XUYÊN VIỆT CHI NÔNG GIA VIÊN LÂM SƯ

Edit: Arisassan

Ngày vườn cây của Nguyên Cảnh Diệu được xây xong, một vài nhân vật bí ẩn ở đảng Thất hoàng tử đều trình diện.

Do biệt viện của Nguyên Cảnh Diệu xây bên ngoài phủ thành, bên trong mảnh đất còn có một hồ nước lớn, Hàn Liệt mới dùng nó để thiết kế tổng thể bố cục lâm viên. Lấy hồ nước làm trung tâm, đình đài lâu tạ đều được xây xung quanh hồ, có vài đình được xây hẳn trên mặt nước, hình thể kiến trúc lẫn bố trí đều không đồng nhất với nhau, cao thấp chằng chịt, phân biệt rõ chủ yếu cùng thứ yếu, có tụ có phân, sơn quang thủy ảnh, vừa sâu thẳm yên lặng, vừa lịch sự tao nhã.

Nhân dịp mừng tân gia của Nguyên Cảnh Diệu, các nhân vật trọng yếu theo đảng Thất hoàng tử gặp nhau nghị sự, Ám Tam đã sớm thanh trừ hết tất cả thám tử ở khắp nơi, bọn họ không cần lo lắng về tính an toàn lẫn bí mật.

"Trong khoảng thời gian này ngươi thế nào rồi?" Hàn Liệt cười hỏi Lý Cẩn.

Cậu phát hiện khí sắc của Lý Cẩn so với lúc Lý Ly chết thì tốt hơn nhiều, cả người cũng không còn lạnh lùng nữa, ngược lại tản mát ra một loại cảm giác yên lặng đạm bạc.

"Rảnh rỗi thì đi nghiên cứu y thuật, đánh đàn, chơi cờ, ngày qua ngày cũng coi như thảnh thơi." Vẻ mặt Lý Cẩn nhuốm màu ấm áp cười nói, trong lòng hắn, Hàn Liệt chẳng những là ân nhân cứu mạng, mà còn là bạn thân của mình.

Hàn Liệt nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lý Cẩn, nhướng mày cười nói: "Ta còn chưa được nghe ngươi đánh đàn đó, sau này nếu có dịp thì đánh cho ta nghe chút đi."

"Được." Lý Cẩn gật đầu nói: "Hình như ngươi hơi gầy đi một chút."

Hàn Liệt sờ sờ mặt, gần đây Trì Tu cũng bảo cậu gầy đi: "Có thể là do bận quá, trong khoảng thời gian này ta phải đi tới đi lui giữa ba chỗ thị trấn, phủ thành, kinh thành, mệt muốn chết đi được."

"Cứ bảo Trì Tu đi thay ngươi đi, y đau lòng ngươi như vậy, chắc chắn sẽ nguyện ý vì ngươi làm mọi thứ." Ánh mắt Lý Cẩn lộ ra vài phần chế nhạo, cười nói.

Hàn Liệt nguýt hắn một cái, nói: "Y không quá hiểu biết về việc thiết kế ôn tuyền sơn trang lẫn biệt viện đâu, có muốn giúp cũng không được, cơ mà tuy hơi mệt một chút, nhưng ta lại cảm thấy rất vui."

"Đúng thế, ngươi là một người vô cùng mâu thuẫn, có lúc thì lười biếng đến mức có thể ngồi liền không đứng, có thể nằm liền không ngồi, có lúc thì lại chịu khó đến mức cả ta cũng phải thấy xấu hổ." Lý Cẩn lắc đầu, bất đắc dĩ cười trêu.

Người tên Hàn Liệt này vô cùng thông minh thấu triệt, có lúc thì như cái gì cũng hiểu, nhưng có lúc thì lại đơn thuần như một tờ giấy trắng, khiến cho người khác không thể nhìn rõ được. Cậu luôn mang thái độ lạc quan hướng về phía trước, đối xử với người khác rất chân thành, không thích đùa giỡn tâm cơ, tính tình còn ngay thẳng hào phóng, ở chung cùng một người như vậy là thoải mái nhất, khó trách Trì Tu cứ như gà mẹ bảo vệ gà con, không cho cậu ấy dính dáng đến mấy thứ đồ vật âm u nọ.

"Quan hệ giữa ngươi cùng Nguyên Cảnh Diệu chắc cũng tốt hơn rồi nhỉ?" Hàn Liệt vô tình nhìn thấy hồng ngân trên cổ Lý Cẩn, lấy tay đẩy đẩy hắn, vẻ mặt bát quái cầu chân tướng mà nói.

Lý Cẩn không ngờ bạn tốt sẽ hỏi trắng ra như vậy, thấy vẻ mặt tò mò của cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu thừa nhận: "Ừa, ở cùng một chỗ rồi."

"Không tồi đấy, cả tên hồ ly kia cũng bị ngươi bắt đi, huynh đệ ta có lời khen cho ngươi." Hàn Liệt cười vỗ vỗ bả vai Lý Cẩn, cảm thấy vô cùng vui mừng khi cuối cùng hắn đã tìm được người mình thích đồng thời là người có thể bảo vệ mình.

Lý Cẩn biết Hàn Liệt đang vui thay cho hắn, kỳ thật hắn cũng không ngờ mình lại có thể ở chung một chỗ với Nguyên Cảnh Diệu nhanh như vậy, ngày hôm qua còn trực tiếp phát triển thẳng lên giường, nhớ tới sự nhiệt tình lẫn đa dạng của người nọ, hai bên tai hắn có chút phiếm hồng.

Hàn Liệt thấy tai hắn chợt đỏ bừng lên, liền híp mắt cười nói: "Ta chờ ngày được ăn bánh kẹo cưới của các ngươi nha."

"Còn sớm mà, đợi mọi chuyện trần ai lạc định rồi hẵng nói sau." Lý Cẩn dở khóc dở cười trả lời, Hàn Liệt đúng thật là nôn nóng.

Sau khi đi dạo xong một vòng biệt viện, mọi người đều khen vườn này được tạo rất tốt, còn có vài người cố ý bắt chuyện cùng Hàn Liệt, muốn mời cậu đến tạo vườn, cậu liền vui vẻ đồng ý, đơn hàng lớn như vậy nhất định không thể buông tha được.

"Mấy bồn cây cảnh bên trong vườn lấy từ đâu vậy? Ta thấy cũng không tệ lắm." Nguyên Cẩm Diệp nhớ lại mấy nơi chuyên bán bồn cảnh tinh phẩm, tùy tiện hỏi.

Nguyên Cảnh Diệu cười trả lời: "Đều là cây do Hàn Liệt với Trì Tu trồng, lần trước ta đến nhà bọn họ xem thử, thấy thích nên mới mua luôn một trăm bồn, nếu ngươi muốn thì tự đi tìm bọn họ bàn luận đi."

"Trì Tu, phu lang của ngươi đúng như những gì hắn đã nói, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tay nghề trong nhà cùng ngoài nhà đều vô cùng chuyên nghiệp, ngươi đúng là có phúc." Nguyên Cẩm Diệp cười nói với Trì Tu.

Lúc trước có phụ tá từng đề nghị đưa cho Trì Tu vài phòng mỹ thiếp để tiến thêm một bước trong việc mượn sức, bị y hoàn toàn cự tuyệt. Y rất thích tính cách của Hàn Liệt, hơn nữa theo hiểu biết của y, Trì Tu cũng không hiếm lạ mấy mỹ thiếp đó, giống như y cùng Từ Sơ Ngôn vậy, song phương đều không thể chấp nhận có người khác chen chân vào.

"Thất công tử nói đúng, có thể lấy được cậu ấy làm nam thê, là phúc khí lớn nhất đời này của ta." Trong mắt Trì Tu lộ vẻ lo lắng cùng sủng nịch.

"Một nhân tài như Trì huynh lại không muốn kiếm vài mỹ kiều nương về bồi bồi à?" Mộc Quân Hề mở chiết phiến ra lắc lắc, rồi dựa sát vào Trì Tu, nói thầm: "Bên trong biệt viện của ta có nuôi một đám mặt hàng tốt lắm, nam nữ đều có, nếu ngươi có nhu cầu thì ta sẽ đưa vài cái qua cho."

Mộc Quân Hề là thế tử Võ Ninh hầu, diện mạo tuấn mỹ, năng lực xuất chúng, thích nhất là phong hoa tuyết nguyệt. Trong mắt hắn, nam nhân nào cũng sẽ muốn ăn vụng một chút, hắn nam nữ đều ăn, tự xưng là phong lưu, quan hệ với Trì Tu không tệ lắm, cho nên mới cảm thấy một nam nhân có năng lực cùng tướng mạo như Trì Tu không nên chỉ khăng khăng một người mà sống qua ngày được.

"Đa tạ ý tốt của Mộc huynh, ta chỉ cần một mình Hàn Liệt là đủ, vô phúc hưởng thụ nhiều hơn." Trì Tu cười cự tuyệt.

Y có thể làm bằng hữu với Mộc Quân Hề ở rất nhiều phương diện, nhưng về mặt tình cảm thì chỉ có thể đạo bất đồng bất tương vi mưu*.

[*gốc道不同不相为谋, xuất xứ từ Luận Ngữ, ở đây có thể hiểu là tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được (nguồn:google)]

Hàn Liệt cùng Lý Cẩn đúng lúc nghe được đối thoại của hai người, đặc biệt là đề nghị đưa mỹ kiều nương cho nam nhân mình của Mộc Quân Hề, mặt Hàn Liệt đen đến mức không thể đen hơn, âm u liếc mắt nhìn Mộc Quân Hề một cái, cậu sẽ nhớ kỹ nam nhân này.

"Ngươi cứ giữ lấy mỹ kiều nương tự mình hưởng dụng đi, Trì Tu nhà ta có một mình ta là đủ rồi." Hàn Liệt đến bên người Trì Tu, lạnh lùng nhìn Mộc Quân Hề nói.

"Ngươi vậy là không đúng rồi, có nam thê nào không cho phép phu quân mình nạp thiếp đâu chứ." Đây là lần đầu Mộc Quân Hề trông thấy Hàn Liệt, liền đánh giá cậu một phen, diện mạo trung bình, khí chất cũng không tệ lắm, nhưng huynh đệ sao lại treo cổ lên một thân cây như thế này? Như hoa mỹ quyến, công thành danh lập mới là thứ nam nhân nên được hưởng.

"Ta không đúng chỗ nào chứ? Luật pháp Tây Nguyên quốc có quy định nam thê phải nạp thiếp cho phu quân sao? Ta lòng dạ hẹp hòi, ghen tị như vậy đấy, không muốn để người khác chen chân vào hôn nhân lẫn cuộc sống của chúng ta, ngươi có ý kiến gì à?" Hàn Liệt lạnh lùng nhìn Mộc Quân Hề, nói ra suy nghĩ của mình.

Cậu muốn có một cuộc sống chỉ hai người với nhau, nếu một ngày nào đó Trì Tu mà dám lôi tiểu tam, tiểu tứ về nhà, dù cậu có thương y đến mấy cũng sẽ không chịu đựng nổi, lập tức phân của ly hôn bỏ chạy lấy người. Đương nhiên, cậu tin rằng Trì Tu nếu đã hứa hẹn cuộc đời này chỉ có một mình cậu thì nhất định sẽ làm được.

"A, hóa ra là một cây ớt nhỏ." Mộc Quân Hề đầy hưng trí nhìn Hàn Liệt, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy một nam thê dám nói thẳng trước mặt nhiều người như vậy, thừa nhận mình ghen tị cùng lòng dạ hẹp hòi: "Trì huynh ngươi không sợ bị cay chết sao?"

"Ta thích cay, cho nên không cần Mộc huynh hao tâm tổn trí." Trì Tu vươn tay ra nắm chặt tay Hàn Liệt, thản nhiên cười trả lời, mèo con nhà y bị tên quỷ phong lưu này chọc đến tạc mao, y đương nhiên sẽ đứng về phía tiểu ái nhân rồi.

Nguyên Cảnh Diệu thấy sắc mặt Lý Cẩn không tốt, nhớ đến chuyện lúc trước Mộc Quân Hề đưa mỹ nhân cho mình, liền thầm mắng tên hỗn đản này không có ánh mắt, rồi cười nói với Mộc Quân Hề: "Đúng đó, chẳng lẽ ngươi nghĩ ai cũng phong lưu giống ngươi vậy sao, sau này ngươi cứ giữ mấy tiểu mỹ nhân đó cho bản thân hưởng dụng đi."

"Chậc, các ngươi đúng là không thú vị chút nào." Mộc Quân Hề bĩu môi, liếc mắt nhìn Lý Cẩn đứng bên cạnh Nguyên Cảnh Diệu, đây cũng là một huynh đệ đã bị treo cổ.

Lúc đoàn người đi đến một lâu đình, liền cùng nhau ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm, Từ Sơ Ngôn quay sang hỏi Hàn Liệt: "Mặt cỏ ở trường đua ngựa đã được làm xong, ngươi bảo nên chia làm mấy vòng nghĩa là gì vậy?"

"Các ngươi muốn kiếm được một số tiền lớn từ mã tràng không?" Hàn Liệt hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

"Mã tràng kia của ngươi có thể kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ? Cái ôn tuyền sơn trang kia nghe còn có lý hơn." Mộc Quân Hề thưởng thức chiết phiến trong tay, cười nói.

Hàn Liệt thản nhiên nhìn thoáng qua Mộc Quân Hề, lười tiếp lời với người này, hiện tại cậu cực kỳ không vừa mắt với hắn.

Mộc Quân Hề là người phong lưu tùy ý, da mặt cũng rất dày, cho nên lời nói lẫn hành động của Hàn Liệt hắn cũng không để trong lòng.

"Mộc Quân Hề ngươi lại ngứa da nữa à?" Từ Sơ Ngôn hừ lạnh một tiếng, hắn thật sự muốn đánh Mộc Quân Hề tơi tả một trận, xem ra lần giáo huấn trước vẫn chưa đủ.

Mộc Quân Hề rụt cổ, trừng mắt nhìn Từ Sơ Ngôn một cái, không phải hắn chỉ đưa cho Thất hoàng tử vài mỹ nam thôi sao, tự nhiên lại đi đánh đập hắn thế? Không phải là có thứ tốt thì nên lấy ra chia sẻ cùng huynh đệ à? Tại sao hắn lại có mấy bằng hữu cứ như nhà sư khổ hạnh vậy chứ, đúng là không biết hưởng thụ cuộc sống mà.

"Chúng ta hiện tại rất thiếu tiền, ngươi có biện pháp gì thì cứ nói thẳng ra đi." Ở đây đều là những người có thể tin được, cho nên Từ Sơ Ngôn nói trắng ra với Hàn Liệt luôn.

Chỗ mỏ vàng do có Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử nhúng tay vào, cho nên bọn họ đành phải rút lui, bọn họ cần rất nhiều phí để nuôi tư quân ở Tây Bắc cùng Đông Nam, hiện tại thứ họ thiếu thốn nhất chính là tiền.

"Cá cược đua ngựa [*赌马: đổ ngựa]." Hàn Liệt nói.

"Phương thức cá cược như thế nào?" Nguyên Cẩm Diệp hứng thú hỏi.

"Chúng ta có thể tự bồi dưỡng một đám ngựa cùng kỵ sư, sau đó lấy danh nhà cái mở ván cược, để khách nhân đặt tiền, ai đặt trúng ba người đầu bảng có thể tùy vào số bạc đặt lúc trước mà được tiền thưởng tương ứng." Hàn Liệt thấy mọi người đều lộ ra thần sắc đăm chiêu, liền nói thêm: "Kỳ thật cũng chẳng khác gì đặt cược ở sòng bạc, nhưng cá cược đua ngựa thì sẽ nhiệt huyết và kịch tính hơn."

"Y1 ngươi là chúng ta làm nhà cái mở ván cược đua ngựa, cuối cùng người kiếm được nhiều nhất cũng vẫn là chúng ta, đó là phương thức cá cược ngươi đang nghĩ tới đúng không?" Mắt Từ Sơ Ngôn sáng rực, cười hỏi.

"Ừ, trận đua ngựa thì có thể chia làm sáu vòng, mỗi vòng cách nhau một nén hương. Trước khi bắt đầu thi đấu, ngựa lẫn kỵ sư dự thi sẽ đi dạo một vòng trên một khoảng sân đặc biệt ở mã tràng, để khách nhân có thể quan sát đám ngựa thật kỹ, sau đó sẽ dựa theo phán đoán của mình mà đặt cược ngân lượng. Bọn họ có thể đặt cược nhiều vòng liên tiếp, từ đó chúng ta có thể nâng tiền thưởng khi đoán trúng hết tất cả sáu vòng lên thật cao, khiến cho người ta có cảm giác mình sẽ phất nhanh trong một đêm." Hàn Liệt dừng một chút rồi nói: "Chúng ta còn có thể thường thường tăng tiền thưởng của những con ngựa nhìn qua không ra làm sao, nhưng lại có cặp chân vô cùng khỏe, một khi con ngựa ít ai đặt đoạt được hạng nhất, người đặt trúng nó có thể nhận được rất nhiều bạc, từ đó thu hút nhiều người vào đặt hơn."

"Chủ ý này của ngươi thật tốt, có thể áp dụng vào ngay, ta có chút mong đợi rồi đấy." Mộc Quân Hề đột nhiên đặt chén trà trong tay xuống bàn, có chút hưng phấn cười nói.

Sản nghiệp dưới tay hắn bao gồm vài tiệm cá cược lớn nhất kinh thành, hắn thập phần rõ ràng món lãi mình nhận được từ chuyến đi này kếch xù đến mức nào, con cháu thế gia nhiều người bị cấm không cho phép bước vào sòng bạc, để tránh phá hủy thanh danh. Nhưng cá cược đua ngựa thì khác. Tây Nguyên quốc vô cùng tôn sùng thuật cưỡi ngựa, cá cược đua ngựa nhất định có thể được rất nhiều con cháu quý tộc tham gia vào. Làm nhà cái chắc chắn sẽ kiếm được một số tiền lớn, cây ớt nhỏ này thật sự là tài tình, cả chuyện này mà cũng nghĩ ra được.

Những người khác đương nhiên cũng nhìn thấy chỗ tốt ở trong đó, liền thương nghị một phen, cuối cùng người ở chỗ này đều có thể được phân một phần, tất nhiên phần lớn đều ở trong tay Thất hoàng tử cùng Từ Sơ Ngôn. Hàn Liệt cũng không tham lam, cậu chỉ cần được phân chia một phần lợi nhuận là được, muốn mở trò cá cược đua ngựa như thế này, chỉ có bối cảnh cùng thực lực hùng hậu như Từ Sơ Ngôn mới có thể đảm đương được, cũng giải quyết luôn hành động chèn ép của các thế lực khác, cậu đề xuất ra phương án chỉ cần đi theo ăn hôi một chút là được, đương nhiên mục đích chính của cậu vẫn là tạo áp lực và hỗn loạn cho Tam hoàng tử, cậu thật sự là người thù rất dai.

Do phương án mở cá cược đua ngựa Hàn Liệt đề xuất khiến tất cả mọi người hưng phấn không thôi, hôm sau phu phu hai người đã bị Từ Sơ Ngôn kéo đến kinh thành, đám người Nguyên Cảnh Diệu lẫn Mộc Quân Hề cũng đi theo góp vui, Thất hoàng tử thì tiếp tục ở lại phủ thành Thanh Châu dưỡng bệnh.

Hết chương 53

Bình luận

Truyện đang đọc