YÊU CUỒNG LOẠN

Nói xong, môi cô bị hắn gắt gao chiếm lấy, hắn giống như một con thú nhỏ hung dữ, hàm răng cắn vào môi dưới của cô.

Cô ngây người ra nhìn, thậm chí cô còn không để ý đến hắn dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, chỉ mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt.

Hắn hôn không hề có kết cấu mà giống như là một loại bản năng hơn, một loại phát tiết, một loại đoạt lấy.

Hắn dường như muốn cắn nuốt trọn đôi môi cô, hôn đến mức cô có cảm giác đau đớn. Cô muốn học những gì đã xem trên các bộ phim truyền hình,  cắn mạnh vào đầu lưỡi của hắn, hoặc tát hắn một cái thật mạnh.

Nhưng kết quả cô chỉ ngây ngốc, ngơ ngác nhìn môi hắn rời khỏi môi cô, nhìn hắn ôm cô, mặt hắn cọ xát vào khuôn mặt cô, nghe hắn nói:

"Kỳ Kỳ, đừng thích những người khác."

Bắt đầu từ ngày hôm đó, cô và hắn chiến tranh lạnh.

Không nói chuyện cùng hắn, không đi học với hắn, càng không đến biệt thự Quân gia, nói tóm lại, cô hoàn toàn coi hắn thành không khí.

Tính tình của Quân Cẩn Ngôn dần trở nên cáu kỉnh. Cho dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt  cũng đều dễ dàng chọc giận hắn. Sau vài ngày, bà Hạ đành khuyên con gái làm hòa với Quân Cẩn Ngôn.

Nhưng sự thực khiến Hạ Kỳ đến Quân gia tìm Quân Cẩn Ngôn chính là mẹ ruột của hắn, Tống Ý tự mình đến Hạ gia tìm Hạ Kỳ.

"Tiểu Kỳ, bác không biết giữa con và Cẩn Ngôn xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng bác hi vọng con có thể tha thứ cho nó. Bệnh của nó còn chưa khỏi hoàn toàn, rất nhiều lúc chính nó còn không có biện pháp nào khống chế được hành vi của mình, tuy rằng nó cũng lớn như con, nhưng bác mong con hiểu, nó sống trong thế giới của mình rất lâu rồi, bây giờ mới bắt đầu tiếp thu một chút về thế giới bên ngoài, mới bắt đầu trưởng thành lên một chút."

Tống Ý dùng giọng điệu khiêm tốn nói chuyện với Hạ Kỳ. Vị phu nhân cao cao tại thượng ở xã hội thượng lưu này thực chất chỉ là một người mẹ lo lắng cho đứa con của mình mà thôi.

Hạ Kỳ chủ động đi tìm Quân Cẩn Ngôn, bởi vì cô không muốn nhìn Tống Ý khó xử.

Trong phòng ngủ của Quân Cẩn Ngôn, thứ cô nhìn thấy chính là một mớ hỗn độn. Trên mặt đất, tất cả đều là mảnh pha lê nhỏ cùng với chiếc ghế dựa đổ xuống, đồ vật lẫn lộn, hắn cuộn tròn người trên chiếc giường bừa bộn, trong lồng ngực ôm chú gấu bông mà cô đã tặng hắn trong dịp sinh nhập trước đây của hắn.

Như nghe được tiếng mở cửa, hắn quát lên với giọng khàn khàn:

"Cút đi!"

"Giọng của cậu bị làm sao vậy?" Hạ Kỳ hoảng sợ, giọng nói kia giống như bị nghiền nát như hạt cát vậy.

Quân Cẩn Ngôn bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt đỏ bừng nhìn Hạ Kỳ.

Trong không khí tràn ngập một cỗ trầm mặc khiến hít thở không thông. Hắn không nói một câu nào làm cô cũng chả biết nên nói cái gì.

Một lúc lâu sau, vẫn là Hạ Kỳ nhịn không được nói: "Lần sau mình lại đến tiếp". Nói xong, cô đang định xoay người chạy đi, lại nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt hắn.

Óng ánh rơi xuống, giống như trân châu.

Hắn mím chặt môi, khóc không tiếng động, giờ phút này khiến cô cảm thấy cực kì không thoải mái, giống như chính mình đã làm sai chuyện gì. Chỉ có trời mới biết, người sai trước rõ ràng chính là hắn.

Trận chiến tranh lạnh này cuối cùng cũng chấm dứt bằng nước mắt của Quân Cẩn Ngôn.

Hạ Kỳ vẫn cảm thấy trận chiến này người thua ở đây chính là cô.

---

"Nghe nói mấy buổi tối gần đây cậu đều đi đến quán bar trên đường Phục Hưng?" Trong một văn phòng to rộng rãi, Thôi Phàm ăn mặc một thân quân trang, khóe miệng khẽ cong nhìn Quân Cẩn Ngôn, trong ánh mắt tràn đầy sự tìm tòi, nghiên cứu.

"Ừm." Quân Cẩn Ngôn trả lời một chữ ngắn gọn, thậm chí đầu còn không ngẩng lên, nhìn chằm chằm máy tính, mười ngón tay múa lượn trên bàn phím.

Nhà họ Thôi trong lĩnh vực quân đội cũng xem như được ngẩng cao đầu. Thôi lão gia tử năm đó cùng lão gia tử của Quân gia trên dưới đều là chiến hữu từng trải, vì vậy, quan hệ giữa hai nhà cũng không tồi.

Quân gia có một vị công tử phong lưu, hào phóng, nhị thiếu Quân Cẩn Tích thay phụ nữ như thay áo, Thôi gia cũng có Thôi Phàm, nhậu nhẹt, gái gú, cờ bạc mọi thứ đều tinh thông.

Ai cũng chưa từng nghĩ, một Thôi Phàm như vậy lại có thể từ thành phố Z đến thành phố B để gặp gỡ chơi bời cùng với Quân Cẩn Ngôn. Lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn yên ổn, bình an.

"Là bởi vì người phụ nữ hôm đó sao?" Thôi Phàm lại hỏi: "Vì cô ta mà cậu đánh Bưu Tử phải nhập viện, xương khớp trên người vậy mà lại không thiếu đoạn nào nha!"

"Nên chặt đứt mới đúng." Giọng điệu vẫn lạnh lẽo như cũ, không chút để ý.

"Cậu coi trọng người phụ nữ đó sao?"

Thôi Phàm thật sự không nghĩ rằng ngày hôm đó khi anh nhìn thấy cô gái phục vụ ấy ở quán bar, rốt cuộc có điểm nào hơn người khác. Khuôn mặt chỉ có thể xem như là thanh tú, ưa nhìn, nhìn từ xa không khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm, càng đừng nói đến sẽ hấp dẫn sự chú ý của Quân Cẩn Ngôn.

"Xem bộ dạng cậu ngày hôm đó, hẳn là người quen cũ rồi."

Bàn tay đang đánh bàn phím bỗng dừng lại, Quân Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn Thôi Phàm: "Coi trọng? Là coi trọng sao?...Hay là muốn được nhìn thấy?"

Năm ấy, khi hắn 6 tuổi, trong tầm nhìn không có bất cứ thứ gì, đột nhiên nhìn thấy cô khiến hắn lần đầu tiên sinh ra loại du͙ƈ vọиɠ "muốn" này.

"Chẳng lẽ không phải sao?" Thôi Phàm hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, mình coi trọng cô ấy, coi trọng từ rất lâu rồi, cho nên đừng có ai nghĩ sẽ động được vào cô ấy...trừ khi mình chết." Quân Cẩn Ngôn nói, giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt cũng trở nên bình tĩnh.

Nhưng trong nháy mắt, Thôi Phàm lại cảm thấy sống lưng toát ra sự lạnh lẽo nhè nhẹ, anh biết, Quân Cẩn Ngôn nghiêm túc, cực kì nghiêm túc nói ra những lời này.

Cho nên, cô gái tên Kỳ Kỳ kia thật ra chính là người phụ nữ trong lời đồn, người phụ nữ đã khiến Quân Cẩn Ngôn từng làm ra rất nhiều chuyện điên rồ...

Bình luận

Truyện đang đọc