YÊU EM BẰNG CẢ TRÁI TIM ANH

Trời xuân tĩnh lặng

Type: Suzinni711

Mùa xuân không có hoa, đời người không có tình yêu, đâu còn là thế giới?

-Quách Mạc Nhược -

Mấy ngày sau, Triệu Thủy Quang vô cùng mờ mịt, cô nói “cố lên” với Trần Tư Dương, thực ra là nói với chính bản thân mình.

Ngày tháng cuối cùng của lớp Mười hai không bận rộn cho lắm. Hơn một tháng cuối cùng, những thứ nên làm đã làm cả, thứ chưa làm có sốt sắng cũng vô dụng.

Mỗi lần làm xong bài tập, Triệu Thủy Quang thường kéo rèm cửa sổ, đưa mắt nhìn ngọn đèn của mọi nhà, nghe tiếng huýt sáo của cô em gái mới lên cấp hai nhà bên, nhìn sang tòa nhà đối diện, có bóng lưng hai ông bà già ngồi trên sô pha xem ti vi, thi thoảng nghe thấy tiếng người lớn mắng trẻ con. Ngày tháng trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ. Cô nghĩ, rốt cuộc cuộc sống thế nào mới là thứ mình mong muốn? Tất thảy gian khổ của hiện tại, sau này có đáng hay không?

Từ nhỏ đến lớn, người lớn đều nói phải học trường cấp hai có tiếng, như vậy mới có thể lên được trường cấp ba có tiếng, rồi mới có thể thi đỗ vào một trường đại học có tiếng.

Vậy sau khi thi đỗ trường đại học có tiếng thì sao? Ngày tháng phải chăng cứ tiếp diễn như thế? Triệu Thủy Quang vẫn chỉ là một cô gái mười tám tuổi, đối với con đường tương lai, lòng cô đong đầy bất an.

Trước kia, cô rất rõ ràng về con đường mình cần đi, trưởng thành, trở nên chín chắn. Nhưng cô phát hiện ra rằng, trưởng thành cũng phải trả giá. Sống những tháng ngày như thế, cô cảm thấy quá ư tê dại, song cô thấy bản thân không phải quá thảm thương. Đến một ngày nào đó, khi thực sự không còn cảm giác tê dại nữa, nó mới trở nên đáng thương.

Mặc dù Đàm Thư Mặc nói: Không lấy ưu điểm của người khác để làm khó bản thân. Trước lý tưởng của Trần Tư Dương, cô cảm thấy lòng mình ngổn ngang như cuộn chỉ, kéo một cái, ngược lại càng thít chặt. Đối với chuyện tình cảm, cô nghĩ không thông. Đối với cuộc sống, cô nhìn chẳng thấu.

Thời gian giống như kéo phát ra một tiếng “kẹt” trượt trên cơ thể.

Triệu Thủy Quang ngồi trong phòng học chuẩn bị thi thử khẩu ngữ tiếng Anh. Cô ngẩng đàu, đưa mắt nhìn ta bên ngoài cửa sổ. Hoa nở thật đẹp! Bỗng nhiên cô phát hiện ra rằng, ngày tháng trung học của mình đã kết thúc.

Mễ Ni đứng dậy, vỗ vào Triệu Thủy Quang nói: “Tớ lên tầng thi đây, lát nữa tớ đợi cậu ở cổng trường nhé”.

Triệu Thủy Quang ngoảnh đầu cười đùa hí hửng: “GOOD LUCK”, lại phát âm âm “K” thành “KO”, bị Mễ Ni đánh cho một cái.

Số báo danh của lớp được sắp xếp theo tên, nhưng bạn Triệu Thủy Quang lại là người thi cuối cùng. Cô cũng không để ý, cứ cúi đầu học thuộc lòng bài khóa, dù sao vẫn còn nhiều thời gian.

Số bốn mươi tám được gọi lên, Triệu Thủy Quang đứng dậy rút đề, mở ra xem: Talking about today’s weather. Chủ đề này không tồi, cô vừa học thuộc xong.

Mười lăm phút sau, Triệu Thủy Quang ôm cặp sách to đùng lên tầng, đợi ở cửa. Ngoài hành lang vô cùng yên tĩnh. Để giữ trật tự cho khu vực thi, tầng này được dành riêng để phục vụ thi cử. Một lát sau, chỉ nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt: “Người tiếp theo, mời vào”.

Triệu Thủy Quang vừa nghe giọng nói này là biết lành ít dữ nghiều. Cô bất chấp khó khăn, bước vào phòng thi, quả nhiên là Đàm Thư Mặc.

Bàn ghế trong phòng học đã được xếp lại, trông rất rộng rãi, chỉ để một chiếc bàn ở giữa. Đàm Thư Mặc ngồi một bên, đang cúi cầu nhìn đồng hồ, bên kia còn có một chiếc ghế trống. Triệu Thủy Quang để cặp sách xuống bên cửa, tiến lên phái trước kéo ghế ngồi ngay ngắn, tay đặt trên đầu gối.

Không biết từ lúc nào, Đàm Thư Mặc đã ngẩng đầu lên, một tay quay bít đỏ, một tay chống đầu, đôi mắt đen láy, tĩnh lặng tựa bầu trời đêm.

Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, tiếng cười đùa của học sinh tầng dưới xa xa vọng tới.

“How are you?”, Đàm Thư Mặc cất tiếng, giọng nói kiểu Anh dày trầm, gợi cảm.

Triệu Thủy Quang hết sức buồn bực, trên bản mẫu đâu phải là câu này, song cô vẫn nói: “Good, thanks”.

Bút đỏ của Đàm Thư Mặc chấm trên phiếu đánh giá, phát ra âm thanh “sột soạt”. Triệu Thủy Quang bắt đầu trở nên lo lắng.

Một lát sau, Đàm Thư Mặc bỏ bút xuống, cười nói: “Triệu Thủy Quang, tôi thấy em không ‘good’ chút nào, là ‘not too bad’, phải vậy không?”.

Triệu Thủy Quang giật mình, ngẩng đùa lên nhìn, người đó ngồi trong ánh nắng vàng, áo vải sợi gọn gang, khuy áo họa tiết màu vàng, nét lạnh lạnh lùng nghiêm nghị. Một người như thế, chớp mắt đã sắp một năm, lại không mảy may thay đổi.

Triệu Thủy Quang cười nói: “Thưa thầy, em không sao đâu, thật đấy ạ”, nếu nói cho anh nỗi phiền muộn này, cô tất sẽ bị cười nhạo.

Triệu Thủy Quang đã quen làm một cô học trò ngoan trước mặt thầy cô.

Đàm Thư Mặc biết sự lo lắng của Triệu Thủy Quang, nhưng ngoài yên lặng theo dõi ra, anh không biết phải làm thế nào. Đây là con đường tất yếu phải đi của mỗi người trưởng thành, bất cứ ai nói gì cũng đều vô dụng. Nhiều năm sau, nhớ lại sự mờ mịt này, có lẽ ngay cả nguyên nhân cố chấp cô cũng chẳng nhớ rõ nữa. Tuổi thanh xuân chính là thứ để bạn nở nụ cười tươi tắn, cũng mang đến cho bạn những nỗi đau không tên.

Đàm Thư Mặc thoáng thấy bàn tay cô nắm lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bèn nói: “Làm tốt việc trước mắt đã”, giọng anh nghe có vẻ nhàn nhạt, nhưng không biết lòng anh đã ngổn ngang trăm mối.

Cô bé này khiến anh không sao yên tâm được, Đàm Thư Mặc cũng cười nhạo chính bản thân mình. Bản thân anh làm việc đã bao giờ do dự? Nhưng với Triệu Thủy Quang, anh luôn quyến luyến không quên bóng hình một cô bé cúi đầu chần chừ. Anh kìm lòng không đặng, liền vươn tay ra kéo lấy cô.

Đúng vậy, con đường tương lai còn rất dài, khó tránh khỏi có chút thấp thỏm, cứ làm tốt việc trước mắt đã, đó cũng là hướng về phía trước.

Lời nói ngắn gọn thế này đã kéo Triệu Thủy Quang trở về thực tại. Tiếp xúc với người lớn tuổi đúng là cơ lợi.

Nếu nói tướng mạo của Đàm Thư Mặc khiến người ta ngưỡng mộ, vậy thì khí chất của anh khiến người ta ghen tị. Khí chất thế này là thứ lắng đọng sau quá trình khinh qua tháng năm. Biết bao nhiêu người cầu còn không được. Là thứ mà học sinh ở độ tuổi như Triệu Thủy Quang đáng để ngượng vọng.

Triệu Thủy Quang thẫn thờ nhìn dung mạo trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đàm Thư Mặc. Chỉ mấy ngày nữa thôi, trường học sẽ cho học sinh nghỉ trước kỳ thi. Có lẽ đây là lần cuối cùng cô đối diện trò chuyện với Đàm Thư Mặc.

Nhìn đường nét khuôn mặt anh trở nên mơ hồ trong ánh nắng, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn bã. Sự buồn bã này, không giống với sự buồn bã khi chia tay bạn bè. Nhưng thứ Đàm Thư Mặc dạy cô tuyết đối nhiều hơn rất nhiều thứ mà giáo viên khác dạy cô. Trong sinh mệnh, gặp được một người đối tốt với bạn mà chẳng yêu cầu báo đáp, thì đó chính là cái phúc của bạn. Và Triệu Thủy Quang cũng vậy.

Triệu Thủy Quang chân thành nói; “Thầy Đàm, cảm ơn thầy”, rồi đứng dậy, nghiêm túc cúi mình chào Đàm Thư Mặc.

Đàm Thư mặc ngồi ở đó, nheo mắt nhìn cô đang khom lưng, cúi đầu, để lộ mái tóc màu đen. Anh bỗng nhiên muốn đưa ray ra, nhưng rồi lại siết chặt lấy tay trái mình, sau đó buông ra.

Lúc đúng thẳng người, cô nghĩ, lần thi này có lẽ sẽ kết thúc như thế, tất thảy đều sẽ kết thúc như thế, trong lòng liền dấy lên mỗi niềm chua xót.

Cô quay người đi, chợt bị người ta năm lấy cổ tay kéo lại, có thứ gì đó ấm áp chạm vào môi cô. Triệu Thủy Quang chỉ có thểm bám vào bàn rồi đứng đờ người ra đó. Cách một cái bàn, cơ thể Đàm Thư Mặc ngoài tới, Triệu Thủy Quang mở to mắt, chỉ thấy hai hàng mi dày khẽ nhấp nháy của anh, chừng như nhuộm mật ong, ánh lên song nước lóng lánh.

Trong giây phút ấu, gió mát ngày xuân dịu dàng mơn trớn đôi mắt cô. Tiếng ồn ào của đám người trẻ tuổi trên sân thể dục bỗng trở nên xa xôi. Mùi hương ngai ngái của cây long não cổ được làn gió nhẹ dẫn lối ùa tới, vấn vít nơi đầu mũi, hòa quyên cùng hương thuốc lá trên người anh, khiến cô như ngừng hô hấp.

Phiếu đánh giá trên bàn bị gió thổi bay.

Talking about today’s weather, ngày hôm ấu, trời xuân tĩnh lặng.

Từ trước tới giờ, Triệu Thủy Quang không biết người đàn ông toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng này lại có cánh môi nóng bỏng đến thế, giống như nhóm lên ngọn lửa sinh mệnh khiến cô bỏng rát.

Cô giật mình đẩy anh ra, không dám quay đầu lại, chạy ra khỏi phòng học.

Triệu Thủy Quang đột nhiên hiểu được sự mạnh mẽ của Đàm Thư Mặc, chuẩn xác hơn là, trong sinh mệnh của cô trước tới giờ chưa từng gặp người đàn ông nào như vậy. Mọi thứ thoạt nhìn có vẻ hờ hững, kỳ thực, đối với người, với việc mình muốn, anh vô cùng cố chấp. Người thông minh như thế trước giờ đều lên kế hoạch từng bước, lẳng lặng ngồi đó, thời khắc mấu chốt mới bổ nhào tới, hung dữ, mạnh mẽ như con báo.

Triệu Thủy Quang không ngốc, dù có trẻ tuổi thế nào đi chăng nữa, cô cũng biết người nào có thể thân thiết, người nào không thể chọc vào. Người không thể chọc vào, cô chỉ còn cách trốn chạy.

Đàm Thư Mặc thu tay lại, nhìn cô gái như con chuột chạy thục mạng, hoảng hốt lo sợ biến mất nơi chỗ ngoặt. Anh thừa nhận bản thân nóng vội, nhưng Đàm Thư Mặc anh làm việc chưa từng hối hận. Trước giờ, anh không ấp ủ một trái tim đơn thuần để làm thầy giáo của cô. Anh vốn dĩ không phải người thích làm việc thiện như vậy. Anh, trước giờ chưa từng che giấu điểm này.

Chậm rãi bước ra khỏi phòng học, cúi đầu nhìn thấy cặp sách to đùng bên góc tường, uất ức nằm đó hệt như chủ nhân của nó, khóe miệng anh khẽ cong, một tay đút túi, khom lưng, một tay cách cặp lên, bước xuống tầng.

Triệu Thủy Quang chạy ra khỏi tòa nhà mới phát hiện mình quên lấy cặp sách, hối hận vô cùng, ai bảo cô bị sắc đẹp tấn công đến mức đần độn đầu óc như thế cơ chứ!

Ôm khuôn mặt đỏ ứng đi qua đi lại dưới đại sảnh của tầng một, chỉ còn cách đợi, một lát nữa người đi rồi, cô sẽ lén lút lên đó lấy cặp vậy.

“Triệu Thủy Quang”, người ấy đứng ở cửa tòa nhà cất giọng gọi, thân hình cao lớn, lại xách chiếc cặp sách nhàu nhĩ màu đỏ, đương nhiên không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai, chỉ là thoáng chốc đã phát ra khí chất lạnh nhạt trên cơ thể.

Triệu Thủy Quang tần ngần hồi lâu, thấy anh dựa vào lan can, mất kiên nhẫn nhướng mày: “Không đến lấy là tôi quẳng đi đấy”.

Triệu Thủy Quang lúc này mới chầm chậm bước đến, bàn tay như bạch ngọc nhận lấy cặp sách bẩn nhem, nói: “Em cảm ơn thầy Đàm”.

Đàm Thư Mặc cười tự giễu, nhấc chân đi lên tầng.

Triệu Thủy Quang ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Trước kia em không tin vào khoảng cách không gian, hiện giờ sao em có thể tin vào khoảng cách thời gian?”, giọng điệu nghiêm túc, ẩn chứ sự quật cường.

Anh quay đầu, cô gái ấy ngước mắt lên, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước.

Lá cây bên ngoài tòa nhà đã xanh đến độ lấp lánh ánh sáng, một làn gió nhẹ thổi qua, lá cây đung đưa xào xạc, giống hệt từng cái chớp mắt.

Sau ngày hôm ấy, có một hôm Triệu Thủy Quang mơ thấy Hi Vọng. Khi tỉnh lại, cô không còn nhớ trong giấc mơ đã xảy ra chuyện gì. Cô ngồi trên giường, ôm chăn nghĩ ngợi một hồi.

Cô nhớ ngày Hai mươi ba tháng Năm là ngày sinh nhật của Hi Vọng. Muốn gọi điện thoại qua bên đó nhưng cô vẫn dằn lòng lại. Ngày hôm nay của một năm về sau, sẽ có người chúc cậu sinh nhật vui vẻ sớm nhất, nhưng người đó, đã không còn là Triệu Thủy Quang cô.

Sáng sớm, điện thoại di động đổ chuông, là số lạ. Triệu Thủy Quang ngồi trên giường, nhìn màn hình hiển thị, nghĩ dãy số dài thế này chắc hẳn là số điện thoại ở một vùng quê nào đó, cô bấm nút nhận, hơi khó hiểu, thì nghe có người nói: “A lô”, chỉ như vậy thôi, cô cũng biết đó là ai, thoáng chốc điện thoại nóng đến bỏng tai.

Hi Vọng nói: “Tiểu Quang, cậu vẫn khỏe chứ?”.

Triệu Thủy Quang “ừm” một tiếng, sau đó là khoảng lặng dài. Cậu đã không có mặt trong cuộc sống của tớ nữa, có thể chuyện trò gì đây?

Một lúc sau, Hi Vọng nói: “Không có gì, chỉ là muốn gọi điện cho cậu, tớ cúp máy đây”.

Trái tim Triệu Thủy Quang bỗng nhiên mềm nhũn, cô nói: “Đợi đã, Hi Vọng, sinh nhật vui vẻ!”.

Hi Vọng tựa người bên cửa sổ trong nhà bếp, nhìn bà cụ người ngoại quốc phía đối diện dắt chú chó poodle đen đi ngang qua. Tiết trời ở Vancouver hiếm khi đẹp thế này. Ngửa mặt trông lên, ánh nắng mặt trời lói lọi làm cậu hoa mắt. Hi Vọng nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nói quen thuộc ở bên đầu dây bên kia.

Cậu cười nói: “Ừm”. Triệu Thủy Quang trèo lên giường, vén một góc rèm cửa sổ lên, bên ngoài là sắc đêm tối đen, nói: “Hi Vọng, xin lỗi!”.

Xin lỗi vì tớ không kiên trì. Xin lỗi vì tớ từng thưởng rằng thứ quyến luyến mãi không quên – nhưng vào lúc nói không quên, tớ đã làm mơ hồ dấu tích. Xin lỗi vì tớ từng tin rằng, trên thế gian này không còn tình cảm nào như thế, thế nhưng, tớ lại dao động.

Giọng Hi Vọng từ đàu bên kia vọng tới; “Tớ biết, không sao đâu mà”, tiếng “mà” cuối cùng, cậu rướn giọng, chừng như cưng nựng dỗ dành trẻ con.

Rồi cậu lại vội vàng nói: “Thôi nhé, kỳ thi sắp tới cố lên nhé”, không kịp đợi Triệu Thủy Quang nói gì, cậu đã tắt máy.

Tớ cũng từng muốn cậu hạnh phúc, từng muốn thật lòng chúc phúc cậu, nhưng tớ của hiện tại không có cách nào để thành tâm chúc phúc cho cậu, không tình nguyện chấp nhận cậu có thể hạnh phúc khi tớ không ở bên, cho nên chi bằng không nghe thấy gì, không nói gì hết.

Ở đầu dây bên kia thế giới, Triệu Thủy Quang lại thấy, rõ ràng là người ấy luôn ở bên cạnh mình, nhưng lúc nào cũng khiến cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người họ thật xa xôi.

Bình luận

Truyện đang đọc