XUYÊN VIỆT MA HOÀNG VÕ TÔN


Đoàn người đi vào biệt viện, biệt viện này lại chia ra làm nhiều tiểu viện, mỗi tiểu viện lại có rất nhiều phòng, mỗi phòng là một phong cách khác nhau.

Đường ở nơi này rất rộng lớn, trái phải trồng nhiều loại cây đủ sắc còn có hòn giả sơn, tóm lại là vô cùng xinh đẹp.
Cố Bạch dùng một loại bộ pháp ưu nhã mà nhanh nhẹn đi tựa như hậu viên nhà mình.
Kỳ Quan Duệ mở đường phía trước, đương nhiên đầu đoàn vẫn là Ngụy Ngũ đầy mặt ân cần.
Khi đi tới giữa tiểu viện, đột nhiên giữa không trung phát ra một tiếng vang.
Ngụy Ngũ láu cá trốn sang một bên.
Ngay sau đó một thứ gì đó đập xuống trước mặt, đánh nát một tảng đá to.
Mà Kỳ Quan Duệ tựa như miễn cưỡng lui về sau một bước, né tránh trong gang tấc.
Phía không xa là một thiếu nữ mặc hồng trang, mắt hạnh má đào có vài phần xinh đẹp.
Nàng nắm trong tay một chiếc roi màu hồng phấn, chỉ lên trời mắng, "Tiện nhân! Ngươi có bản lĩnh câu dẫn nam nhân, lão nương nhất định không tha cho ngươi!"
Đợi nàng mắng sau thì một giọng nữ thanh lãnh từ xa truyền đến, "Lúc này đây ta để mặt mũi cho trưởng bối của ngươi, nếu có lần sau ta sẽ lấy mạng ngươi."
Sau đó một trận gió thổi từ xa đến "Ba" một tiếng đánh vào mặt nàng khiến nàng liên tục lui ra sau.
Thiếu nữ tuy rằng lửa giận cháy hừng hực nhưng cũng nhận ra được thực lực chênh lệch quá nhiều nên chỉ oán hận không dám lên tiếng.
Nhưng nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Kỳ Quan Duệ đang đứng một bên, nhất thời thẹn quá hóa giận vung roi, "Nô tài nhà ngươi! Nhìn ta làm cái gì!"
Roi mang theo kình phong, tiếng rít cực kì bén nhọn.
Nếu thật sự đánh lên người thì chắc chắn là da bong thịt tróc tạo thành thương tổn không nhỏ.
Cố Bạch thấy thế, đôi mắt lạnh xuống.
Ngay khi roi sắp quật tới trước mặt Kỳ Quan Duệ thì một bàn tay đã đem nó bắt lấy.
Mẹ nó, nữ nhân chanh chua từ nơi nào đến dám bắt nạt Tiểu Sơn nhà ta?
Kỳ Quan Duệ vốn muốn tránh.
Nhưng hắn lập tức nghĩ tới mình mới tu vi Võ sử cao cấp, chênh lệch ba đẳng cấp với nữ nhân kia, hẳn nên không có lực hoàn thủ.
Bởi vậy hắn buông tay.
Dù sao một roi mà thôi, không tính là cái gì.
Chờ hôm nay qua đi, hắn sẽ tự tay bóp chết nàng để nàng trở thành cái túi da đựng xà cổ.
Nhưng Kỳ Quan Duệ không nghĩ Cố Bạch lại phản ứng nhanh như vậy.
Ngay khi cái roi sắp quất lên mặt hắn thì một bàn tay thon dài đã bắt lấy nó.
Ngăn ngay trước mặt hắn.
Kỳ Quan Duệ mỉm cười, "Đa tạ thành chủ cứu giúp." Hắn đi lên vài bước tới bên người Cố Bạch, thấp giọng nói, "Ca ca, ta không sao...."
Cố Bạch gật đầu, ngón tay khẽ bóp, cái roi kia bị đông thành băng côn, hơn nữa băng côn tràn lan rất nhanh.
Cùng lúc đó, roi vỡ vụn thành từng đoạn rơi lả tả trên mặt đất.
Mặt Cố Bạch không chút thay đổi, "Không có việc là tốt rồi."
Kỳ Quan Duệ bỗng nhiên nghiêng đầu nhẹ giọng nói, "Nếu là đối mặt với người ca ca kiêng kị nhất thì ca ca cũng sẽ bảo vệ ta sao?"
Cố Bạch hơi hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu, "Đương nhiên."
Người y kiêng kị nhất chính là nhân vật chính biến thái a nhưng Tiểu Sơn ngươi yên tâm đi, ca ta dù không đánh lại được thì khi chạy trốn cũng sẽ mang theo ngươi!
Đừng sợ, ngươi là người thân của ca a!
Kỳ Quan Duệ nghe được câu trả lời mong muốn, nụ cười cũng thêm ôn nhu, "Ca ca đối xử với ta thật tốt, ta cũng sẽ đối xử với ca ca tốt."
Cố Bạch nghiêm túc gật đầu.
Coi như tiểu tử nhà ngươi còn có lương tâm.
Trong khi hai người bọn họ thấp giọng nói chuyện thì mặt thiếu nữ mặc hồng y phía trước đã vặn vẹo.
Tốt xấu gì thì nàng cũng là thiên chi kiêu nữ, thu thập hạ nhân bị ngăn cản không nói, ngay cả vũ khí cũng bị hủy, vũ khí hủy thì thôi đi mẹ nó đôi cẩu nam nam này còn chẳng thèm để ý đến nàng mà rủ rỉ với nhau – Đây quả thực không coi nàng ra gì!
(Ame: Thân ái, trước mặt cơ lão, tiên nữ tính cái sh*t)
Tiện nữ nhân kia đánh không lại, chẳng lẽ vài cái nhân vật tiểu tốt nàng lại không đối phó được?
Hồng y thiếu nữ tức giận đỏ mặt, rút nhuyễn kiếm bên hông.
Chỉ một thoáng, nhuyễn kiếm hóa thành từng đợt tàn ảnh lao đến Cố Bạch.
Vừa rồi Cố Bạch còn không chú ý nhưng khi nhìn đến nhuyễn kiếm thì y đã nhận ra.
Lang độc hoa Vương Anh Lạc, nữ nhân hội trưởng thiên hội thư viện Kình Thiên nhìn trúng.
Đồng thời nàng cũng là hậu cung đầu tiên của nhân vật chính.
Nhưng nàng chỉ là người bị nhân vật chính lợi dụng xong bỏ mà thôi.
- Không thể không nói khi phát hiện ra Vương Anh Lạc là hậu cung của nhân vật chính, Cố Bạch có chút căng thẳng nhưng khi tìm tòi về nữ nhân này và nhân vật chính thì y yên tâm.
Vương Anh Lạc là nữ nhân ác độc nhưng vị bộ dáng xinh đẹp, dáng người bốc lửa nên đối với nam nhân mà nói thì nàng là đối tượng 419 hoàn hảo – chung quy không cưới nàng làm vợ thì chỉ cần thân hình nóng bỏng là được! Cần gì chú ý đến thú vui tra tấn người khác của nàng?
Trong nguyên tác, nhân vật chính vừa báo danh thì gặp nữ nhân này, khi đó Vương Anh Lạc đã đột phá Võ sư tiến vào Võ quân, cũng là người ở nội viện. Nàng thông qua Lý Thanh Vũ để thu thập tiểu đệ trong nội viện.
Vì để có những tiểu đệ này, nhân vật chính đành phải thông đồng Vương Anh Lạc, thành công để nàng phản bội Lý Thanh Vũ, cùng hắn xxx này nọ này nọ. Tác giả vận dụng ngòi bút như bay, độc giả đọc cũng rất hương. Thế nhưng sau khi nhân vật chính thu được nhân lực xong thì Vương Anh Lạc cũng hết tác dụng.
Nếu nàng an phận thì nàng sẽ trở thành hậu cung số một. Nữ nhân của nhân vật chính nhiều như sao sa, thêm một cũng chẳng là gì. Đáng tiếc Vương Anh Lạc ghen tị, trêu chọc phải nữ nhân khác của nhân vật chính, đương nhiên sẽ bị "Răng rắc", trở thành một pháo hôi chết non.
Có thể nói Vương Anh Lạc chỉ là cầu nối để nhân vật chính thuận lợi thu thập tiểu đệ mà thôi.
Nhưng nàng cũng không quá quan trọng, nếu không có nàng thì nhân vật chính đổi một người khác cũng như nhau.
Nói cách khác:
Xử lý vương Anh Lạc → sẽ không ảnh hưởng nhân vật chính → sẽ không tổn hại đến số mệnh của nhân vật chính → nhân vật chính nên có cái gì thì sẽ vẫn có cái đó.
Như vậy khiến Cố Bạch yên tâm hơn.
Vì vậy nên khi Vương Lạc Anh chém kiếm tới đây, Cố Bạch đã nhìn rõ ràng đường kính của nàng.
Như thong thả nhưng cũng như trong nháy mắt, hai bàn tay Cố Bạch đều đeo một đôi bao tay trắng như tuyết.
Thật sự là sạch sẽ không có một hạt bụi.
Sau đó Cố Bạch khoát tay.
Bóng kiếm toàn bộ tiêu tán chỉ có bàn tay của Cố Bạch nâng lên, hai ngón tay kẹp vào lưỡi kiếm.
Nhưng bàn tay ấy lại lông tóc vô thương.
- Thiên tàm ti luyện ra bao tay, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Cố Bạch lạnh giọng nói, "Lăn."
Vương Lạc Anh bị chặn lại, trên mặt không còn kiềm trụ được nữa. Chung quy là thực lực của nàng không đủ, rốt cuộc đành phải nói, "Ta sẽ không tha cho các ngươi." Rồi chạy mất.
Lúc này Cố Bạch mới nhìn Ngụy Ngũ.
Tránh được thật nhanh a, Tiểu Sơn nhà ta suýt chút nữa bị hại, tiểu viện nhà các ngươi đúng là không an toàn!
Ngụy Ngũ tươi cười, lại lần nữa chạy ra, "Đây chỉ là việc ngoài ý muốn nho nhỏ, thỉnh khách quý đi bên này."
Cố Bạch mặt than.
Ngoài ý muốn cái con mẹ nó ngoài ý muốn, nếu như bỏ mạng ở đây có tính là ngoài ý muốn không đây!
Nhưng kì thực Cố Bạch cũng biết khách điếm chuyên dành cho võ nhân này trừ cảnh giới cực cao còn có một đặc điểm nữa là không quản chuyện.
Phàm là khách vào ở trừ khi thành thành thật thật đứng trong phòng mình không ra, nếu không một khi đã ra ngoài thì sinh tử tự chịu trách nhiệm.
Đương nhiên chuyện này cũng không trách người khác được, khi Cố Bạch viết đã cố ý đặt ra quy tắc này. Nói đùa, nếu khách điềm đều thành thành thật thật an ổn như vậy thì khi viết y có thể tạo thành xung đột gì a?
Bởi vậy, ở trong thế giới không khoa học, không logic này người ở trong khách điếm đều không quản nhàn sự, đại gia muốn đánh giết thì cứ đánh giết.
Cứ coi như là khách điếm kiểu này chẳng quan tâm khách có an tâm ở không nữa – ngươi muốn ở sao? An toàn tự mình phụ trách.
Cố Bạch yên lặng thở dài trong lòng.
Nếu là một mình đi thì y tuyệt đối sẽ không chọn loại khách điếm này a! Cho dù hưởng thụ phục vụ tốt thì thế nào? Đây chính là nơi phiền toái tập hợp!
Nhưng là tôi tớ trong Thiên Đô thành lại không biết nha nên y cũng đành phải ở đây hưởng thụ.
.....Thôi vậy.
Cố Bạch xoa xoa tay nghĩ vừa rồi y cũng cố ý làm to chuyện.
Ít nhất là y đã gợi ra sự chú ý của người khác rồi thì cũng nên có một vài thứ ngưu quỷ xà thần tìm đến cửa đúng không?
Cuối cùng Cố Bạch bị sắp xếp ở một tiểu viện tương đối thanh tĩnh.
Hơn nữa ngay sáng hôm sau đã có người đến bái phỏng.
Cố Bạch ngồi ở nhuyễn tháp nhìn người trước mặt, vẻ mặt rất lãnh đạm nhưng nội tâm thì đã điên cuồng phun tào.
Ngọa tào ngọa tào ngọa tào đến cùng hôm nay là cái ngày khỉ gì mà sao họ lại đến chứ ngao ngao!
Kỳ Quan Duệ lẳng lặng đứng phía sau Cố Bạch, không nhanh không chậm bóp vai y.
Hắn cũng đang đánh giá hai thanh niên đến bái phỏng.
Thoạt nhìn đều là hơn hai mươi tuổi, một là Võ quân sơ cấp, một là Võ quân trung cấp, không thể nghi ngờ được là hai thiên tài xuất sắc.
Thanh niên có dáng vẻ của một quý công tử cầm trong tay phiến tử (quạt giấy), bộ dáng tiêu sái phong lưu. Gã vừa giới thiệu mình là "Trần Nguyên Hạo".
Người ngồi bên cạnh là bằng hữu của gã, thoạt nhìn là một người nghiêm túc, cũng giới thiệu tên mình là "Cừu Đồ."
Cho dù nhìn bề ngoài thì Trần Nguyên Hạo cứ nói hai câu là Cừu Đồ đều phản bác một lần nhưng thực sự thì quan hệ của bọn họ rất tốt.
Thân mật tựa như là huynh đệ thân sinh.
Cố Bạch nhìn hai người mà trong lòng cực kì rối rắm.
Trần Nguyên Hạo, Cừu Đồ....nghe tên này thực quen thuộc a.
Hôm nay không biết là y gặp vận cứt chó gì mà đầu tiên là gặp pháo hôi mỹ nữ trong hậu cung của nhân vật chính, sau đó lại gặp cơ hữu tốt của nhân vật chính.
Thở dài một hơi, Cố Bạch cảm thấy có chút đau đầu.
Nếu gắn mác thân phận cho Trần Nguyên Hạo và Cừu Đồ thì tất nhiên sẽ là 'tiểu đệ Giáp' và 'tiểu đệ Ất' a!
Không sai, bọn họ chính là hai tiểu đệ đầu tiên của nhân vật chính!

Bình luận

Truyện đang đọc