XUYÊN VỀ THAY NGUYỆT LÃO SE DUYÊN


Khiết Anh bị hắn ôm đến mức chân tay tê cứng, cứ nghĩ vừa mới tỉnh đã bị ôm nãy giờ gần hai khắc hỏi sao không mỏi chứ? Tên điên này rốt cuộc là lại lên cơn gì nữa vậy nè? Hắn ôm nàng thêm một chút thì đứng lên mang cháo và thuốc đến và còn giành lấy đút nàng ăn nữa cơ.

Khiết Anh thụ sủng nhược kinh ngồi ăn cháo mà mồ hôi tuôn ra như tắm cứ như đang ngồi ăn trên đoạn đầu đài vậy.
-------------*******-------------
Từ khi nàng tỉnh lại đến nay đã hơn một tuần, nàng chỉ có thể nằm, ngồi tại giường vì Tử Hàn không hề cho chân nàng chạm đất.

Đến nỗi nàng còn tưởng mình bị liệt luôn rồi cũng nên.

Khiết An hôm nay vào mang theo trái cây cho Khiết Anh ăn đỡ buồn, nàng vừa ăn vừa hỏi Khiết An: “Chuyện đó thế nào rồi An An?”
Khiết An vừa gọt táo vừa nói: “Mọi chuyện đã tra xong hết rồi ạ, mọi người cũng quay về kinh thành gần một tháng rồi, mấy hôm trước muội nghe tam vương gia nói là hoàng thượng gửi thư gọi chúng ta hồi kinh nhưng vì sức khỏe
tỷ chưa tốt nên nhị vương gia hẹn lại thời gian rồi.”
Khiết Anh nghe vậy thì thở dài, Tử Hàn bước vào nhìn nàng hỏi: “Nàng thấy thế nào rồi?”
Khiết Anh bị giọng nói ôn nhu ấy làm cho suýt nghẹn, nàng cố gắng nuốt xuống: “Tôi….tôi khỏe rồi, nhị vương gia tôi muốn hồi kinh có được không?”
Tử Hàn nhíu mày: “Sức khỏe nàng…”

Khiết Anh lắc đầu: “Dưỡng sức bấy lâu tôi đã khoẻ lên nhiều rồi, xa nhà lâu vây rồi tôi sợ phụ mẫu sẽ lo lắng với lại tôi cũng nhớ phụ mẫu lắm!”
Tử Hàn gật đầu: “Được, chúng ta sẽ hồi kinh, nàng chuẩn bị đi.” Nói xong hắn đi ra ngoài.
Khiết An quay lên nhìn hắn một lúc rồi quay qua nhìn Khiết Anh nói: “Không phải chứ! Tỷ vừa mở miệng là đồng ý liền.

Đây…rốt cuộc là sao?” Khiết Anh không biết trả lời thế nào nhưng từ khi tỉnh lại nàng thấy Tử Hàn rất
lạ, dường như là một người khác vậy.

Ôn nhu với nàng, cẩn thận chăm sóc nàng, nhiều lúc nhìn nàng với ánh mắt cứ như người yêu với nhau vậy, không lẽ tên này thấy nàng vì hắn mà bị thương nên cảm kích mà quan tâm nàng.

Cũng có lý nhỉ nhưng cảm kích này cũng hơi quá rồi đó.
Thấy nàng vừa đăm chiêu vừa gật đầu Khiết An khó hiểu hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”
Khiết Anh lắc đầu: “Không gì, chỉ là ta thấy nhị vương gia dường như đối với ta hơi lạ nên thắc mắc thôi.”
Khiết An cũng gật đầu tán thành: “Quả thật rất lạ luôn, lúc tỷ bất tỉnh đến nay ngài ấy luôn túc trực bên cạnh chưa hề rời bước.

Lẽ nào ngài ấy đối với tỷ…..” Nói đến đây Khiết An có chút ngập ngừng.

Khiết Anh hiểu ý liền vội vàng lắc đầu phản bác: “Không thể nào, Hàn mặt lạnh mà có tình ý với tỷ thì mèo cũng có thể sống dưới nước luôn đó.

Chắc chắn ngài ấy vì áy náy do tỷ vì ngài ấy mà bị thương nên vậy thôi.

Muội đừng
nghĩ linh tinh nữa.”
Khiết An gật đầu không nói nữa rồi nhanh chóng cùng hai nha hoàn thu dọn mọi thứ rồi lên đường.

Ở đây triều đình đã phái quan mới đến ổn định bá tánh, đời sống mọi người được cải thiện rất nhiều.

Khi mọi người ra về thì tất
cả dân chúng trong huyện đều ra tiễn đưa, ai ai cũng quyến luyến không nỡ nhưng cũng biết là không thể lưu chân mọi người ở lại nên chỉ đành lau lệ mà nói lời tạm biệt.
Hồng Kim cúi đầu hành lễ: “Đa tạ nhị vị vương gia và nhị vị tiểu thư, chúng tôi được như hôm nay là nhờ ơn các vị.


Chúng tôi xin chúc các vị lên đường bình an!” Ông dứt lời thì đưa tay áo lên chậm nhẹ dòng lệ trên má.
Khiết Anh với gương mặt có chút khởi sắc nói: “Hồng thúc, thúc hãy cố gắng kinh doanh khách điếm này nhé! Con sẽ còn trở lại để làm khách trọ của thúc đó nha!”
Hồng Kim nghe vậy thì liền gật đầu: “Được, được! Tôi sẽ làm vậy chỉ cần tiểu thư quay lại thì tôi sẽ chừa cho tiểu thư phòng tốt nhất.”
Khiết Anh gật đầu chắc nịch: “Con sẽ trở lại mà! Thôi chúng con xin phép, mọi người hãy vào trong đi.” Nói rồi Khiết An leo lên ngựa cùng Tử Hạo, Tiểu Mai và Tiểu Đào thì cưỡi chung với Trình Ẩn và Châu Phong còn Khiết Anh vì còn yếu nên Tử Hàn bế nàng rồi nhảy lên lưng ngựa.

Bốn người thúc ngựa tiến về trước, bóng dáng dần khuất xa sau khói bụi mờ mịt.
-------------*******-------------
Khiết Anh ngồi trên lưng ngựa một chút đã thấy buồn chán, tay khẽ vuốt lên bộ lông đen óng ả rồi cất tiếng hỏi: “Con ngựa này tên là gì?”
Tử Hàn khẽ đáp: “Tên là Hắc Bảo.”
Khiết Anh đưa tay vuốt ve từ đầu xuống dãy lông bờm dài mượt kia, nàng nhẹ nhàng nói: “Hắc Bảo, vậy giờ ta gọi mi là Bảo Bảo được không? Ta thấy có chút mệt nên muốn ngủ một chút, mi đi chậm lại một chút nha Bảo Bảo.”
Nói xong nàng vòng hai tay ôm lấy cổ chú ngựa, người tựa vào lưng ngựa mà nhắm mắt ngủ.

Tử Hàn thấy nàng ngủ thì định giữ dây cương điều chỉnh cước bộ thế nhưng Hắc Bảo đã tự chỉnh cước bộ của nó chậm lại hẳn tránh làm nàng thức giấc, hắn giơ một tay ôm lấy thân nàng giữ cho không ngã, Tử Hàn có chút khó tin nhìn vật cưỡi của mình.
Tử Hạo cùng Khiết An đang đi song song thấy vậy cũng hiếu kỳ, cậu điều chỉnh lại cước bộ của Bạch Long rồi quay qua hỏi hắn: “Hoàng huynh, không phải Hắc Bảo chỉ nghe mệnh lệnh của một mình huynh thôi à? Khi ảnh vệ kia cưỡi nó dù là huynh đã ra lệnh trước nhưng chẳng phải cũng bị nó hất ngã đến mấy bận mới yên ổn sao? Sao giờ Khiết Anh tiểu thư lại có thể dễ dàng ra lệnh có nó như vậy?”
Tử Hàn cũng lắc đầu khó hiểu: “Ta Cũng không biết, đây là lần đầu ta thấy như vậy.”
Tới rừng phong trước mặt thì Tử Hàn cho tất cả dừng lại nghỉ ngơi, trong khi ba người kia thuận lợi nắm tay mỹ nhân xuống ngựa thì Tử Hàn có chút tức tối khi Khiết Anh lại muốn Hắc Bảo thả nàng xuống, đáng nói là ấy vậy
mà Hắc Bảo lại làm theo mới ghê chứ.


Tất cả mọi người ở đó chỉ có mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc nhìn một màn này.
Nàng vừa bước xuống chân có chút tê đứng không vững suýt ngã, Tử Hàn vội đưa tay ra đỡ thì lần nữa bị chú ngựa cướp công, nó nhấc chân xích lại gần để nàng tựa vào khiến Tử Hàn chợt nhìn nó với ánh mắt chứa đầy sát khí, hắn thầm nghĩ: “Bổn vương liệu có nên thịt ngươi?”
Hắc Bảo kiểu chỉ biết âm thầm gào thét: “Chủ nhân, người đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy không? Rất là đáng sợ đó!”
Hắn tức giận dứt khoát bế nàng lên và bước đến bên cạnh Khiết An mới thả nàng xuống, Khiết Anh thì tự dưng bị bế thì có chút khó chịu nhưng thấy gương mặt như thiên lôi kia thì tốt nhất im lặng là vàng đi.
Hắc Bảo: “Chủ nhân, tôi là ngựa, là ngựa mà! Tôi còn có thể cướp ái nhân của ngài sao chứ?” Mọi người ngồi nghỉ chân thì Khiết Anh lại đứng lên đi xung quanh ngắm cảnh, Hắc Bảo cũng đứng lên mà đi theo cứ như nàng mới
là chủ nhân của nó vậy.
Khiết Anh nghe bước chân, quay lại thấy Hắc Bảo nàng liền chạy đến ôm lấy nó và nói: “Bảo Bảo, lại đây ngắm cảnh với ta đi, mi xem cảnh rất đẹp đúng không?”
Dường như Hắc Bảo hiểu ý nên khẽ gật gật đầu xuống vài cái, Khiết Anh xoa đầu nó khen: “Mi thật thông minh nha! Yêu ngươi quá đi!” Nói rồi nàng hôn lên má nó một cái rồi còn tựa đầu lên nó yêu thương.

Tử Hàn bên này thấy
một màn đó thì tức muốn nổ lửa, ánh mắt cháy bỏng bắn thẳng đến con ngựa như muốn nướng nó lên tức khắc nhưng lại có cảm giác muốn được làm Hắc Bảo để được nàng vuốt ve, còn được nàng hôn nữa chứ.
Hắc Bảo: “…” Tên cuồng thê!!!
Quần chúng ăn dưa bên cạnh hóng chuyện nhị vương gia cao cao tại thượng lại đi đố kỵ với vật cưỡi của mình đúng là chuyện lạ ngàn năm mới gặp một lần, nhìn hắn gương mặt lúc xanh lúc đỏ cứ như tắc kè mà mọi người nhịn cười đến muốn nội thương, gương mặt ai cũng đỏ ké nhưng vẫn không dám cười ra tiếng chỉ sợ bọn họ sẽ thành thế thân cho Hắc Bảo mất thôi.

Xem chuyện cười thì xem nhưng tính mạng vẫn là quan trọng nhất nha!.


Bình luận

Truyện đang đọc