YÊU ĐỘI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Vịt

Thiệu Phi ở trong phòng tạm giam đợi hai ngày, giữa đường được Tiêu Mục Đình mang ra ngoài đi WC mấy lần, hột gạo chưa dính, lúc rời đi đi đứng nhũn ra, tay phải theo bản năng dụng vào cổ tay Tiêu Mục Đình.

Muốn dắt, lại có chút mâu thuẫn.

Tiêu Mục Đình vỗ vỗ mặt cậu, "Đói rồi đi?"

Cậu cảnh giác mà lui về sau một bước, khẽ cúi đầu, giống như tiểu dã thú chỉ bị thương.

Tiêu Mục Đình cong lên ngón trỏ và ngón giữa, không nhẹ không nặng mà búng chóp mũi cậu một cái, "Nói chuyện với cậu đấy, bị nhốt ngu rồi? Đội trưởng cũng không để ý nữa?"

Cậu nhíu nhíu mày sờ chóp mũi, "Có chút đói."

Đâu phải có chút đói, rõ ràng đã đói tới sắp hôn mê rồi!

Tiêu Mục Đình nghiêng xoay người, tay trái đỡ lưng cậu, tay phải lại ở trên sống mũi cậu vuốt một cái, "Đi, dẫn cậu đi ăn."

Thiệu Phi đi theo Tiêu Mục Đình một hồi, thỉnh thoảng nghiêng mắt liếc gò má Tiêu Mục Đình, lực chú ý không tập trung, tới lúc đi tới cửa tòa hậu cần, mới giật mình nói: "Đây không phải đường tới phòng ăn!"

"Trước thay thuốc, sau đó ăn cơm." Tiêu Mục Đình chỉ chỉ băng gạc trên cánh tay cậu, "Hôm qua lâm thời đã khử trùng, hôm nay vẫn là để bác sĩ xem một chút."

Thời gian trực 10h sáng, trong phòng y tế không ai.

Tiêu Mục Đình ở trong hành lang tìm hai vòng, ai cũng không thấy, chỉ đành trở lại phòng y tế, tìm ra băng gạc mới, bông, nước thuốc, vừa tháo băng gạc cho Thiệu Phi vừa nói: "Vẫn là phải tôi làm."

Trên cẳng tay có vài vết thương đã kết vảy, Tiêu Mục Đình cẩn thận hướng phía trên bôi i-ốt. Nước thuốc thấm vào vết thương có chút đau, Thiệu Phi trầm thấp "Sss" một tiếng.

Tiêu Mục Đình nhấc mắt: "Đau?"

Cậu lập tức lắc đầu, 2 giây sau lại hơi dẩu miệng, lặng lẽ gật gật đầu.

Dư quang Tiêu Mục Đình túm được động tác nhỏ của cậu, động tác càng nhẹ, còn tượng trưng mà ở trên vết thương thổi thổi.

Thiệu Phi lập tức rút tay về.

Lui tới nửa đường, lại bị Tiêu Mục Đình kéo.

Thanh âm Thiếu tướng ôn hòa lại cực kỳ trầm thấp, mang theo chút cưng chiều giống như trưởng bối, "Cậu ngoan chút, đừng lộn xộn, sớm xử lý xong, chúng ta sớm đi ăn cơm."

Thiệu Phi chớp mắt, giống như bị thanh âm đầu độc vậy, ngồi đoan đoan chính chính, hai mắt nhìn thẳng phía trước, con ngươi cũng không động.

Tiêu Mục Đình buồn cười, nhanh chóng xử lý xong vết thương. Vừa rửa sạch tay, liền nghe thấy bụng cậu phát ra một tiếng gào thét mạnh mẽ.

Cậu đứng tại chỗ, lúng túng tới mức đầu tai phiếm hồng.

Tiêu Mục Đình đá đá bắp chân cậu, "Đi thôi, bây giờ thật sự đi tới phòng ăn."

Chưa tới 11h, phòng ăn trống rỗng. Tiểu đội trưởng lão Tề hơn 30 tuổi phất tay nói: "Tới rồi? Ngồi bên trong đi, thức ăn đều chuẩn bị xong rồi."

Thiệu Phi hiếm được đi vào trong bếp một lần, ngồi trên băng ghế đông nhìn tây ngó, Tiêu Mục Đình dặn dò cậu ngồi tốt, mấy phút sau tự mình bưng tới sáu món một canh, có đậu tương xào thịt bò, móng heo om tương, cánh gà kho tàu, sườn xào chua ngọt, ớt xanh xào thịt, tỏi phết cải thìa non, canh đậu hũ cá trích.

Cũng không phải là sơn trân hải vị gì, mỗi một phần đều không nhiều, nhưng Thiệu Phi hai mắt tỏa sáng, nước miếng đều thiếu chút nữa chảy xuống.

Tất cả đều là cậu thích ăn!

Tiêu Mục Đình xới cho cậu một bát cơm, lại mang tới một cái đĩa sứ rỗng, một cái bát rỗng, múc súp cá trích vào cái bát rỗng để nguội, lại gắp cá trích vào trong đĩa sứ, vừa tìm xương vừa nói: "Vốn còn muốn phiền lão Tề làm bạch trảm kê (*), bò sợi ngâm tiêu và nấu canh thịt thái lát, Ninh đội nói cậu bị thương, không nên ăn quá chua cay, ba món này chúng ta trước hết để lại, lần sau ăn."

((*) Nó chỉ là món gà luộc thôi)

Thiệu Phi càng cao hứng — đó cũng là cậu thích ăn!

Tiêu Mục Đình lựa xương nhỏ ra, ôn thanh nói, "Uống chén canh, làm ấm dạ dày, cơm ăn không hết không sao cả, ăn nhiều thức ăn."

Thiệu Phi nhìn canh cá trong chén ninh tới vừa trắng vừa nồng, hốc mắt nóng lên.

Tiêu Mục Đình gắp móng heo vào trong bát cậu, nhìn ra mắt cậu đỏ, "Còn nóng sao?"

Cậu lắc đầu, "Không nóng."

"Không nóng thì nhanh uống, uống xong ăn cơm, đợi lát nữa giờ cơm đến, đám Ngải Tâm chạy tới đoạt với cậu."

Thiệu Phi vội vàng uống một hớp, canh nóng thơm ngon xuống bụng, ấm áp từ trong dạ dày khuếch tán, cậu thấp giọng nói: "Cám ơn Tiêu đội."

Tiêu Mục Đình không đáp, tiếp tục dùng đũa lóc xương. Thiệu Phi từng ngụm từng ngụm gặm xong móng heo, đôi môi bóng loáng thủy hoạt, lại cầm cánh gà lên gặm.

Tiêu Mục Đình đẩy cá trích không có xương tới trước mặt cậu, lại đổ một chén canh để nguội.

Thiệu Phi ăn lông mi liền ướt, "Tiêu đội, ngài đối với tôi thật tốt......"

Tiêu Mục Đình buồn cười, đưa cho cậu mấy tờ giấy, cười nói, "Được rồi, phiến tình tốt xấu gì cũng đặt cánh gà xuống."

Thiệu Phi nhận lấy giấy, "Tôi không khóc."

"Tôi nói cậu khóc sao?" Tiêu Mục Đình nói, "Tôi là bảo cậu lau tay lau miệng, không bảo cậu lau mắt...... Xem xem, đều dầu mỡ thành cái dạng gì rồi."

Má Thiệu Phi hơi đỏ, nhanh chóng ở trên môi lau, lại thừa dịp lúc Tiêu Mục Đình nghiêng đầu, giống như trộm lau khóe mắt.

Tiêu Mục Đình đều nhìn thấy.

Sáu món một canh bị tiêu diệt toàn bộ, Tiêu Mục Đình bưng chén đĩa tới bồn rửa, tiểu ca ban cấp dưỡng và Thiệu Phi đều tranh, Tiêu Mục Đình lại nói, "Đều đừng tranh, tôi làm."

Thiệu Phi lúc đi ra phòng ăn liên tiếp nấc bốn cái, khí thế ào ào, nhịn đều nhịn không được. Nấc xong lén lút nhìn Tiêu Mục Đình một cái, gặp đối phương không có ý giễu cợt, thở phào một cái, kết quả không tới 3 giây, lại nấc một cái tiếng lớn hơn.

Lúc này Tiêu Mục Đình cười.

Thiệu Phi không chỗ dung thân, "Cơm xong nấc không phải hiện tượng sinh lý bình thường sao? Tiêu đội ngài không nấc?"

"Tôi không nói tôi không nấc a."

"Vậy ngài còn cười tôi?"

"Tôi cười cậu sao?" Tiêu Mục Đình híp híp mắt, "Bạn nhỏ tự mình ý thức quá thừa a."

Thiệu Phi càng lúng túng, cổ đều đỏ, đi lên phía trước vài bước, lại xoay người, "Tiêu đội, ngài nhặt xương cá thật lợi hại."

"Trở về gắp hạt vừng gạo đen nhiều chút, kiên trì bền bỉ, sau này cậu còn lợi hại hơn tôi."

Thiệu Phi gật đầu một cái, lúc đi gần tới ký túc xá cẩn thận nhắc lại chuyện cũ, "Tiêu đội tôi...... Tôi vẫn là rất muốn biết ngài trước kia......"

Tiêu Mục Đình một tay khoát trên vai cậu, dường như biết cậu có câu hỏi này, "Không bằng cậu nói với tôi một chút, cậu trước kia làm cái gì đi."

"Tôi?" Thiệu Phi vẻ mặt kinh ngạc, "Tôi chỉ là một tiểu dân chúng bình thường a, sau khi tốt nghiệp trung học nhập ngũ, sao thế?"

"Không sao. Đột nhiên muốn nghe một chút chuyện lúc nhỏ của cậu."

Thiệu Phi gãi gãi tóc, cà lăm, "Cái kia, tôi, tôi không có chuyện gì...... cha mẹ tôi lúc tôi còn rất nhỏ đã đi rồi, không có ấn tượng gì. Tôi đi theo bà ngoại và anh trai sống. Sau đó anh trai cũng, cũng đi."

"Anh trai cậu......"

"Anh ấy cũng là quân nhân, lúc tôi 13 tuổi hi sinh."

Cả một buổi chiều, Thiệu Phi đều cùng Tiêu Mục Đình ngồi dưới bóng cây nói chuyện phiếm. Tiểu binh đặc chủng bình thường mặc đồ ngụy trang nhuốm máu, Thiếu tướng lục quân cao cao tại thượng mặc áo sơ mi là phẳng, hai người chênh lệch giống như mây bùn, khoảng cách cũng bất quá chỉ một nắm đấm.

Thiệu Phi từ lúc mình vừa có trí nhớ nói, một đường kể tới tổ chức con trai hàng xóm kéo bè kéo lũ đánh nhau, lại nói tới thi thất bại, không dám về nhà, cùng một bang anh em rời nhà trốn đi, bị anh trai tóm về đánh béo một trận...... Cơ hồ từng đoạn chú giải đều bình thường và nghèo khó, nhưng Tiêu Mục Đình không có từ trong âm thanh của cậu nghe được một tia oán trách và âm trầm.

"Cổng trường tiểu học có rất nhiều quán nhỏ, xâu cay 2 mao mặn 5 mao, đặc biệt thơm, ngửi thấy đã thèm. Tôi không có tiền, anh tôi cũng không có tiền. Lúc tan học, rất nhiều phụ huynh tới đón con, một đường ăn trở về. Anh tôi tới đón tôi, không có tiền mua cho tôi ăn. Tôi không hiểu chuyện, vừa khóc vừa nháo. Sao đó có một ngày, anh ấy dắt tôi nói, "anh mua xâu cay cho em". Tôi đặc biệt cao hứng, mỗi một loại xâu đều muốn một phần, ăn tới nấc, không biết tiền đều là từ trong phí ăn trưa của anh ấy tiết kiệm ra được."

"Lúc sắp tốt nghiệp tiểu học, tôi bắt đầu phản nghịch, muốn chơi game, trong nhà không có máy tính, tới quán net chơi lại không có tiền. 3 đồng 1 tiếng đấy. Tôi liền đứng sau người khác nhìn, không quản được miệng cũng không quản được tay, luôn muốn ở trên bàn phím người khác sờ một cái. Vì chuyện này, tôi cùng người đánh nhau vô số lần. Tôi khi đó không biết tại sao chiều cao như vậy, vừa lùn vừa gầy, đánh nhau cũng là xằng bậy, cơ hồ mẫu lần lúc rời khỏi quán net đều sưng mặt sưng mũi. Nhưng là bất luận thế nào cũng không nhớ lâu, lần sau còn muốn vỗ trên bàn phím của người ta. Anh tôi tới quán net bắt tôi, một chút cũng không thương xót tôi vừa bị đánh, về nhà còn đánh tôi."

"Bất quá mặc kệ anh tôi đánh tôi thế nào, tôi cũng không ghét anh ấy. Anh ấy rất đẹp trai. Đáng tiếc rời đi quá sớm, 20 tuổi đã không còn, không có nhìn tôi lớn lên, mặc quân trang giống anh ấy."

"Anh tôi sau khi rời đi, bà ngoại tôi đau buồn quá độ, không bao lâu cũng đi theo. Tôi tuổi còn nhỏ, không biết sau này phải làm sao. Sau đó là một vị chiến hữu của anh trai tôi trợ giúp tôi, để cho tôi thuận lợi học xong sơ trung và cao trung. Tôi luôn muốn gặp được anh ấy, ngay mặt nói cảm ơn với anh ấy, nhưng chỉ biết anh ấy là người của bộ đội đặc chủng — bởi vì anh ấy ở cùng bộ đội với anh tôi. Những khác hoàn toàn không biết. Tôi...... Tôi rất lo lắng anh ấy."

Thiệu Phi đứt quãng nói, mâu quang Tiêu Mục Đình rất sâu: "Lo lắng?"

"Hai năm trước, anh ấy không gửi tiền cho tôi nữa." Thiệu Phi nói: "Khi đó tôi 18 tuổi rồi, quả thực không cần sự giúp đỡ của anh ấy nữa. Kỳ thực bắt đầu từ 16 tuổi, tiền anh ấy cho tôi tôi không động tới qua, đều tích ở thẻ. Tôi sau khi tan học ở quán bán hàng đi làm, có thể nuôi sống chính mình. Nhưng liên hệ của chúng tôi cứ như vậy đột nhiên đứt, trong lòng tôi rất không ổn."

Dừng một lát, Thiệu Phi nói: "Lúc Liệp Ưng chọn tiểu đoàn huấn luyện, anh ấy và anh trai tôi chính là trụ cột tinh thần của tôi."

"Huh?"

"Chọn tiểu đoàn huấn luyện quá khổ, tôi thiếu chút nữa không chịu nổi. Lúc mỗi lần cảm giác mình không được, liền nghĩ tới anh trai tôi cũng từng chịu đựng giống như tôi tuyển chọn tiểu đoàn huấn luyện; lại nghĩ sau này vào bộ đội đặc chủng, có lẽ có cơ hội gặp anh ấy."

Tiêu Mục Đình nghe tới xuất thần. Vài giây sau Thiệu Phi ngồi thẳng, bỗng nhiên cười lên: "Anh ấy nhất định không sao, nhất định là muốn tôi lớn lên, mới không cho tôi tiền, tuyệt đối không phải là xảy ra chuyện!"

Tiêu Mục Đình phục hồi tinh thần, gật gật đầu.

Thiệu Phi nói xong chính mình, nghiêng đầu nhìn Tiêu Mục Đình, "Tiêu đội, ngài lúc đi học thành tích có phải rất tốt hay không a?"

"Tôi nhìn giống như người thành tích rất tốt?"

"Giống a!"

Tiêu Mục Đình hẩy trán cậu, "Ánh mắt thật kém."

Thiệu Phi sáp tới gần hơn, "Ngài vừa nhìn chính là học bá."

"Lầm rồi." Tiêu Mục Đình vân đạm phong khinh, "Tôi lúc mười mấy tuổi thích tổ chức đánh nhau, thượng phòng yết ngõa (*), nếu phải nói, hẳn họi là trùm phố."

((*) câu nguyên văn là: tam thiên bất đả thượng phòng yết ngõa: ý là trẻ nhỏ phải dạy nghiêm khắc, không sau này sẽ hư thân, giống như thương cho roi cho vọt của mình)

______________

- đậu tương xào thịt bò:



- móng heo om tương:



- cánh gà kho tàu:



- sườn xào chua ngọt:



- ớt xanh xào thịt:



- tỏi phết cải thìa non:



- canh đậu hũ cá trích:

Bình luận

Truyện đang đọc