Y MỘNG PHÙ DUNG


Khi vừa mới đến nơi, hoàng thượng và hoàng hậu đã tuyên bố cuộc đi săn bắt đầu, sau hai canh giờ sẽ quay trở lại điểm xuất phát để kiểm nhận thành quả.

"Phu quân! Tỷ tỷ đã nhận lời đi cùng Tam vương gia, hay là thần thiếp chung đội với ngài?"
Vân Tuyết Lam không biết từ đâu bước ra, khoác chặt lấy tay Tử Xuyên tươi cười khiến hắn khó chịu.

"Tránh ra."
"Phu quân..."
"Ngươi gọi lại lần nữa xem bổn vương có cắt lưỡi ngươi đem cho chó gặm không?" - Hắn gạt mạnh tay, gằn giọng trừng mắt nhìn nàng ta - "Vân Tuyết Lam! Tốt nhất ngươi nên biết thân biết phận."
Nàng ta kinh hãi, rút tay về, lùi dần ra sau một bước.

Vân Tuyết Y im lặng nhìn hắn, đôi mày lá liễu cong lên nhiều phần khó hiểu.

"Hắn vẫn tàn bạo như thế, không bao giờ thay đổi.

Kiếp trước tại sao ta lại không nhận ra được điều đó chứ."
Nàng tự cảm khái, rồi quay đầu nhìn Tử Hàn - "Đi thôi."
Tử Xuyên không nói không rằng, chưa kịp để Vân Tuyết Y đến gần ngựa đã bế bổng nàng lên vai, ung dung rời bước trước sự kinh ngạc của ba người còn lại.

"Kh...!khoan...!đã...!Vương gia, tại sao? Ta không làm sai chuyện gì cả, ta..."
Tử Xuyên nhẹ nhàng đặt nàng ngồi lên yên cương của Đại Ảnh, con ngựa đã cùng chinh chiến với hắn trong đại chiến thủy binh Cao Châu, được tung hô là chiến mã.

Hắn mỉm cười khẽ đưa tay vuốt mũi nàng như đang đùa nghịch với mèo nhỏ - "Nàng đấy, ta có bảo nàng làm sai cái gì đâu."
Vân Tuyết Y thất thần nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình.


Hắn bây giờ, thực sự có mặt dịu dàng.

Đây có còn là vị vương gia ngang tàng, cao ngạo mà nàng từng biết nữa không?
Thất vương này...!thật sự đã thay đối tính tình rồi? Nói là "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời" đã thành cửa miệng, hắn vì cớ gì lại như biến thành một người khác vậy?
"Tại sao ngài lại để ta cưỡi Đại Ảnh?"
"Hôm nay nàng sẽ đi với ta.

Ta không cho phép nàng đi cùng nam nhân khác."
Đầu óc Vân Tuyết Y khi nghe xong thì quay cuồng.

Hắn nói vậy là có ý gì chứ?
Tử Xuyên thúc ngựa phi như bay thẳng vào trong rừng.

Giang Thần sốt ruột cũng vội vàng lên ngựa đuổi theo.

Điểm xuất phát chỉ còn lại Vân Tuyết Lam và Tử Hàn.

Vân Tuyết Lam cắn chặt răng, nắm tay siết lại không cam tâm nhìn mình bị đẩy sang một bên.

Nhưng nếu Thất vương gia đã khó dụ, vậy thì...!
"Tam hoàng huynh..."
Tử Hàn né tránh, vẫy vẫy tay vẻ ghét bỏ - "Vân nhị tiểu thư, từ khi nào mà bổn vương lại thành hoàng huynh của ngươi rồi?"
"Nhưng ta và Thất vương gia đã..."
"Ngươi có hiểu lầm gì không?" - Tử Hàn cau mày - "Thánh chỉ ban hôn còn chưa đến, lần trước mới chỉ là khẩu dụ của hoàng thượng, hay nói cách khác thì ngươi vẫn chưa phải là phi tử của Thất đệ."
Vân Tuyết Lam ngộ nhận, thế mà lại bỏ qua được chuyện này! Tử Hàn nhìn nét mật thảng thốt của nàng ta, cười nhạt khẽ quay đầu bỏ đi.

Nàng ta chỉ còn thiếu điều đến gặp Tôn Tầm Thanh nữa mà thôi.

[**Lều phụ
*Dành cho quý phi, phi tần**]
"Hoàng quý phi nương nương!"
Tôn Tầm Thanh đang uống ngụm trà, thấy bộ dáng của Vân Tuyết Lam nôn nóng bước vào thì đặt chén xuống, mỉm cười lên tiếng.

"Vân Tuyết Lam, không phải bây giờ là ngươi nên đi săn với Thất vương gia sao?"
"Ngài ấy căn bản không coi ta ra gì!" - Vân Tuyết Lam quỳ xuống chân bà ta - "Là do thánh chỉ chưa ban, nên ta không thể chen vào giữa hai người họ.

Hãy thành toàn cho ta, nương nương!"
Tôn Tầm Thanh trầm ngâm, từ lúc tấu kiến cho đến giờ, sao đến thánh chỉ còn chưa có?
"Bổn cung sẽ giúp ngươi, nhưng nếu ngươi chỉ biết ngồi không hưởng lợi, bổn cung cũng có thể nâng ngươi mà kéo ngươi xuống bùn sâu."
"Đa...!đa tạ ý tốt của nương nương."
...!

"Đừng! Đừng đi qua chỗ đó."
Vân Tuyết Y và Tử Xuyên đã đi được một đoạn khá xa.

Dù rộng lớn nhưng khu rừng này với nàng rất quen thuộc, sao có thể quên những gì muội muội tốt của nàng đã làm.

Kiếp trước, nàng trúng kế âm mưu của Vân Tuyết Lam, rơi xuống hố sâu chứa trùng độc.

Nếu không phải nàng y thuật cao minh, có lẽ đã sớm chết rồi.

"Lẽ nào nha đầu này biết được mưu đồ của Tôn Tầm Thanh? Ha.

Ta đã xem thường nàng rồi."
Để kiểm định sự nghi hoặc trong lòng, Tử Xuyên vẫn giả vờ hỏi lại.

"Tại sao vậy?"
"Chỗ đó...!ta sợ thú dữ."
"Y Nhi." - Hắn phì cười - "Ai đời đi săn lại có thể sợ con mồi, chắc cũng chỉ mỗi nàng thôi."
Biết mình tìm đại một lý do lại "giấu đầu hở đuôi", nàng vội vàng biện minh lại.

"Tóm...!tóm lại là ta không muốn đi đường đó.

Nếu ngài muốn, ta và ngài có thể tách ra, đường ai nấy đi."
Vân Tuyết Y toan nhảy xuống ngựa thì bị cánh tay rắn chắc của Tử Xuyên ngăn lại.

Nụ cười khi nãy của hắn đã tắt lịm, thay vào đó là bộ dáng nghiêm túc như thường ngày.

"Này! Đừng mơ tưởng nghĩ đến chuyện tách ra khỏi ta.

Ta không đi nữa là được."
Vân Tuyết Y ngồi gọn trong lòng hắn, tâm trí quay cuồng khó hiểu.


Đáng lẽ ra, với tính cách của hắn, phải đá nàng xuống từ sớm, sao có chuyện giữ lại.

Nàng ngó nhìn xung quanh - "Không lẽ là có ai ở gần đây, cho nên hắn mới giữ mình lại để che mắt?"1
Thôi chuyện gì cũng không quan trọng, nàng cũng không có đủ thời gian để bận tâm đến những chuyện này.

Hôm nay nàng đến đây, mục đích lớn nhất là trả lại món nợ Tứ vương gia Tử Đằng đã gây sự với nàng ở phủ Thừa tướng ngay khi nàng mới trọng sinh trở về.

Kiếp trước Tử Đằng đã có công săn được một con kim điểu quý hiếm.

Cuộc đi săn lần này, nàng nhất định phải tìm ra nó trước.

Vân Tuyết Y thở ra một hơi rất nhẹ, rồi lén nhìn Tử Xuyên.

Với bản lĩnh của nàng, e rằng cũng chỉ có con người thâm sâu khó lường này mới khiến nàng luôn dè chừng, không dám bày mưu đối phó hắn.

Vì ai đã động hắn một lần, hắn nhất định trả gấp vạn lần.

Có điều...!
Không tính mỗi thời điểm này, dạo gần đây thái độ của hắn với nàng trở nên khác trước rất nhiều.

"Y Nhi, đang nghĩ gì vậy?".


Bình luận

Truyện đang đọc