YÊU ĐỘI

Edit + Beta: Vịt

Buổi chiều, trạng thái và vận khí trở lại Liệp Ưng. Thiệu Phi vác súng ra trận, thời gian tay không men theo bờ tường bò lên 10 tầng chậm hơn Thích Nam Tự gần 1s. Mà góc bắn nhìn xuống từ mái nhà đối với đại đa số chiến sĩ mà nói đều là điểm khó, không thể nhắm trúng mục tiêu giống như đất phẳng, phải nhìn tình huống ngắm trúng vị trí khác bên dưới. Cái này hoặc là dựa vào chỉ điểm, hoặc là dựa vào tìm tòi ngày qua ngày. Sự tự chăm chỉ của Thiệu Phi không cần phải nói, nửa năm này còn có Tiêu Mục Đình từ bên cạnh chỉ bảo, đừng nói góc bắn nhìn xuống từ vị trí cố định, ngay cả ngay cả góc bắn nhìn xuống lơ lửng không trung cũng làm được như ý. Mái nhà 5 lần bắn, cậu từng súng trúng mục tiêu bia thép khoảng cách khác nhau, tiếp theo không ngừng lại phi thân nhảy xuống, lại lấy tư thế trồng cây chuối lao xuống hai chân quấn ở trên dây thừng leo tường, nửa người trên dựa vào lực eo mạnh mẽ, giống như khoe khoang kỹ năng mà hoàn thành góc bắn nhìn xuống lơ lửng.

(Ui mấy cái thuật ngữ góc bắn gì gìđấy của quân đội mệt não ghia =.=, còn cả mấy cái skill khác nữa =."=)

Thích Nam Tự lần này cũng khá xuất sắc, đạn toàn bộ trúng mục tiêu, nhưng thời gian bắn dài hơn Thiệu Phi chút, tư thế trượt xuống cũng không có tiêu sái bằng Thiệu Phi. Lúc đổi trận Thiệu Phi đắc ý khơi lông mày, xa xa mà huýt sáo, Thích Nam Tự mặt không thay đổi nhìn lại, sau đó yên lặng giơ lên hai ngón giữa.

Thiệu Phi còn rất ngoài ý muốn, cho rằng Thích Nam Tự sẽ xông lại vung quả đấm — giống như thường ngày hai người tán gẫu tán dóc vậy. Nhưng hai buổi tối không ngủ cùng nhau, Tiểu Thích dường như trầm ổn chút. Bất quá nói trầm ổn cũng không thích hợp, dù sao người thật sự trầm ổn sẽ không một cái là dựng thẳng ngón giữa, nhưng phản ứng này của Thích Nam Tự quả thật không giống người bình thường, hùng khí (*) đều ít đi không ít.

((*) hùng khí: có nghĩa là tức giận, nghĩa là vênh váo tựđắc, ngỗ nghịch, nói chung nghĩa của nó có liên quan tới mấy tật xấu. Tác giả dùng từ "hùng" để nói về bạn Thích rất nhiều trong truyện)

Cậu câu khóe môi nghĩ: Xí, anh cứ giả bộ đê!

Bắn nhất quán là trọng điểm trong huấn luyện đặc chiến, các hạng mục nhỏ có thể nói là râu ria, thế đứng quỳ hai người đánh lén gì đấy đều là căn bản, lưỡi dao chẻ đạn cũng khá thường gặp, có không ít hạng mục khác có thể nói là diễn xiếc, tỷ như manh thư (*) khảo nghiệm khả năng ghi nhớ, phân biệt mặt người đánh lén, và bắn dao động khảo nghiệm năng lực ngắm trúng trong nháy mắt.

((*) manh thư: tui cũng không biết tiếng việt mình gọi là gì, tiếng anh gọi là Blind previously, nghĩa là bắn mà không nhìn ống ngắm)

Súng trường bắn tỉa kiểu 88 tầm sát thương 600m, Thiệu Phi ở khoảng cách 580m manh thư đều trúng, trên trường bắn vang lên một mảnh tiếng vỗ tay. Sau đó là đánh úp phân biệt mặt người, Thiệu Phi nhớ lầm chi tiết, bắn nhầm một cái bia mặt người, bị Thích Nam Tự gỡ hòa. Hai người luôn thay nhau tăng cấp. Bất quá ở hạng mục bắn dao động cuối cùng, hạng đầu vẫn là Thiệu Phi, chỉ thấy cậu tay trái víu sợi dây, lực mạnh mẽ từ trên giá thép nhảy ra, trong thời gian ngừng lại ngắn ngủi tay phải bắn liền 4 phát, 2 phát bắn vỡ bình thủy tinh màu sắc rực rỡ cách 100m.

Mặc dù có hai phát bắn hụt, nhưng thành tích này đã là khá kinh ngạc, 4 phát súng toàn bộ chiến sĩ đều chệch bia, bắn trúng 3 bình trở lên không có, bắn trúng 2 cái chỉ có một mình Thiệu Phi.

Các thủ trưởng quan sát bàn tán rối rít, Lạc Phong hỏi Ninh Giác: "Cậu có thể bắn mấy cái?"

"Tôi lâu lắm không luyện rồi." Ninh Giác cười nói: "Cậu không bằng hỏi Doãn Thiên có thể bắn mấy cái."

"Vậy Doãn Thiên có thể bắn mấy cái?"

"Tôi không biết."

Lạc Phong chống cằm: "Cậu trêu tôi hả?"

"Cậu là chính ủy, trêu cậu sẽ không bị phạt vết bản kiểm điểm 1 vạn chữ sao?" Ninh Giác nói: "Tôi là thật sự không biết. Tiểu Thiên và Máy Bay đều còn trẻ tuổi, nếu bỏ công phu rèn luyện một chút, tiến bộ chúng ta căn bản không tưởng tượng được. Máy Bay bên này chúng ta còn có thể nhìn thấy tình huống huấn luyện, Tiểu Thiên ở Tân Cương, ra ngoài toàn là nhiệm vụ thực chiến. Nhất định phải đoán, dưới điều kiện ngang hàng, Tiểu Thiên có lẽ có thể bắn trúng 3."

Lạc Phong cảm khái mà thởi dài, trầm mặc vài giây mới nói: "Đều là mấy thằng nhãi tốt của Liệp Ưng ta."

Ninh Giác cười gật đầu, "Nài, đám nhãi tốt trở lại rồi."

Huấn luyện viên phụ trách khảo hạch tuyên bố tổng thành tích sau hai ngày, các đội viên kéo bè kéo lũ tới khu khán giả. Tiêu Mục Đình từ sớm ở bên sân chờ đợi, lần lượt khích lệ, Thiệu Phi luôn cao điểm nhất, đắc ý thể hiện trong lời nói, hướng Tiêu Mục Đình chào một cái, mặc dù một đường nhắc nhở mình phải thận trọng, cuối cùng vẫn là không nhịn được, đầu chui vào trong ngực Tiêu Mục Đình, ở đầu vai đối phương hăng hái cọ.

Ngón tay Tiêu Mục Đình hơi ngừng, rất nhanh khoan dung mà cười lên, ôm lưng Thiệu Phi, từng cái nhẹ nhàng vỗ: "Tốt lắm."

Thiệu Phi hất mặt lên, giống như hơn nửa tháng trước nhìn thẳng vào Tiêu Mục Đình, lặp lại lời lúc đó: "Đội trưởng, tôi muốn làm binh mà ngài thích nhất, ngài chờ nhé!"

Nguyện vọng thuần khiết có sức mạnh đánh thẳng vào lòng người, ánh mắt Tiêu Mục Đình sâu dần, trái tim cũng không khỏi co rút một cái.

Bé trai năm đó ôm hũ tro cốt của anh trai đã trưởng thành rồi, kiên trì trong mắt thay thế quật cường, cường đại thay thế phô trương, nhưng đáy mắt vẫn sạch sẽ như xưa, khiến người ta không khỏi xúc động.

Thiệu Phi lui về phía sau một bước, hướng mình giơ ngón cái: "Đội trưởng, tin tôi!"

Tiêu Mục Đình bỗng nhiên lại lần nữa kéo cậu vào trong ngực, không tiếng động mà ôm, lúc tách ra mới ý thức được hành động này quá mức thân mật.

Cũng may ôm ôm ấp ấp ở trong quân doanh hết sức thường gặp, các đội trưởng dẫn đội của đơn vị khác cũng đang ôm lính của mình. Nhưng Tiêu Mục Đình trong lòng rõ ràng, tình cảm mang theo trong cái ôm vừa rồi e là cũng không tầm thường.

Thiệu Phi cũng không nghĩ đến Tiêu Mục Đình sẽ bỗng nhiên như vậy, mắt trợn to, má rất nhanh phiếm hồng, phát ra một tiếng "ui cha" ảo não.

Tiêu Mục Đình: "......"

"Trên người tôi toàn là mồ hôi, leo cây leo tường leo giá thép, còn ở trong vũng bùn rõ lâu." Thiệu Phi nói: "Mồ hôi với bùn cát đều dính lên người ngài rồi!"

Tiêu Mục Đình thở dài: "Không sao."

Nói xong ống tay áo liền bị túm lấy. Thiệu Phi vội vào gào nói: "Tôi nay không có sắp xếp, tôi giặt cho ngài!"

"Không vội, tối nay nghỉ ngơi sớm, dưỡng sức, sáng mai trời chưa sáng đã phải vào núi rồi." Tiêu Mục Đình nói: "Quần áo của tôi cũng không bẩn, mặc tạm. Cậu thật sự muốn giặt, trở về xối một chút đi, đều thành con khỉ bùn rồi."

(Chỗ này ý anh Đình bảo bạn Máy Bay về tắm, trong tiếng Trung thì giặt, rửa, tắm là cùng một từ "tẩy")

Thiệu Phi cười ngu: "Đội trưởng ngài ghét bỏ tôi."

"Không ghét bỏ cậu thì ghét bỏ ai?" Tiêu Mục Đình ấn vai cậu xoay về phía trước: "Nhanh đi thu thập chút. Để chúc mừng bang các cậu gieo họa vào núi, ban cấp dưỡng tối nay chuẩn bị bữa tiệc lớn, tới sớm ăn sớm, muộn không còn nữa."

Như Tiêu Mục Đình nói, bữa tối quả nhiên thịnh soạn, Thiệu Phi no muốn chết, lúc tản bộ tiêu thực với đồng đội, cư nhiên nhìn thấy Thích Nam Tự cùng Phạm Cường đứng ở dưới đèn đường, không biết tán gẫu cái gì.

Để tiếp tế hành quân ban đêm 4h bắt đầu, Tiêu Mục Đình một thân quân trang chờ chiến sĩ của mình, thân ảnh bị đèn đường kéo dài, Thiệu Phi cõng túi từ trên lầu đi xuống, chỉ nhìn một cái, đã cảm thấy tâm thần đều rung động.

Cái loại cảm giác này khó có thể diễn tả bằng ngôn từ, nhập ngũ 2 năm, Thiệu Phi không phải là chưa từng nhìn thấy quân nhân anh khí bức người, dịu dàng như Ninh Giác, xinh đẹp như Lạc Phong, nhưng Tiêu Mục Đình mặc đồ ngụy trang đi ủng chiến đấu đeo đai võ trang lại không giống như vậy.

Chỗ nào không giống Thiệu Phi không nói ra được, chỉ cảm thấy nam nhân này giống như hải đăng trong đêm tối, ánh sáng rơi vào trên mặt biển an tĩnh, ôn hòa mà thâm thúy, chỉ cần đứng trước mặt anh, liền bị hấp dẫn bởi ánh mắt anh.

Ông trời không tốt, ngày hôm qua còn trời quang mây tạnh, hôm nay đã đổ mưa to như trút xuống. Đường núi ban đêm khó đi, nước mưa hòa đất đai thành bùn nhão, một bước giẫm vào liền giống như rơi vào đầm lầy. Thiệu Phi ở phía trước mở đường, sâu một bước nông một bước, đi cực kỳ tốn sức, còn phải không ngừng lớn tiếng nhắc nhở đội viên đi theo phía sau, một khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mưa đập tới đỏ bừng, gần tới trưa, cổ họng đã la khàn giọng.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, các đội viên tự mình kiếm nước và "món ăn dân dã" có thể ăn được. Thiệu Phi nhận được nhiệm vụ chỉ thị huấn luyện viên gửi tới — trước khi trời tối chạy tới điểm tọa độ 091, lĩnh lều và thức ăn nơi đó.

Đây không thể nghi ngờ là tin tức tốt, thời gian 5 ngày phi thường gian nan, có chỗ tiếp tế và qua đêm không thể tốt hơn. Thiệu Phi lập tức lấy bản đồ và kim chỉ Bắc ra tính toán khoảng cách, sau khi tính toán xong lại nhíu nhíu mày.

Điểm tọa độ 091 cách vị trí hiện tại của bọn họ 40 cây số, lộ trình này mặc dù không tính là quá dài, nhưng đường núi không thể so sánh với quốc lộ bình thường, trước khi trời tối vượt núi băng đèo chạy tới điểm tọa độ 091 tuyệt đối không phải chuyện dễ, trên đường không biết sẽ gặp phải khó khăn hiểm trở gì.

Nhưng mọi người biết được buổi tối có chỗ ở, đều khá hưng phấn, Ngải Tâm ném thịt rắn đã bóc da cho Thiệu Phi, cười ha ha nói: "Ngài buổi sáng vất vả rồi, đến đến đến, ăn nhiều chút."

Trong các loại "Món ăn dân dã", thịt rắn hiển nhiên dễ nuốt nhất, Thiệu Phi nhìn chằm chằm thịt rắn hồi lâu, lén lút lấy ra đường Tiêu Mục Đình cho, quấn một vòng, thấy không ai ngó chừng, vội vàng chạy tới bên cạnh Tiêu Mục Đình, "Đội trưởng, ngài ăn cái này."

Tiêu Mục Đình nhìn một cái, "Tôi cho cậu đường trắng, cậu lại cầm trả lại tôi?"

"Ngài ăn đi, miếng to như vậy!" Thiệu Phi ngồi xổm trên mặt đất, sợ bị người khác nhìn thấy.

Tiêu Mục Đình hỏi: "Tôi ăn thì cậu ăn cái gì?"

Thiệu Phi lập tức đáp: "Tôi ăn giun!"

"Cậu không phải ghét giun nhất sao?"

"Cái đó......" Thiệu Phi ngồi xổm gần hơn chút: "Ghét cũng phải ăn a, không ăn sao có tinh lực. Đội trưởng, ngài nhanh ăn đi."

Tiêu Mục Đình thấy đuổi cậu không đi, lại không muốn trái ý tốt của cậu, cầm lấy thịt rắn chia thành hai miếng một lớn một nhỏ, nhỏ nhận lấy, lớn đưa lên.

Thiệu Phi sửng sốt: "Cho tôi?"

"Ừ, ăn đi. Trước ăn cái này, rồi đi ăn giun."

Thiệu Phi hiến xong ân cần, trong lòng vừa vui vừa kích động, ăn giun cũng không cảm thấy buồn nôn, một hơi ăn vài con, dọa sợ Trần Tuyết Phong một cái cướp lấy cái mũ sắt đựng giun: "Thứ này chính là bổ sung chút năng lượng, không để cho chú ăn no. Cho dù rửa cũng không sạch, ăn đau bụng làm sao bây giờ?"

Thiệu Phi vui vẻ, ướt như chuột lột dường như cũng không át được vẻ bảnh chọe của cậu, đứng dậy vỗ vỗ mông, tung lên uy phong của tổ trưởng: "Hành quân gấp 40 cây số, có lòng tin hay không?"

"Có!" Đáp lại đều đặn vang rung trời.

Thiệu Phi cố ý hướng chỗ Tiêu Mục Đình nhìn nhìn, lại quay đầu lại, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đi!"

Dù sao cũng là vào núi ngày đầu, các đội viên tâm tình kích động, hăng hái ngẩng cao, thể lực cũng có dư, chạy chậm chạy nhanh, lúc chạy lúc đi, cho đến hoàng hôn, cách điểm tọa độ 091 chỉ còn lại không tới 6 cây số. Nhưng càng đi về phía trước, Thiệu Phi mới phát hiện nếu muốn đúng giờ chạy tới, ắt phải vượt qua một vách đá thẳng đứng như ngọn núi.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Thiệu Phi quấn dây thừng vào ngang hông, "Tôi đi lên bắc giá buộc thừng trèo!"

Ngải Tâm tiến lên một bước: "Anh cùng với chú."

Đỉnh núi tình huống phức tạp, một người khó mắc dây thừng, Thiệu Phi gật đầu, đang muốn tay không leo núi, chợt nghe Tiêu Mục Đình nói: "Tôi cũng đi lên."

Vùng núi xa lạ leo núi có nguy hiểm rất lớn, Thiệu Phi và Ngải Tâm chủ động đi lên mắc thừng leo không chỉ vì để cho đội viên còn lại leo nhanh hơn, cũng là vì đồng đội giảm bớt nguy hiểm. Thiệu Phi đương nhiên không muốn Tiêu Mục Đình mạo hiểm như vậy, lập tức cự tuyệt: "Như vậy sao được?"

Tiêu Mục Đình nói: "Nói về kinh nghiệm tay không leo trèo, tôi khả năng phong phú hơn cậu đi?"

Lời này không giả, nhưng Thiệu Phi nghe không vào, còn muốn tranh luận thêm, Tiêu Mục Đình đã thu hồi ôn hòa nhất quán, lạnh lùng nói: "Ngải Tâm ở lại, Thiệu Phi theo tôi đi lên."

Bình luận

Truyện đang đọc