tâm chăm đứa nhỏ, La Thông tiếp tục đọc sách, hắn còn muốn khảo tú tài trở về.

Sau khi La Thông khảo đồng sinh, Vạn cha cũng không phản đối hắn cả ngày đọc sách, ngược lại kêu Xuân Phong giúp đỡ hắn một chút, để cho La Thông chuyên tâm đọc sách.

La Thông đối với công danh kỳ thật không qua nghiêm khắc, cũng không phải nhất định phải đạt được mới tốt, mà có thể đạt được thì rất tốt, bởi vậy luôn năn nỉ trong nhà không cần đối đãi đặc thù với hắn, nếu không hắn sẽ có áp lực.

Sau khi biết ý tưởng của La Thông, Vạn cha cũng rất thoải mái, cười ha ha kéo người đi uống rượu, nhưng rốt cuộc cũng không nói đến chuyện La Thông thi tú tài.

Chuyện La Thông khảo tú tài trong nhà xem như không đề cập tới, nhưng nửa năm sau trong nhà lại có tin vui, Xuân Phong lại có.

« Đứa nhỏ này, lúc này sao lại nhanh như vậy. » Vạn nương rất là lo lắng, lão đại mới bao nhiêu tháng, lại có lão nhị, lúc lão nhị sinh ra, lão đại cũng là một tiểu hài nhi cần người chăm sóc, đến lúc đó trong nhà sẽ bận rộn xoay quanh hai đứa nhỏ.

Xuân Phong vuốt bụng mình ngẩn người, La Thông nhìn hắn như vậy ngượng ngùng cười với cha mẹ, bọn họ cũng thật không ngờ lại nhanh như vậy, hắn vốn cảm thấy hắn cùng Xuân Phong chỉ có một đứa nhỏ.

« Tóm lại là chuyện tốt ! cha nó, đi bắt con gà, phải chúc mừng mới được. »

« Được được, ta đi bắt. » sau khi ngây người qua đi, trên mặt Vạn cha đều là tươi cười, ai cũng thích con cháu đầy đàn, mặc dù đứa nhỏ lúc trước hơi mệt một chút, nhưng mà bọn họ nhàn rỗi, không chăm đứa nhỏ cũng không có chuyện gì làm.

Ngày lại ngày qua đi, lúc đứa nhỏ sinh ra, tất cả mọi người đều không ngờ trong bụng Xuân Phong có hai đứa con trai.

Lão nhị vẫn như cũ là tiểu tử béo mập, lão tam là tiểu ca, La Thông ôm con út vui vẻ nói vài câu, rốt cục có tiểu bảo bối, vui đến mức khiến Vạn nương mắng hắn vài câu, liên thành nói với hai người con trai khác đứa nhỏ nhà bọn họ đều là tiểu bảo bối.

Đứa nhỏ sinh ra, liền muốn viết tên vào gia phả, lúc trước Vạn cha nói đứa nhỏ sau này sẽ theo họ La Thông, thế nhưng La Thông không đồng ý, hiện giờ đứa nhỏ thứ hai thứ ba thật sự tới, mọi người dốc lòng đặt tên cho đứa nhỏ, nhưng nghĩ cũng đều là họ Vạn.

Lúc trước Xuân Phong đã nghĩ qua vấn đề này, cho nên hắn nói ra ý tưởng của mình.

« Ta cũng muốn lão nhị theo họ ngươi. Nếu ngươi sợ đứa nhỏ vì họ khác nhau mà không thân thuộc, vậy chúng ta có thể cho đứa nhỏ hai cái tên. Một cái bình thường gọi, một cái ghi trên gia phả, ta có ghi chú là được. »

« Còn có thể như vậy ? » La Thông không nghĩ Xuân Phong thế nhưng có thể nghĩ ra nhiều chủ ý như vậy, nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn trong lòng kỳ thật đã đồng ý rồi.

Hắn nếu không sao cả, vậy đương nhiên cũng sẽ không để ý đứa nhỏ theo họ ai, chỉ cần người trong nhà vui vẻ đối với đứa nhỏ cũng tốt là được rồi.

« Đương nhiên có thể. » Xuân Phong thường xuyên nhìn thấy trong sách vở của La Thông bên trên có một ít chữ nhỏ, La Thông nói đó là ghi chú, nếu hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cái này có thể giúp hắn nhớ kỹ.

Xuân Phong cảm thấy sách vở có thể ghi chú, gia phả cũng có thể, vì thế trong lòng có chủ ý này.

Tên đứa nhỏ đã được giải quyết, cha mẹ Xuân Phong cũng đồng ý, người một nhà chuẩn bị nghênh đón đứa nhỏ khóc quấy, nhưng hai đứa nhỏ này rất là ngoan ngoãn, đều là ăn ăn ngủ ngủ đến nửa tuổi, thế nhưng không hề giống đại ca tụi nó.

Liền vì vậy, đại ca tụi nó còn bị bà giễu cợt.

« Chỉ có tiểu tử bướng bỉnh ngươi gây sức ép, lúc con nhỏ cả đêm không ngủ, khiến chúng ta mệt chết, đặc biệt là cha ngươi. »

« Hi Hi, cha khỏe, không phiền lụy. » Thanh Sơn nói chuyện chậm, hiện giờ đã hai tuổi, một câu cũng phải cắt thành vài câu nói ra.

Thanh Sơn từ khi sinh ra rất giống Xuân Phong, nhưng càng lớn lại càng giống La Thông, hiện giờ đã hai tuổi, trên người càng ngày càng có bóng dáng của La Thông, đến ngay cả cha mẹ Xuân Phong cũng nói vài lần, đứa nhỏ này càng lớn càng giống La Thông.

Nhìn thấy đứa nhỏ càng ngày càng giống La Thông, Xuân Phong cảm thấy thật thần kì, hắn tự nhận trên người hắn cùng La Thông không hề có điểm tương tự, nhưng hắn lại cảm thấy đứa nhỏ này giống hắn cũng giống La Thông.

« Có thể là rất giống nhau đi, ngũ quan đứa nhỏ giống ngươi, nhưng mắt lại giống ta, thần thái hắn giống ta. »

« Thật sự là giống như vậy. » sờ soạng mặt đứa nhỏ một phen, lại nhìn hai đứa nhỏ khác đang ngủ, Xuân Phong yên lặng.

Hắn là đại ca mà một chút bộ dạng cũng không có, mỗi ngày chiếm lấy vị trí bên người cha và a phụ, cũng không chưa cho hai đệ đệ, chỉ cho bọn đệ đệ nằm trên giường nhỏ bên cạnh giường bọn họ ngủ.

Vùi đầu hôn đứa nhỏ một chút, Xuân Phong chuẩn bị ngủ, hắn kêu La Thông tắt đèn, La Thông cũng ngoan ngoãn nghe lời, đợi cho La Thông lên giường, đứa nhỏ trong lòng ngực Xuân Phong cũng bị ôm ra, thả vào vị trí trong cùng.

« Xú tiểu tử kia chỉ biết chiếm vị trí của ta, nơi này là của ta. » Đỉnh đầu ở ngực Xuân Phong cọ xát vài cái, La Thông sử dụng chân tay ôm người vào trong lòng, Xuân Phong không tiếng động cười cũng giơ tay ôm lấy người.

« Bọn nó sẽ lớn lên, qua vài năm nữa sẽ ngủ phòng của mình, ngươi ngay cả cái này cũng so đo. » Nghĩ La Thông giống như đứa nhỏ, Xuân Phong trấn an hắn một chút, nhưng hắn vỗ vỗ một chút liền cảm thấy tư thế hai người không đúng.

« Thông ca, đứa nhỏ còn chưa ngủ. »

« Tiểu tử kia chỉ cần nhắm mắt có vỗ nó cũng không tỉnh, đừng sợ. »

« Ừ, Vậy ngươi cẩn thận một chút. » Từ từ thả lỏng cơ thể, lẳng lặng thừa nhận động tác thân mật quen thuộc, Xuân Phong nghe thanh âm ếch cùng côn trùng kêu vang ngoài phòng, suy nghĩ cũng chìm nổi theo thân thể, đợi cho cả  người đều mơ màng ngủ, bên tai còn vang lên tiếng tâm tình quen thuộc nhè nhẹ bên tai.

Bình luận

Truyện đang đọc