YÊU EM BẰNG CẢ TRÁI TIM ANH

Type: Bạch Đoá

Ông trời bắt chúng ta tập quen với hết thảy mọi chuyện, chính là dùng nó để thay thế hạnh phúc.

-Trích Yevgeny Onegin, Pushkin –

Chẳng mấy chốc đã nghỉ được gần một tháng, Triệu Thủy Quang bỗng phát hiện ra mình đã trở thành một người nhàn rỗi. Một kỳ nghỉ không có bài tập, một kỳ nghỉ đã được định trước rằng chỉ có thể nhìn người khác bận rộn.

Cô cùng Hi Diệu ăn kem, thủng thẳng trên phố, chậm bước chân tíu tít trò chuyện.

“Tiểu Quang, em thi xong sao không ra ngoài chơi thế, đi du lịch đi chứ, chị thấy em ngày nào cũng chỉ lên mạng”, Hi Diệu hỏi Triệu Thủy Quang: “Cái này có đẹp không?”.

Triệu Thủy Quang cắn một miếng kem lớn, ngước mắt lên nhìn. Ừm, rất lóa mắt, rất khoa trương, đúng phong cách của Hi Diệu, nói: “Đẹp đấy, mà được ở nhà cũng thích, em chẳng buồn làm gì, trời nắng thế này ra ngoài chỉ phơi nắng thôi”.

Hi Diệu cầm lấy kẹp tóc, cò kè mặc cả với ông chủ, Triệu Thủy Quang cầm que kem đứng bên cạnh nhìn thích thú, việc này là sở trường của Hi Diệu.

Quả nhiên, chỉ hai phút sau, Hi Diệu đã đối phó xong, vui mừng khấp khởi kẹp lên đầu, nhìn Triệu Thủy Quang buồn chán đứng bên cạnh gương, nói: “Em giải bộ chán chường gì thế hả, mới tí tuổi đầu”.

Triệu Thủy Quang vô cùng bất đắc dĩ. Chỉ là cô không thể xốc nổi tinh thần. Chỉ là thời tiết nóng nực khiến tâm trạng phiền muộn. Chỉ là không có kế hoạch gì cho ngày tháng tớ, chỉ là buồn vô cớ.

“Nghe nói Hi Vọng có bạn gái rồi, chính là cô gái rang khểnh mà em từng gặp đó”, Hi Diệu liếm kem, vờ như hờ hững, quét mắt về phía Triệu Thủy Quang.

Cô ấy liền thấy Triệu Thủy Quang không cẩn thận va phải người đi đường, Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nói: “Thật ngại quá”, ánh mắt mông lung.

Hi Diệu lắc đầu, kéo tay cô.

Triệu Thủy Quang cúi đầu, đắm mình trong những lời nói vừa rồi. Cô biết, sẽ có một ngày có người nói cho cô kết quả như thế. Cô cũng biết, chẳng ai thiếu ai là không sống nổi. Cô càng hiểu rằng, bất luận vết thương có sâu đến mấy cũng có một ngày lành lại. Chỉ là, không ai nói cho cô biết, ngày ấy lại đến nhanh như thế.

Cô cố gắng nhớ lại khuôn mặt của Hi Vọng, chiếc răng khểnh khi cậu cười, động tác vén tóc khi lúng túng, để rồi bỗng nhiên nhận ra rằng, đã lâu bản thân chưa từng hồi tưởng lại như thế này.

Được rồi, cô thừa nhận trong tình huống này cô vẫn có chút không cam lòng. Tại sao đàn ông lại có thể buông bỏ nhanh đến thế? Lẽ nào thực sự do kết cấu tế bào không giống nhau hay sao? Tại sao chỉ có mình cô bị vây hãm tại chỗ? Cô không hiểu.

Hi Diệu níu lấy cánh tay Triệu Thủy Quang, nói: “Tiểu Quang, có lúc chị cảm thấy tình cảm mãnh liệt trong đời mỗi người giống như cốc nước vậy, dùng một chút thì vơi đi một chút, cuối cùng là không còn nữa. Nước của chị hiện đã tới đây”.

Hi Diệu ưỡn ngực, nói: “Tiểu Quang, em còn nhỏ như vậy, nước còn chưa đổ đầy, có chuyện gì là không thể bắt đầu lại một lần nữa chứ?”.

Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nhìn Hi Diệu, cô hiểu những gì Hi Diệu nói, “Không có, em chỉ cảm thấy hiện giờ như vậy cũng rất tốt, vậy là có thể chuyên tâm làm tốt chuyện của mình rồi”.

Hi Diệu ngẫm nghĩ, nói: “Cũng đúng, em sắp lên đại học, tương lai mỹ nam còn nhiều lắm”, còn chưa dứt lời đã kêu lên: “Ối, đi thôi, quán bánh nướng mỡ vịt ở Hàn Phục Hưng bắt đầu bán rồi”.

Triệu Thủy Quang nhìn Hi Diệu chạy về phía trước, thầm nghĩ, Hi Diệu nếu không nói chuyện nghiêm túc thì thôi, một khi đã vậy thì sẽ dồn người khác vào chân tường, đặc biệt là nói xong sẽ quên luôn.

Về sau, Hi Diệu có nói: “Nào nào, Tiểu Quang, chị phải nói chuyện nghiêm túc với em”.

Thế là, cuộc đối thoại biến thành hai người phụ nữ ngồi trong quán chè, đối mặt với cục diện là một túi bánh mỡ vịt nướng.

Hi Diệu chọn bánh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tiểu Quang, nói cho em biết, thực ra người đầu tiên chị thích không phải là Đơn Dương”.

Triệu Thủy Quang có hơi giật mình, cô tưởng rằng chuyện tình của Hi Diệu và Đơn Dương tốt đẹp đến mức sẽ không thể chứa thêm người khác.

Hi Diệu đưa tay ra nhéo má Triệu Thủy Quang: “Vẻ mặt này của em là sao hả, lão nương này đâu có bắt cá hai tay?!”.

Thu tay về, Hi Diệu nói tiếp: “Hồi cấp hai, chị rất thích cậu bạn cũng bàn, thích ba năm nhưng không nói cho cậu ta biết”.

Triệu Thủy Quang nghe mà cằm như sắp rớt xuống, trước giờ cô chưa từng nghĩ người như Hi Diệu cũng biết yêu đơn phương.

Hi Diệu hung hăng trừng mắt với cô, nói: “Sao hả, cuối cùng lúc chị thổ lộ với cậu ta, cậu ta đã có bạn gái rồi, nhưng cậu ta có tìm gặp chị, nói rõ ràng với chị”.

Triệu Thủy Quang nhịn cười, Hi Diệu tỏ vẻ dữ dằn: “Người ta hiện giờ đang học Đại học Bắc Kinh cơ đấy, con mắt chị đây không tồi đâu, hiểu không vậy!”.

Triệu Thủy Quang nhìn Hi Diệu. Thực ra cô rất động, người dung mãnh là thế lại ngồi trước mặt cô nhớ lại quá khứ một cách chân thành, chỉ để giúp cô cởi bỏ được nút thắt trong lòng. Triệu Thủy Quang cô cũng từng sắm một vai như thế, kì thực nỗi chua xót ẩn chứa trong đó chỉ có bản thân mới biết.

Cảm thấy ấm lòng vô cùng, Triệu Thủy Quang nói với Hi Diệu: “Em biết, em chỉ không ngờ là nhanh như vậy, thật sự không sao đâu, thực ra em cảm thấy Hi Vọng ở bên em lúc đó là một chuyện rất tốt”.

Cô hiểu Hi Vọng chỉ là có bạn gái mới, cậu chưa bao giờ làm chuyện gì lừa gạt cô. Những ngày tháng họ ở bên nhau đa phần đều mang theo nụ cười.

Cho nên, đây là lời thật lòng. Cảm ơn cậu lúc đó đã để tớ thích cậu, cảm ơn cậu đã từng cũng tớ trải qua những tháng năm tuổi trẻ. Bởi vì là cậu, tớ mới có thể thành tâm chúc phúc. Bởi vì là cậu, tớ mới hiểu cách tin tưởng vào tình yêu, học được cách yêu người khác, cách trân trọng một người. Chính bởi vì là cậu, mới có tớ của ngày hôm nay. Nhiều hơn cả nỗi đau, chính là tình cảm biết ơn này.

Hai người đều im lặng, một lúc sau, Hi Diệu nói: “Tiểu Quang, chị cảm thấy thầy giáo của em đối xử với em rất tốt”.

Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nhìn Hi Diệu, tựa như nhìn một kẻ mắc bệnh thần kinh.

Cô quay đầu nhìn, nhớ lại vị trí mà Đàm Thư Mặc đã ngồi vào ngày đông năm ấy, tất thảy đã quá xa xôi.

Hi Diệu nói tiếp: “Triệu Thủy Quang, thế giới này có biết bao nhiêu người, đâu có ai vừa bắt đầu là gặp ngay người sẽ bên mình cả đời. Rất ít đấy, có biết không? Rồi sẽ có một ngày, xuất hiện một người khiến em cảm thấy không phải là Hi Vọng cũng chẳng hề gì”.

Triệu Thủy Quang nhíu mày, nhớ đến Đàm Thư Mặc, cô biết phần lớn mọi người đều như vậy. Đến khi cảm xúc mãnh liệt dần phai nhạt, chỉ mong xuất hiện một người đối tốt với mình, rồi thì, có phải là người của thuở ban đầu ấy không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Nhưng đối với Triệu Thủy Quang, Đàm Thư Mặc không phải là người không quan trọng. Cô có thể cảm nhận được một cách chắc chắn rằng, khuôn mặt cương nghị ấy đang hiển hiện trước mắt mình.

Đôi bàn tay kiên định ấy không chỉ chìa ra một lần, mang đến cho cô cảm giác an toàn và chân thực.

Vào lúc em khao khác một nụ cười, chờ mong một làn gió xuân, anh vừa vặn đia ngang qua, không sớm một bước, không muộn một bước, lặng lẽ bên em. Đó là niềm hành phúc thế nào?

Trong quán vang lên bài hát của Đào Tinh Oánh, cô gái điên rồ từng hát “Mười người đàn ông, có đến bảy chàng ngốc, tám chàng khờ, chín chàng không ra gì”nay đã làm mẹ. Cô ấy hát say sưa: “Tôi đã từng đau, từng hận, từng oán, từng buông bỏ. Trong căn phòng của mình, cảm thấy hạnh phúc đã ruồng bỏ mình. Nếu như không có chuyện phân ly bội bạc, sao được xem là đã từng thật lòng yêu? Xin bạn hãy thử tin tưởng, yêu thêm một lần nữa. Đừng cúi đầu. Đừng sợ tuổi xuân vuột mất. Đừng tin vào giấc mộng đẹp đơn thuần. Tôi ở bên này nhìn bạn. Cảm động vì lòng kiên trì của bạn. Bạn làm được mà. Sẽ có một ngày bạn được hạnh phúc”. (*)

(*) Trích lời từ bài hát “Nỗi lòng người phụ nữ”của ca sĩ Đào Tịnh Oánh.

Thực ra, khởi đầu của mỗi câu chuyện đều tốt đẹp vì có hi vọng.

Hạnh phúc quả thực chưa từng rời bỏ.

Nó náu mình ở một góc nào đó trong tháng năm, vào lúc lơ đãng, sẽ chạy đến khiến chúng ta giật mình.

Triệu Thủy Quang khẽ nói: “Người ấy, không phải là không quan trọng”.

Ánh nắng buổi chiều ngày hôm nay thật đẹp, người ấy lại không có ở đây.

Những ngày sau đó, Triệu Thủy Quang cũng thử tìm kiếm bóng hình cao ngạo kia, thong dong dạo bước trên con đường bên cạnh trường học. Nhưng vào ngày nghỉ, trường học đã không còn bóng người. “Có lẽ đã bỏ lỡ rồi”, cuối cùng cô nói với bản thân mình như thế, trong tim chất đầy nỗi đau trống rỗng.

Ngày hôm đó, Triệu Thủy Quang đến nhà em họ Thần Thần chơi. Bởi vì ông nội của Thần Thần vào giai đoạn cải cách mở cửa đã từng lập công, nhà của Thần Thần vẫn ở trong đại viện quân khu, ra vào có bảo vệ canh giữ nghiêm ngặt.

Triệu Thủy Quang đứng ở cửa gọi điện cho Thần Thần ra đón. Cô tựa vào cửa quan sát quân nhấn đứng trên đài như tượng đá. Ngày hè nóng nực, anh ấy lại không chảy lấy một giọt mồ hôi, thật bản lĩnh.

Từ xa đã nghe thấy có người gọi, Triệu Thủy Quang quay đầu, người đó đứng dưới gốc cây, một thân quân phục. Cô buồn cười, chắc mẩm là ảo giác. Từ lúc nào Triệu Thủy Quang lại quen biết nhân vật giải phóng quân vẻ vang này?

Người kia tiến lại gần, một thân quân phục thẳng thớm, chân bước cao, khí thế cao quý, đôi mắt phượng mang theo ý cười.

Sĩ quan gác cổng chạy đến, nghiêm người, chào theo nghi thức quân đội: “Chào Viện phó Sở”.

Sở Phi Phi gật đầu, chỉ vào Triệu Thủy Quang nói: “Cô bé này là tôi dẫn đến”.

Thế là, bạn Triệu Thủy Quang nghênh ngang đi theo Thiếu tướng Sở vào đại viện, rất có cảm giác “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”.

Đi được một đoạn, Sở Phi Phi quay người, Triệu Thủy Quang quét mắt một lượt từ trên xuống dưới, nghĩ thế nào cũng thấy không giống. Khoác lên người bộ quân phục, khí chất lẳng lơ khêu gợi của người này đã tản phát đi hơn nửa, lộ rõ cảm giác về sự ưu việt. Là do quân phục lừa gạt người đây mà, quân phục lừa gạt người!

Sở Phi Phi đứng thẳng người hành lễ, Triệu Thủy Quang bỗng cảm thấy người này rất thần thánh.

Sở Phi Phi nháy mắt nói: “Em gái Tiểu Quang, sao nào, anh đẹp trai không hả?”.

Triệu Thủy Quang ngẩn người gật đầu, cực kỳ nghi hoặc người này…

Sở Phi Phi vỗ vai Triệu Thủy Quang, nói: “Em gái Tiểu Quang, đừng xem thường người khác đấy nhé. Làm quan không nhất định phải đánh giặc. Tôi còn là Viện phó Học viện cảnh sát, dạy thông tin quân sự, tính ra thì không kém thầy Đàm các em đâu”.

Kiến trúc của đại viện quân khu rất cổ xưa, cây cối tươi tốt khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời. Sở Phi Phi kéo Triệu Thủy Quang di tán gẫu, tìm một gốc cây lớn tránh nắng.

Triệu Thủy Quang nói: “Giờ em đã tốt nghiệp rồi, không còn là học sinh của thầy Đàm nữa”.

Sở Phi Phi gật nhẹ cổ áo quân trang nói: “Hả, thảo nào, thầy Đàm của các em tháng trước đã quay trở lại Anh rồi”.

Triệu Thủy Quang giật mình, chỉ cảm thấy cơn đau khôn tả xoẹt qua lục phủ ngũ tạng, một lát sau cô nói: “Thảo nào, thầy Đàm trở lại đó rồi ạ”.

Sở Phi Phi quay đầu nói: “Em không biết à? Đàm Thư Mặc đi dự hội nghị”.

Triệu Thủy Quang có cảm giác bị người ta quẳng lên không trung rồi rơi xuống, lén ngẩng đầu nhìn Sở Phi Phi chỉ cười, nói: “Nhưng mà có lẽ Đàm Thư Mặc không quay lại trường các em giảng dạy nữa”.

Triệu Thủy Quang hỏi tại sao.

Sở Phi Phi ngước mắt nhìn cô: “Em không biết sao? Anh tưởng rằng thầy Đàm của các em sẽ nói chứ. Đàm Thư Mặc vừa về nước được gọi đến trường các em giảng dạy, là bởi vì giáo viên nghỉ dạy là chị dâu họ của cậu ấy. Nếu không, với học vị Thạc sĩ Tài chính của trường đại học danh tiếng Anh quốc, Đàm Thư Mặc hà tất phải làm vậy?”.

Sở Phi Phi vén tóc nói: “Thôi bỏ đi, chuyện này em tự đi hỏi cậu ấy”.

Giờ Triệu Thủy Quang mới biết cô không hiểu gì về Đàm Thư Mặc, những chuyện được nói ra từ miệng người khác có vẻ như không giống người ấy nữa.

Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nhìn vùng sáng loang lỗ qua những tán cây, nhớ đến tướng mạo lạnh lùng của người ấy, cất giọng nhàn nhạt: “Em đoán chừng là không dễ gặp được thầy Đàm nữa”.

Sở Phi Phi quay đầy, chau mày nói: “Anh còn tưởng rằng…”, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng im lặng của Triệu Thủy Quang, Sở Phi Phi không biết phải nói gì.

Một hồi sau, Triệu Thủy Quang đứng dậy nói: “Sở đại ca, cảm ơn anh, phiền anh giúp em nói với thầy Đàm một tiếng cảm ơn, chúc thầy sau này hạnh phúc, mạnh khỏe, em còn có việc, em đi trước đây, tạm biệt”, dứt lời, cô bèn ra về.

Sở Phi Phi tuy rằng thường ngày hay bỡn cợt, nhưng cũng là người lăn lộn trong giới quan trường, gặp đủ loại người, vốn đã luyện được đôi hỏa nhã kim tinh. Anh ấy rất thích trò chuyện với Triệu Thủy Quang, biết cô bé này mặc dù cư xử với người khác lễ phép, thực ra rất phòng bị, cũng không thiếu sự láu cá.

Hôm nay thấy bộ dạng chân thành như vậy của cô, trong lòng ấy cũng thấy khó chịu.

Nhìn cô gái dịu dàng như mùa xuân quật cường thẳng người bước về phía trước, Sở Phi Phi muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Anh ấy chỉ biết đứng dưới tàng cây, nhìn cô bé đó đi xa.

Năm nay, Triệu Thủy Quang của mười tám tuồi đã học được một điều, rằng đời người nhìn thì có vẻ có rất nhiều cơ hội, nhưng thứ đã bỏ lỡ, cho dù có nỗ lực bao nhiêu cũng khó mà tìm lại. Đến ngã rẽ, bạn chọn rẽ trái, quay đầu nhìn lại, đã là quang cảnh khác.

Bình luận

Truyện đang đọc