XUYÊN VIỆT MA HOÀNG VÕ TÔN



Kỳ Quan Duệ không nhớ rõ đã qua bao lâu, hắn chỉ biết mình đợi Tử Xa Thư Bạch rất lâu không thấy y trở về, nóng nảy trong lòng dâng lên càng ngày càng khó áp chế.

Sau đó… sau đó hình như có mấy tên lâu la xuất hiện, hắn lười nhìn, liền hóa thành bản thể, để bản năng thao túng thân thể.

Hình như đã nuốt ăn rất nhiều người… sức mạnh trong cơ thể đang không ngừng dâng lên.

Hắn truy theo một tia khí vị cực mờ nhạt, trên đường không biết tại sao lại xuất hiện một ít kẻ ngu xuẩn chắn đường, cũng như cũ toàn bộ bị nuốt vào.

Cảm giác như vậy, trước kia chưa từng có.

Chặn đường càng ngày càng nhiều, dần dần lại càng ngày càng ít, sức mạnh của hắn vẫn không ngừng tăng lên, đến Võ Vương trung cấp mới chậm lại.

Đến lúc này, khí tức quanh quẩn bên chóp mũi cũng càng ngày càng rõ ràng.

Khi mãng xà khổng lồ đi vào vùng núi non hoang vu, lại bỗng nhiên hóa thành một thanh niên cực kỳ tuấn tú xinh đẹp.

Cuối cùng cũng tìm được…
Lại hóa thành bóng rắn vặn vẹo nhanh chóng leo lên, trong nháy mắt, đã đến sơn động cô quạnh kia.

Thanh niên tuấn mỹ hít mũi, nở nụ cười, đi vào.


Thân ảnh hắn tưởng niệm đã lâu vẫn giống như dĩ vãng, lãnh ngạo mà đứng trong động.

Người kia thoạt nhìn vẫn cao quý như vậy, cao đến không thể leo tới.

Kỳ Quan Duệ giày vò tìm kiếm lâu như vậy, trong ánh mắt lạnh như băng của người kia, lại giống như một tia bụi bặm bé nhỏ không đáng kể.

Người kia cao cao tại thượng như thế, ánh mắt nhìn Kỳ Quan Duệ, giống như đang nhìn một bãi nước bùn.

— — Nếu Cố Bạch biết được trong lòng Kỳ Quan Duệ đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ thấy chính mình oan uổng muốn chết.

Vãi cả nước bùn! Vãi cả bụi bặm!
Lão tử nhìn ngươi chứa chan tình cảm như vậy mà lại bị so sánh như thế rốt cuộc mắt ngươi có vấn đề gì không vậy!
Não bổ quá mức là bệnh cần phải trị đó!
Nhưng Cố Bạch đang hôn mê, cho nên không thể gào thét.

Sau đó, y đã bị người kỹ càng ôm vào trong ngực mang đi.

Cố Bạch sau khi tỉnh lại, cảm giác tinh thần sảng khoái giống như bình thường ngủ thật sâu tỉnh lại.

Y lúc này nghĩ tới: Móa! Quả nhiên ngủ sâu như vậy đều do bị hạ độc! Nhân vật chính biếи ŧɦái ngươi hại ta thật khổ!
Ngay sau đó, Cố Bạch mở mắt ra, muốn nhúc nhích, động… Không động đậy được là sao!
Cổ tay cổ chân đều có cảm giác bị trói buộc, động tác lớn một chút còn có thể nghe thấy tiếng kim loại chạm vào nhau thanh thúy.

Điều này khiến y lập tức sinh ra dự cảm bất hảo.

Cố Bạch quay đầu nhìn, hận không thể chọc mù hai mắt.

Bị! Trói!
Vì cái gì lại bị trói chặt!
Hơn nữa còn bị trói ở trên giường… Này quả thật không phải chạy sai phim trường đó chứ?
Đúng vậy, Cố Bạch hiện giờ áo ngoài đã bị cởi ra, chỉ mặc áσ ɭóŧ ngửa mặt nằm trên một cái giường lớn mềm mại.

Mà bốn góc giường lớn có bốn cây cột giường, thoạt nhìn như dùng một thứ kim loại đặc biệt đúc thành, bộ dáng cứng rắn lạnh lẽo, giống như không có khả năng phá hỏng.

Đồng thời, tứ chi của y cũng bị xiềng xích làm từ kim loại giống như vậy giam cầm, dây xích thật dài khóa vào trên bốn cây cột kim loại kia, giống như một cái nhà giam mini.

Cố Bạch hít sâu, sau đó bật ra một hơi.

Y vừa mới thử qua, võ khí không thể vận chuyển… Không thể nghi ngờ, là bị xiềng xích này khóa lại.


Trong ấn tượng của Cố Bạch, trong truyện đúng là có một thứ gọi là Cấm Võ Huyền Thiết, không chỉ độ cứng kinh người, hơn nữa chỉ cần dùng nó trói người, như vậy võ nhân dưới cấp Võ Đế đều hoàn toàn không thể tụ tập võ khí, trở nên giống như người thường.

Mà cho dù là cường giả trên cấp Võ Đế, dưới trói buộc của Cấm Võ Huyền Thiết, cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng Cố Bạch không hiểu! Này không hợp lý!
Trước đây Kỳ Quan Duệ rõ ràng vẫn luôn cùng y như hình với bóng, rốt cuộc từ đâu lôi ra thứ đồ chơi vô cùng trân quý này chứ!
Lại còn chế thành cái giường lớn như vậy…
Mặt khác, Kỳ Quan Duệ đi đâu, sao từ lúc tỉnh lại vẫn không thấy?
Đúng lúc này, cửa mở ra.

Cánh cửa lớn của căn phòng xa hoa nhốt Cố Bạch, bị một bóng người thon dài đẩy ra.

Người nọ dần dần đến gần, quả nhiên chính là thanh niên tuấn mỹ luôn ôn nhu mỉm cười kia.

Kỳ Quan Duệ thân mật gọi: “Ca ca, anh tỉnh.


Cố Bạch nhìn qua, y trước kia luôn cảm thấy Tiểu Sơn rất tốt rất tốt, cũng biết Tiểu Sơn rất xinh đẹp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng quan sát cẩn thận như hiện tại, muốn tìm ra chỗ nào đó khác biệt so với ấn tượng trước đây — — nói cách khác là tìm chỗ chứng minh hắn là một tên biếи ŧɦái.

Kỳ Quan Duệ mỉm cười: “Ca ca đang nhìn cái gì?” Hắn nói xong đi tới càng gần, nâng chân nửa quỳ ở trên giường, “Không nhận ra em sao?”
Cố Bạch thấy rất rõ ràng.

Tướng mạo vẫn như trước quen thuộc, chỉ có đôi mắt kia…
Ánh sáng trong đôi mắt kia, rõ ràng đầy ắp điên cuồng.

Điên cuồng đến mức gần như vặn vẹo.

Cố Bạch quả thực muốn lệ ròng chạy đi!
Hắn hắn hắn hắn thật sự là biếи ŧɦái! Từ đầu đến chân đều là biếи ŧɦái!
Nhìn ánh mắt biếи ŧɦái này! Mẹ nó nói không phải là ánh mắt ăn thịt người cũng không ai tin!
Nghiệp chướng thấu trời mà…
Kỳ Quan Duệ bỗng nhiên nghiêng đầu nở nụ cười: “Đúng rồi em quên, ca ca hiện tại không thể nói chuyện.


Cố Bạch hận không thể nhanh chóng gật đầu, không sai ngươi nhanh chóng để lão tử nói chuyện đi tỉnh lại phát hiện mình câm thật sự rất đau khổ!
Kỳ Quan Duệ tươi cười lại càng ôn nhu: “Nhưng mà, so với việc để ca ca nói những lời em không muốn nghe, còn không bằng không nói.

” Hai đầu gối của hắn chậm rãi di động… Sau đó áp lên đôi chân dài của người trên giường, thân thể hoàn toàn bao phủ lên người cậu.

“Em cuối cùng vẫn sẽ không ghét bỏ ca ca, nhưng ca ca vì sao lại ghét bỏ em?”
Không không anh không ghét bỏ em — — được rồi cùng lắm là ghét bỏ cái tính biếи ŧɦái của em nhưng cái này có thể thương lượng mà! Cần! Phải! Thương! Lượng!

“Em rõ ràng tin tưởng ca ca… Ca ca tại sao lại chạy trốn?”
Lão tử chỉ là nhất thời không kịp phản ứng thôi, không phải đã chuẩn bị trở về sao ai bảo em đến nhanh hơn chứ!
“Rõ ràng nhìn như muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với em, lại vô thanh vô tức mà vứt bỏ em, để em chờ lâu như vậy…”
Em trai ngoan nếu em không vui lão tử lại chờ em hai ngày cũng không đi có được không…
“Em thật khổ sở.


Kỳ Quan Duệ cúi xuống càng gần.

Cố Bạch cảm thấy y có thể nhìn được răng nanh ẩn hiện trong miệng Kỳ Quan Duệ.

Móa, đây là cảnh bắt đầu dùng bữa sao!
Không muốn chơi ăn người sống huhu, em muốn để lão tử nhìn bản thân mình bị một hơi gặm ăn sao, này thật đáng sợ!
Còn có, em thì khổ cái gì, lão tử mới khổ hiểu không, em trai nhỏ đáng yêu biến thành biếи ŧɦái ăn thịt người cái loại sự tình này em có thấy chênh lệch quá lớn không!
Dần dần, chóp mũi Kỳ Quan Duệ, chạm vào chóp mũi Cố Bạch.

“Ca ca phản bội em, cô phụ em.


…Không! Anh thực lòng có thể giải thích!
Kỳ Quan Duệ thanh âm trầm thấp mềm mại: “Ca ca hình như có điều muốn nói với em?”
Hắn khẽ cười nói: “Nhưng cho dù là nói cái gì, em… đều không muốn nghe.


Cố Bạch trừng lớn mắt, trong lòng lệ rơi đầy mặt.

Xin! Xin! Em! Cho anh một cơ hội giải thích đi!
Anh thật sự chuẩn bị trở về tìm em mà TAT…
!.

.

.


Bình luận

Truyện đang đọc