Y MỘNG PHÙ DUNG


"Ngài...!buông ra! Vân Tuyết Lam mới chính là thê tử của ngài, ta bây giờ trong phủ chính là khách..."
Tử Xuyên cứ ôm chặt lấy Vân Tuyết Y, khiến nàng giật mình mà cố gắng vùng vẫy.

Vân Tuyết Lam tuy khá hoảng sợ, nhưng hắn ngoài cảnh cáo cũng chưa phạt nặng nàng ta bao giờ, cho nên nàng ta thử đánh liều chạy vào bên trong ngăn cản.
Vân Tuyết Y lừa lúc tốt nhất liền thừa cơ xoay chuyển để Vân Tuyết Lam kẹt trong vòng tay hắn, còn nàng thì vội vã chạy ra khỏi Thái Hoạt viện.

Vừa ra ngoài, nàng đã nhìn thấy Liên Nhi đứng ở ngoài cửa.
"Ngươi...!nhà ngươi lại dám bỏ lại ta một mình cùng tên đó..."
"Khụ...!tiểu thư...!nô tì cũng không còn cách nào khác..."
"Đi thôi, để lại cơ hội cho hai người họ."
Liên Nhi tuy bất mãn nhưng vẫn phải nghe theo.

Đến một nô tì cỏn con như nàng ta còn nhìn ra được tình ý của Tử Xuyên dành cho chủ tử mình, vậy mà nàng lại không biết, hoặc là giả bộ nhắm mắt làm ngơ.
Vân Tuyết Lam nhìn theo hai người với một ánh mắt khó hiểu.
"Chị ta...!lại nhường Thất vương gia cho mình?"
"Mặc dù không biết chị ta có mục đích gì, nhưng đã đến tay, ngu mới không nhận."
Ở bên trong Thái Hoạt viện, Tử Xuyên đứng không vững, đôi mắt dần mờ không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ biết giữ lấy Vân Tuyết Lam làm điểm tựa.
"Y Nhi..."

"Thiếp đây."
Hắn thều thào gọi tên nàng, nhưng chỉ tiếc là nàng không phải là người đang trong vòng tay hắn.
Tử Xuyên ghì chặt lấy thân hình nhỏ của Vân Tuyết Lam, ra sức ôm hôn ở những vị trí nhạy cảm sau cổ, lần mò ở phần trên ngực.

Cho đến khi thấy nữ tử trước mặt không phản đối, chỉ run run đứng đó hưởng thụ khoái cảm được trao, hắn mới cố gắng nhìn rõ vào đôi mắt ấy.
"Y Nhi, nếu như nàng luôn ngoan ngoãn nghe theo ta như bây giờ...!thì tốt biết mấy..."
"Nhưng..."
"Nực cười là điều đó lại không giống Y Nhi chút nào."
Đôi tay đang lần mò lại dừng lại ở phía bờ vai.

Hắn mỉm cười một nụ cười yêu mị, rồi lại nhìn Vân Tuyết Lam bằng một ánh mắt giết người khiến nàng ta run chân.
Hắn muốn tự lừa mình dối người một chút, chỉ một chút thôi.

Nhưng khi đứng trước mặt nữ nhân này, hắn lại không thể nào làm được.

Hắn biết, chỉ có Vân Tuyết Y, mới có thể khiến hắn có cảm giác.
"Ả khốn..."
Tử Xuyên đẩy nàng ta va phải cạnh bàn, đau đớn nằm rạp xuống đất.
"Ta không giết ngươi đi, là sống ngày nào ngươi tùy tiện ngày đó phải không?"
"Thất...!vương gia...!thần thiếp không..."
"Câm miệng."
Vân Tuyết Lam rùng mình không dám ho he tiếng nào.

Nàng ta không ngờ Tử Xuyên lại nhận ra nhanh đến thế.

Hắn cau mày siết chặt nắm tay, giáng mạnh vào bên tường, nhìn ra phía sân viện bên ngoài.
"Vân Tuyết Y! Nàng lúc nào cũng đẩy bổn vương sang cho nữ nhân khác."
Tử Xuyên lại day day thái dương, sai người kéo Vân Tuyết Lam ra khỏi Thái Hoạt viện, rồi một mình ngồi trên ghế bên cạnh giường của nàng, dựa vào bên thành giường, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng đang chiếu sáng ngoài ô cửa sổ lớn.

Hình như ngày họ hòa ly, cũng là lúc trăng tròn như thế này.

Hắn xoa xoa trán, suy nghĩ mông lung những chuyện không đâu, tâm trí khắc khoải không biết làm sao để nàng hiểu được lòng hắn, hiểu cho tấm chân tình của hắn.
"Cái lời gợi ý lúc đó của nàng...!không biết có tác dụng không..."
Hắn suy nghĩ, ánh mắt hiện lên vài tia đăm chiêu, rồi vội vàng bật dậy.

"Nàng muốn thoát khỏi ta? Mơ đi."
Hắn định đi qua thư phòng, thì thấy nàng đang cố muốn rời khỏi phủ.

Hắn biết điều đó sẽ xảy ra, cho nên đã cố tình gia tăng lớp phòng ngự lên so với mọi ngày.

Tử Xuyên nhìn xuống lòng bàn tay mình một hồi, rồi siết chặt tay lại, sâu bên trong đôi đồng tử màu lửa như đang chuyển động không ngừng.
Hắn kiên nhẫn nhìn nàng đánh gục từng tên thị vệ mà hắn sắp xếp.

Hắn dặn không ai được làm nàng bị thương, chỉ có thể ngăn nàng không được rời khỏi vương phủ.

Hắn chăm chú quan sát nàng hồi lâu, cho tới khi nàng thấm mệt, quyết định từ bỏ, khi quay người vẫn không quên nhìn ngó xung quanh, đến khi ở bên ngoài Thái Hoạt viện cũng phải xem xét hắn đã đi chưa, rồi mới dám vào.
Nhìn nàng và Liên Nhi đi vào trong rồi đóng sầm cửa lại, hắn mới có thể thở phào một tiếng.
"Chỉ cần nàng...!không rời khỏi tầm mắt ta là được..."
...
Vân Tuyết Y mở mắt tỉnh giấc, lắc đầu vài cái rồi đưa tay tránh ánh nắng nhẹ đang chiếu vào.

Nàng trở mình một cái, phát hiện bản thân đang nằm trong lòng một nam nhân nào đó khiến nàng sực tỉnh.
"Vương gia..."
"Tỉnh rồi? Vẫn còn chưa đến huyện Phước Lâm, nàng ngủ thêm đi."
Vân Tuyết Y đưa mắt nhìn xung quanh, nàng và hắn đang ngồi trên một xe ngựa, hay đúng hơn là xe ngựa chuyên dùng đi thị sát của hắn.

Nàng vội vàng nhảy ra khỏi ghế xe, nhìn hắn với một ánh mắt rất tỉnh.
"Vương gia, ngài đưa ta đi đâu vậy?"

Bỗng chừng xe thắng gấp một cái, Vân Tuyết Y đang đứng không vững liền vấp phải mà ngã vào lòng hắn.

Tiêu thật! Nàng nghĩ hắn sẽ nhìn nàng sát khí cảnh cáo, hay hơn nữa là đả thương nàng như hắn đã từng làm với Vân Tuyết Lam, nhưng hành động của hắn hiện giờ lại thực dịu dàng.
"Y Nhi, có sao không?"
Nhìn ánh mắt lo lắng của Tử Xuyên, trong lòng nàng nghi hoặc không biết có phải đêm qua hắn đã hiểu lầm hay không.
"Vương gia, thực ra đêm qua..."
"Đêm qua ta và ả ta không xảy ra vấn đề gì."
Vân Tuyết Y giật mình, khẽ ngước lên nhìn hắn.
"Chẳng lẽ đêm qua say đến thế mà hắn và Vân Tuyết Lam vẫn không có chuyện gì? Ý chí của hắn cao đến vậy sao?"
"Tại sao chứ?"
Phải, đáng lẽ nàng đã tác hợp thành công.

Chỉ cần một chút nữa...
"Y Nhi, nàng nghĩ gì vậy?"
"Vương gia..."
Giọng nói của hắn khiến nàng sực tỉnh, và nhận ra mình đang còn dựa trong tay hắn.
"Xin lỗi..."
Nàng muốn vùng khỏi và tránh thật xa, nhưng hắn lại kéo tay nàng lại, trong phút chốc đã lật ngược, tay đặt sau đầu nàng làm điểm đỡ, đẩy nàng ngã xuống ghế, ép sát để nàng nằm dưới thân mình, để nàng nhìn vào đôi mắt hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc