Y TIÊN - VÂN MẠC

Vân Liệt là cháu của Bát trưởng lão, nắm trong tay số tài sản mà Vân Mạc không tài nào bì kịp, nếu hắn ta cũng nhảy vào tranh đoạt sữa Địa Linh thì Vân Mạc căn bản không có cơ hội thắng.

"Không đúng!”, nhưng hắn nhanh chóng tỉnh lại. Vân Liệt căn bản không thể biết được viên tinh thạch kia là sữa Địa Linh, hắn ta chỉ làm vậy để đối nghịch với Vân Mạc mà thôi. Vì vậy nếu Vân Mạc càng thể hiện ra mình muốn mua thì Vân Liệt sẽ càng theo đuổi, ngược lại nếu hắn không buồn để ý thì tên kia có lẽ sẽ từ bỏ. Dù sao cũng chỉ là một viên đá "tầm thường”, mà thôi, ai lại bỏ tiền ra bao giờ?

Nghĩ đến đây, Vân Mạc đã có quyết định. Cho dù Vân Liệt thật sự mua được thì hắn cũng sẽ sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt để giành lại, dù sao sớm muộn gì cũng phải giết hắn ta, ra tay sớm hơn cũng không thành vấn đề.

"Ta mua viên đá này với giá mười đồng bạc”, Vân Liệt lặp lại rồi bắn ánh mắt mỉa mai sang Vân Mạc. Nếu hắn đoán không sai thì tên này lại muốn hạ nhục hắn, chỉ cần hắn quyết tâm muốn mua tinh thạch thì hắn ta sẽ tiếp tục tăng giá rồi thu tay về, khiến Vân Mạc mất thêm năm đồng bạc.

"Vị tiểu ca này ra giá mười đồng, ngươi xem...”, chỉ có chủ sạp là hớn hở, nhìn Vân Mạc với ánh mắt khao khát được nghe hai chữ tăng giá.

Vân Mạc bày ra dáng vẻ lãnh đạm hững hờ, khi nhìn sang bên Vân Liệt thì phát hiện còn có một cô gái đi theo.

"Tiểu Quả muội muội, ta tặng nó cho muội nhé?”, Vân Liệt quay đầu nói với nàng ta.

Ánh mắt Vân Mạc nhìn sang chợt lạnh đi. Cô gái kia tên là Vân Tiểu Quả, cũng là con cháu trong nhà họ Vân. Hoàn cảnh gia đình nàng ta cũng tương tự như Vân Mạc, từ nhỏ cũng bị người khác ức hiếp, vì vậy khi còn bé Vân Mạc và Vân Tiểu Quả rất thân với nhau, có thể xem như thanh mai trúc mã. Khi lớn lên được một chút, Vân Mạc trước kia nảy sinh tình cảm với nàng ta. Nhà họ Vân là một đại gia tộc, cho dù có cùng họ thì cũng không biết cách nhau bao nhiêu thế hệ, vì vậy có rất nhiều người lập gia đình trong nội bộ.

Đến năm mười tuổi, bắt đầu tu luyện, khả năng của Vân Mạc lại quá thấp kém nên địa vị trong gia tộc ngày càng đi xuống. Vân Tiểu Quả là một cô gái rất có mưu mô, mặt ngoài vẫn đối xử tốt với hắn nhưng trong lòng đã có suy tính khác. Vào ngày Vân Mạc không giấu được tình cảm của mình nữa, nàng ta đã nhục mạ hắn một cách dữ dội, còn làm trước mặt rất nhiều con em khác trong tộc.

Kết quả, Vân Tiểu Quả lọt vào mắt xanh của Vân Liệt, được hắn ta kết nạp vào hội, địa vị cũng dần lên cao.

Vân Mạc đương nhiên không thích người lòng dạ thâm sâu như vậy, dù sao hắn cũng không phải Vân Mạc trước kia, hoàn toàn không có chút tình cảm gì dành cho nàng ta.

Thế là hắn hờ hững cười: “Ngươi thích thì ta nhường, dù sao cũng chỉ là một viên đá tầm thường mà thôi”.

Lời này là hắn dành cho Vân Liệt, nhưng Vân Tiểu Quả lại cảm thấy đang chĩa về mình, thế là không khỏi nhăn nhó khó chịu.

Chẳng lẽ tên phế vật này vẫn còn ảo tưởng trong lòng? Nàng ta không nhịn được mà lùi về sau, kéo dài khoảng cách với Vân Mạc: “Vân Mạc, ta đã nói ta không thích ngươi rồi, ngươi đừng có mà ảo tưởng viển vông. Cho dù ngươi có tặng viên tinh thạch cho ta thì ta cũng không cảm ơn đâu”.

Vân Mạc nghe vậy thì thoáng ngẩn người, đoạn hiểu ra đây là Vân Tiểu Quả cho rằng hắn vẫn còn tình cảm với nàng ta. Hắn lắc đầu, không giải thích gì. Dù sao thì có gì để giải thích với một đứa con gái tự cho mình là đúng chứ? Biết đâu hắn càng giải thích thì nàng ta còn càng cho rằng hắn có ý đồ.

Vân Tiểu Quả bèn quay sang nũng nịu với Vân Liệt: “Vân Liệt huynh à, chỉ là một viên đá bình thường mà thôi, mình có tiền cũng không nên lãng phí. Không như thằng ngu nào đó lại sẵn sàng bỏ ra năm đồng bạc rước nó về. Vân Liệt huynh đừng học theo hắn nha”.

"Ha ha ha!”, Vân Liệt phá ra cười. Hắn ta vốn muốn làm cho Vân Mạc mất tiền đau, nhưng thấy đối phương đã không để ý đến viên đá thì cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức bỏ tiền ra rước nó về: “Ta không mua nữa, để thằng ngu nào thích thì mua”.

"Tiểu ca à, hòn đá này không phải vật phàm đâu!”, chủ sạp thấy Vân Liệt sắp đi thì vội vàng nói.

Vân Liệt chỉ bĩu môi khinh thường rồi cầm tay Vân Tiểu Quả: “Đi thôi, Tiểu Quả muội muội, để ta mua cho muội trang sức đẹp hơn”.

Hai mắt Vân Tiểu Quả sáng rỡ: “Cảm ơn Vân Liệt huynh!"

"Khà khà, nhân tiện cũng khuyên thằng nào đó. Cóc ghẻ thì đừng mơ ăn thịt thiên nga”, Vân Liệt ngạo mạn liếc nhìn Vân Mạc rồi dẫn Vân Tiểu Quả đi xa. Mà cô gái thì còn không quay đầu lại nhìn hắn.

Vân Mạc lắc đầu. Quả nhiên là hai tên tự cho mình là đúng. Viên đá tầm thường ư? Không biết ai mới là đồ ngu đây.

Chủ sạp trơ mắt nhìn Vân Liệt nghênh ngang rời đi thì thất vọng vô cùng, đoạn lại hớn hở quay sang Vân Mạc: “Vẫn giá cũ cho tiểu ca, ba mươi đồng bạc lấy năm bụi cỏ Vô Thống và một viên tinh thạch”.

Nhưng Vân Mạc lạnh lùng vặc lại với chút bất mãn: “Này ông chủ, ban nãy chúng ta cũng đã thương lượng xong rồi, nhưng hắn ta vừa ra giá cao hơn thì ông lập tức đổi ý. Làm thế không hay lắm đâu”.

"À ha ha, chuyện này...”, chủ sạp lúng túng. Theo lý thì thương lượng xong xem như hoàn thành giao dịch, nhưng đằng này có người ra giá cao hơn, làm sao gã có thể dằn lòng?

Vân Mạc tiếp tục bất mãn: “Viên đá ghẻ này, ta cho nó nhiều nhất ba đồng, ngươi không bán thì thôi!”, Nói rồi đứng bật dậy chuẩn bị đi, như thể chủ sạp không đồng ý thì hắn cũng mặc kệ mấy bụi cỏ Hà Nhuận luôn.

Thế là chủ sạp luống cuống. Vất vả lắm mới có khách tới mua, làm sao có thể bỏ qua?

"Từ từ đã tiểu ca! Ba đồng thì ba đồng!”, gã bất đắc dĩ nói, chợt cảm thấy hối hận. Nếu trước đó mặc kệ Vân Liệt thì đã không mất oan hai đồng bạc rồi.

Thế là Vân Mạc bỏ ra hai mươi tám đồng, hoan hỉ mua về năm muội cỏ Hà Nhuận và sữa Địa Linh. Lại đi dạo phố Lạn Dược thêm một vòng, hắn xách về thêm một ít dược liệu phụ khác, cuối cùng dùng số tiền còn lại mua một ít sách liên quan đến dược vật, sau đó về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc