YÊU CUỒNG LOẠN

Cô giật mình, nếu là người bình thường, có lẽ sẽ đi làm một việc khác nếu không ngủ được, nhưng với hắn mà nói, không làm gì thực ra mới là chuyện bình thường nhất.

Hạ Kỳ cúi đầu, tiếp tục ăn bữa sáng, mà Quân Cẩn Ngôn cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc ăn bữa sáng xong, tới cửa thủy cung đã hơn mười giờ sáng. Hôm nay là thứ bảy, bình thường lúc này trong thủy cung cũng đã có rất nhiều người.

Nhưng sau khi Hạ Kỳ vào thủy cung, mới phát hiện ngoại trừ các nhân viên làm việc thì toàn bộ thủy cung lại không có một người khách nào.

Mà bộ dạng của những nhân viên đó đối với Quân Cẩn Ngôn đều là cung kính, tôn trọng.

Toàn bộ thủy cung, trên trần nhà, mặt tường thủy tinh, ngoài ra trên mặt đất còn có một số chỗ được đắp thủy tinh lên, tất cả đều có đủ loại sinh vật sống dưới nước.

Nhưng Hạ Kỳ lúc này hoàn toàn không có tâm trạng đi thưởng thức.

“Anh đã bao hết?” Hạ Kỳ nhìn Quân Cẩn Ngôn đứng ở bên cạnh, lời giải thích duy nhất dường như chỉ có câu này.

“Ừm.” Hắn gật đầu.

“Tại sao lại muốn bao hết?” Cô khó hiểu hỏi.

“Như vậy em muốn nhìn cái gì, đều có thể ngay lập tức nhìn thấy, không cần xếp hàng, càng sẽ không bị người khác quấy rầy.” Hắn nói lý do.

Hạ Kỳ trầm mặc, một nơi vắng vẻ như vậy lại chỉ có hai người tham quan, yên lặng đến mức…tĩnh mịch.

“Em không thích?”Quân Cẩn Ngôn kiếc nhìn Hạ Kỳ hỏi.

Cô không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy hẹn hò nên là như thế này sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Hắn nói, lôi điện thoại ra, ở mục tìm kiếm, tìm ra các hạng mục hẹn hò: “Hay em thích loại nào, tôi đều có thể đi làm cho em.”

“Ý của tôi không phải vậy.”

“Vậy ý của em là gì?” Hắn nghiêm túc hỏi: “Nếu tôi không hiểu thì em cứ nói, nói đến khi tôi hiểu thì thôi!”

Cô trầm mặc, hắn thật sự có thể hiểu sao? Bao hết chỗ này, giống như hắn đang phòng thủ kiên cố thế giới của mình, hắn vẫn luôn không cho phép người khác tiến vào thế giới của hắn, mà cô, có lẽ là ngoại lệ duy nhất.

Nghĩ nghĩ, Hạ Kỳ nói: “Thật ra, ít người cũng không nhất định là chuyện tốt, có đôi khi, cùng nhau ở chung với nhiều người, nghe người khác nói chuyện phiếm, chào hỏi nhau, như vậy cũng sẽ khiến mình cảm thấy rất vui vẻ.”

“Vậy sao?” Hắn lẩm bẩm, trên gương mặt lộ ra biểu tình khó hiểu. Nếu đó là sự thật, vậy thì tại sao từ trước dến nay, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là vui vẻ? Qủa thật đối với hắn mà nói, mặc kệ là nhiều người hay ít người, đều không có sự khác biệt nào cả.

“Đúng vậy.” Cô gật đầu khẳng định.

Hắn đột nhiên cười, tay phải cầm lấy tay trái cô, mười ngón tay đan vào nhau giống như ngày hôm qua: “Được, chỉ cần là em nói, tôi sẽ tin.”

Nụ cười hắn trong sáng thuần khiết, làm cô trong phút chốc thất thần.

“Nếu đã bao hết, vậy…chi bằng đi tham quan đi!” Hạ Kỳ nói, mượn lời nói này để che giấu đi sự thất thần vừa rồi.

Cô bị sao vậy? Thế mà lại nhìn hắn cười đến ngây người!

Quân Cẩn Ngôn cũng không có ý kiến gì, nắm tay Hạ Kỳ, bắt đầu tham quan thủy cung. Mỗi lần Hạ Kỳ nhìn thấy một loại sinh vật mới, Quân Cẩn Ngôn sẽ ở bên cạnh giải thích, từ tên sinh vật đến tập tính sinh hoạt, rồi đến tuổi thọ, khiến cô nghi ngờ có phải hắn đã ghi nhớ toàn bộ từ điển đại dương rồi hay không.

Tuy rằng ở thành phố B đã mấy năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên Hạ Kỳ tới nơi này, những sinh vật ở đây, trước kia cô chỉ có thể nhìn thấy trên TV.

Bình luận

Truyện đang đọc