YÊU EM TỰ KHI NÀO

Lúc nhận được điện thoại của trợ lý Khang, Ôn Địch còn đang thiu thiu ngủ. Khang Ba truyền đạt ngắn gọn lại ý của Nghiêm Hạ Vũ, sau khi cúp điện thoại xong cô mới tỉnh táo lại, thứ sáu này Nghiêm Hạ Vũ có để chừa ra một buổi chiều để đi xử lý thủ tục thêm tên bất động sản cùng các tài liệu liên quan.

Hôm nay lại là một ngày cô không có việc gì làm.

Ôn Địch định hẹn Nghiêm Hạ Vũ đi ăn trưa, trong khoảng thời gian này cô cũng không được gần anh nhiều lắm. Cô còn chưa kịp gọi thì mẹ cô đã gọi tới, hỏi xem cô có thời gian ăn trưa không.

Triệu Nguyệt Linh vốn đã hẹn ăn trưa cùng mấy người bạn học cũ, nhưng một người bạn trong nhóm đó tạm thời có việc nên các bà sửa hẹn thành đi uống trà chiều, buổi tối họp lớp.

Bà nói với con gái: “Nếu con ăn cơm một mình thì đi ra đây với mẹ đi.”

Ăn cơm với Nghiêm Hạ Vũ thì hôm nào cũng được, nhưng với mẹ cô thì không, thi thoảng mẹ cô mới có thời gian rảnh để ăn với cô, vậy cho nên Ôn Địch đồng ý ngay lập tức.

Cô trang điểm tỉ mỉ rồi đi ra ngoài sớm.

Từ chỗ Triệu Nguyệt Linh ở cho tới nhà hàng khá gần nên bà tới trước con gái. Ôn Trường Vận biết được trưa nay vợ mình ra ngoài ăn cơm với con gái, vì vậy ông liền để dành ra ít thời gian gọi điện thoại tới: “Địch Địch có ngồi cạnh em không?”

Triệu Nguyệt Linh xem đồng hồ, cũng không đáp, hỏi lại: “Buổi sáng chẳng phải anh có cuộc hội đàm sao? Kết thúc nhanh vậy à?”

Ôn Trường Vận nói: “Chưa, bên trong vẫn đang nói tiếp kìa, chẳng qua là anh đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Hút thuốc chỉ là cớ để ông có thể ra ngoài gọi điện cho vợ, “Lát em nói chuyện với con thì hỏi thử xem, bạn trai con bé là người ở đâu, đang làm gì?”

Ông không hỏi trực tiếp chuyện tình cảm của con gái không có nghĩa là ông không lo.

Triệu Nguyệt Linh từ chối: “Em không hỏi đâu, anh muốn thì tự hỏi đi.”

Con gái không muốn nói thì hẳn là có nguyên do của nó, “Anh cứ bận việc của anh đi, chuyện của Địch Địch anh không cần quan tâm, con bé cũng không phải là đứa không có chính kiến. Thôi em cúp máy đây, Địch Địch tới rồi.”

Bà dứt khoát cúp điện thoại, thấy cô đang đi tới thì vẫy tay ra hiệu.

Ôn Địch ngồi xuống ổn thỏa mới hỏi chuyện tiệc cưới hôm qua: “Bạn học của mẹ có nhận ra mẹ không?”

Triệu Nguyệt Linh đưa con gái một ly nước ấm, nói: “Có, lúc đầu mẹ còn không dám nhận bừa, giới thiệu tên mới biết là ai. Hôn lễ lần này long trọng hơn những gì mẹ tưởng tượng, ngay cả cô bạn hoa khôi cùng mẹ ngày trước cũng đến.”

Ôn Địch tiếp lời: “Là bác gái năm đó đã cùng xưng danh hoa hậu giảng đường với mẹ sao?”

“Ừ.” Triệu Nguyệt Linh nói: “Mẹ cũng không quen thân với cô ấy lắm, tối hôm qua cũng không ngồi cùng bàn.” Chỉ là, trong bữa tiệc có người đề cập tới, nói là con trai của Diệp Mẫn Quỳnh sắp đính hôn rồi, từ ngày đính hôn tới ngày kết hôn cũng không xa, tới lúc đó bọn họ lại có thể tụ hội.

Bà đưa menu cho con gái, ý bảo cô gọi món đi, “Đợi đến khi con kết hôn, mẹ cũng sẽ tổ chức cho con một đám cưới vô cùng xa hoa.”

Ôn Địch cười tươi: “Mẹ định tổ chức hôn lễ cho con sao?”

Triệu Nguyệt Linh: “Chắc chắn rồi.”

Ôn Địch gọi một món khá ngon, sau đó khép thực đơn lại.

Triệu Nguyệt Linh hỏi cô: “Có muốn về cùng mẹ thăm ông bà vài hôm không, dù sao gần đây con cũng đang rảnh mà.”

Ôn Địch nói xin lỗi: “Thứ sáu này con phải đi chứng thực bất động sản với anh ấy rồi.”

――

Tới giữa trưa ngày thứ sáu, Ôn Địch hẹn giờ gặp mặt với Nghiêm Hạ Vũ, sau đó cô lái xe tới trước tập đoàn Kinh Việt để gặp Nghiêm Hạ Vũ.

Lúc chờ đèn đỏ ở giao lộ phía trước tập đoàn Kinh Việt, cô nhắn tin cho Nghiêm Hạ Vũ: [Còn năm phút nữa em sẽ đến công ty anh.]

Sau khi đặt di động xuống hốc để đồ, cô nhìn ra phía đằng xa, thấy được logo của tập đoàn Kinh Việt. Cả một tòa cao ốc đứng sừng sững giữa thành phố, khiến người ta có cảm giác không thể với tới.

Mà ở trong cao ốc Kinh Việt, Nghiêm Hạ Vũ đang nghỉ trưa, cũng vừa đứng lên, hồi nãy còn đang ngồi trước màn hình máy tính xem tin tức nội bộ của tập đoàn.

Anh xem lấy cái tiêu đề, mà cái tiêu đề thứ hai từ dưới lên lại xuất hiện cái tên Ôn Trường Vận.

Nghiêm Hạ Vũ không ngờ rằng bố của Ôn Địch sẽ xuất hiện ở trong mạng lưới nội bộ tập đoàn của mình, anh nhanh chóng nhấn vào tin tức này.

Tuần này, một chi nhánh của Kinh Việt ở Thượng Hải tổ chức một cuộc họp thương mại với tập đoàn Vận Huy, Ôn Trường Vận với tư cách là Chủ tịch tập đoàn Vận Huy sẽ tới tham gia cuộc họp.

Hai bên sẽ bước đầu đạt được hiệp định hợp tác.

Anh còn chưa xem xong tin tức, Khang Ba đã gõ cửa bước vào.

Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Ôn Địch đến rồi?”

Khang Ba cũng không rõ Ôn Địch đã đến chưa, Ôn Địch cũng không liên hệ gì với anh ta. Anh ta tới đây là để báo cáo về việc hợp tác của chi nhánh tập đoàn Kinh Việt và tập đoàn Vận Huy, không ngờ rằng sếp anh ta cũng đang xem dở tin tức này rồi.

Sếp tổng của anh ta rất ít khi nhúng tay vào hoạt động của công ty con, nhưng tình huống lần này có chút đặc thù, anh ta không thể không báo cáo.

Chủ tịch tập đoàn Vận Huy là bố của Ôn Địch, Ôn Trường Vận cũng không biết Nghiêm Hạ Vũ có quan hệ thế nào với Ôn Địch, chuyện hợp tác lần này hoàn toàn là do ông dùng chính thực lực để giành lấy. Nếu sau này Nghiêm Hạ Vũ đính hôn với dtl, vậy thì anh sớm muộn gì anh cũng sẽ chia tay với Ôn Địch, đến lúc đó liệu có ảnh hưởng tới quan hệ hợp tác của hai bên hay không, giờ cũng chưa thể biết được.

Anh ta không đoán được ý sếp, cho nên tới xin chỉ thị: “Nghiêm tổng, lần hợp tác với Ôn Trường Vận này, anh có ý kiến gì không?”

Nghiêm Hạ Vũ tắt tab tin tức, nói, “Kinh doanh là kinh doanh, không lôi việc tư vào, muốn hợp tác thì cứ hợp tác.”

Khang Ba gật đầu, đã rõ ý sếp.

Nghiêm Hạ Vũ cầm điện thoại lên mới thấy được tin nhắn mà Ôn Địch gửi tới vài phút trước, liền trả lời Ôn Địch: [Cứ ở đó chờ anh.]

Anh tắt máy tính, xuống tầng.

Nghiêm Hạ Vũ ngồi xe Ôn Địch để tới đó, trợ lý Khang và vệ sĩ lái một xe khác theo sau.

“Chồng ơi.” Ôn Địch gọi anh.

Nghiêm Hạ Vũ đang chống tay nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, quay đầu hỏi: “Sao thế?”

Ôn Địch: “Đêm nay chúng ta ăn mừng chút nhé?’

Nghiêm Hạ Vũ không quan tâm là cô muốn ăn mừng cái gì, có thể là do thời tiết tốt, hôm nay không bị tắc đường, hoặc là nay hoa nở rồi, cái gì cô cũng có thể lấy làm lý do ăn mừng. Điều anh quan tâm ở đây là: “Em muốn quà gì?”

“Không cần ạ.” Ôn Địch nói: “Anh về nhà ăn cơm với em, rồi xem TV với em là được.”

Nghiêm Hạ Vũ cân nhắc một chút, sau đó gật đầu đồng ý.

Rating của phim tình cảm, có một phần đóng góp của anh đó.

Đã đến trung tâm bất động sản, Ôn Địch vất vả lắm mới tìm được chỗ đậu xe. Khang Ba đã hẹn trước cho hai người cho nên thủ tục diễn ra rất nhanh. Lúc đi ra từ trung tâm giao dịch, Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ rẽ hai hướng khác nhau, cô vào trong xe chờ anh.

Lúc về người lái xe sẽ là Nghiêm Hạ Vũ, anh hơi nhíu mày, chiếc xe này của Ôn Địch không dễ lái cho lắm.

Anh hỏi cô: “Em đổi xe lúc nào thế?”

Ôn Địch hiện tại cũng không có ý định gì, “Anh lái tạm đi, dù sao thì em cũng ít khi dùng xe, có mua cũng đặt ở gara cho nó phủ bụi cả.”

Hai người về tới nhà thì thấy dì Thôi không có ở đây.

Ôn Địch đi tắm rồi thay sang váy ngủ. Nghiêm Hạ Vũ ngồi ở phòng khách xem TV, cạnh chân anh là một quyển tạp chí mới lật vài trang.

Cô bỏ tạp chí sang một bên, ngồi lên đùi anh.

Nghiêm Hạ Vũ kéo cái chăn ở trên thành ghế tới đắp lên vai cô, hỏi: “Tháng sau em quay chương trình gì thế?”

“Chương trình thực tế ngoài trời, số phát sóng đầu tiên sẽ có chủ đề là tuyết.” Cô có thể mượn cơ hội này để trượt tuyết thoải mái.

Ôn Địch ôm cổ anh: “Lúc quay thì em không thể đem điện thoại theo được, chờ tới khi nào về khách sạn rồi em sẽ nhắn tin cho anh, nếu anh nhìn thấy tin nhắn thì anh có thể gọi cho em.”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô, “Sao em không gọi luôn đi?”

Ôn Địch nói: “Không được, anh phải gọi trước chứ.”

Cô bám chặt cổ anh thêm một chút, kéo về phía trước, “Nếu em gửi tin nhắn cho anh thì anh phải gọi điện cho em ngay lập tức, nhớ chưa?”

Đôi môi hai người kề vào nhau, nhưng cô cũng không hôn anh, chỉ lặng lặng chờ anh đồng ý.

Nghiêm Hạ Vũ đành phải nói: “Không quên đâu.”

Ôn Địch hôn phớt anh vài cái.

Nghiêm Hạ Vũ lại hỏi: “Quay trong thời gian bao lâu?”

Ôn Địch không rõ lắm, “Chia làm sáu kỳ quay, thời gian cũng không giới ạn, còn phải xem thời tiết thế nào.” Gần đây biểu hiện của anh không tệ, cô liền dỗ anh vui: “Yên tâm, em sẽ không quên lễ tình nhân đâu, ngày đó dù ở chân trời góc bể nào em cũng sẽ bay về với anh.”

Nghiêm Hạ Vũ ôm cô vào lòng, hôn trả cô.

――

Một tháng sau, Ôn Địch nhận được tin tức từ ê-kíp chương trình, vào đêm trước ngày xuất phát, cô vội vàng chỉnh đốn hành lý của mình.

Nghiêm Hạ Vũ hôm nay về sớm, anh không thấy Ôn Địch ở trong phòng khách, vì vậy liền tới phòng ngủ tìm cô, rồi lại nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ phòng để đồ. Anh đi qua nhìn thử, trên mặt đất đang có ba vali hành lý mở tung, có một vali chuyên để quần áo và đồ chống lạnh.

“Em đang làm gì vậy?”

“Sửa soạn hành lý đó, ngày mai em đi rồi.”

Có một cái vali đang chắn cửa vào phòng để đồ, Nghiêm Hạ Vũ xách nó qua chỗ khác, “Sao nhanh vậy đã phải đi rồi?”

“Em còn đang thấy chậm ấy.” Ôn Địch thu gọn đồ trong tay vào vali rồi mới ngẩng đầu nhìn anh: “Trong tay anh đang có cái gì vậy?”

Nghiêm Hạ Vũ đưa tập tài liệu cho cô, “Giấy chứng nhận bất động sản đã làm xong rồi.”

Ôn Địch mở giấy chứng nhận ra, xem tên của Nghiêm Hạ Vũ ở trên đó, sau đó mới đóng tài liệu lại trả cho anh: “Anh cứ giữ đi. Về sau đồ quan trọng của em cứ để ở chỗ anh, anh cất giữ chúng hộ em.”

Trí nhớ cô không tốt, thường xuyên quên mất cái gì để ở đâu.

Nghiêm Hạ Vũ không cầm lại giấy chứng nhận, nói: “Đồ quan trọng thì em tự mình giữ đi, để tự học được cách bảo quản đồ cá nhân.”

Ôn Địch nói với anh, “Em không thích. Anh mà không cất kỹ mấy thứ đó là em sẽ tìm anh tính sổ.” Cô đang cố ý để giấy chứng nhận cho anh.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô chốc lát, sau đó đưa tay nhận lại giấy chứng nhận.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Địch ra sân bay.

Vốn người được ê-kíp chương trình sắp xếp chung đội với cô là Kỳ Minh Triệt, mà cô và Kỳ Minh Triệt lại đều đang ở Bắc Kinh. Hai người tiện thể đi cùng chuyến với nhau, sau khi xuống sân bay thì đi thu thập tư liệu sống.

Ai ngờ rằng Kỳ Minh Triệt đã qua trước, vốn không định đi cùng chuyến với cô.

Kế hoạch tìm tư liệu sống ở sân bay bị hủy bỏ.

Cù Bồi gọi điện cho cô, nói Kỳ Minh Triệt là một người có tài nhưng lại kiệm lời, khiến cho người ta có cảm giác không được hòa đồng cho lắm, nhưng nếu quen rồi có lẽ sẽ hòa hợp hơn.

Ôn Địch có dự cảm, lần hợp tác với Kỳ Minh Triệt này sẽ không được vui vẻ lắm.

Chỉ mong là giác quan thứ sáu của cô bị sai.

Sau khi Ôn Địch đi rồi, Nghiêm Hạ Vũ vẫn giữ nếp sinh hoạt thường ngày, lúc nào cũng đi tới công ty từ sớm. Hôm nay có nhiều cuộc họp, cứ tiếp hết người này tới người kia, cho tới khi bớt việc đã là mười một giờ đêm.

Khang Ba gõ cửa, hỏi anh có muốn ăn khuya không.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn điện thoại, nói: “Không cần.”

Anh bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Khang Ba: “Ôn Địch có nhắn tin cho tôi không?”

Khang Ba: “…”

Bị anh hỏi ngu người luôn.

Điện thoại cá nhân của Nghiêm Hạ Vũ là vật bất ly thân, Ôn Địch có gửi tin nhắn tới hay không anh là người biết rõ nhất.

Mấy giây sau anh ta mới hiểu ra ý của Nghiêm Hạ Vũ, hẳn là anh muốn biết Ôn Địch có gửi tin gì không nhưng lại không muốn hạ mình gọi điện thoại tới trước, “Để tôi hỏi cô Ôn một chút.”

Nghiêm Hạ Vũ ‘ừ’ một tiếng, dặn thêm một câu: “Nói với cô ấy điện thoại tôi hỏng rồi.”

Khang Ba quay trở lại văn phòng, làm theo lời dặn của Nghiêm Hạ Vũ, anh ta bấm số của Ôn Địch.

Ôn Địch bắt máy rất nhanh, “Xin chào trợ lý Khang.”

Khang Ba cũng lịch thiệp ân cần hỏi thăm một câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Là như vầy, hồi trưa điện thoại của Nghiêm tổng bị hỏng mất rồi, vừa mới sửa xong xuôi, sợ cô có nhắn tin tới mà anh ấy không biết nên bảo tôi gọi cho cô báo một tiếng.”

“À, tôi cũng không nhắn gì đâu, bận quá nên quên rồi.” Điểm khiến Ôn Địch chú ý là: “Đường đường là sếp tổng của một cái công ty to đùng như vậy mà điện thoại cũng bị hỏng sao?”

Khang Ba nói vòng vo: “… À vâng, đúng vậy. Chuyện xảy ra đột ngột thôi ạ.”

Anh ta nói sang chuyện khác: “Nếu không thì bây giờ cô gọi thử cho Nghiêm tổng nhé?”

Ôn Địch có thể đọc vị từ mấy lời này của Khang Ba, Nghiêm Hạ Vũ đang chờ tin cô.

Trước khi đi quay chương trình cô đã từng nói với anh, nếu cô nhắn tin cho anh thì anh nhất định phải gọi điện thoại cho cô.

Vốn cô định khi về tới khách sạn thì sẽ gọi cho Nghiêm Hạ Vũ, nào ngờ cô lại gặp được tổ đạo diễn của “Như Hình Với Bóng” ngay ở sảnh khách sạn cô đang ở. Cô đã từng hợp tác với đạo diễn của chương trình này, cho nên mối quan hệ của hai người khá tốt. Buổi tối mấy người còn tụ tập ở quán lẩu, vui quá nên quên cả thời gian, liên hoan tới bây giờ vẫn chưa xong.

Ôn Địch quyết định tương kế tựu kế, sau khi kết thúc cuộc gọi với Khang Ba, cô lập tức nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [Chồng ơi, lúc chiều tối em mới nhắn cho anh hai tin mà anh không trả lời gì cả, em nhớ anh mà anh còn chẳng thèm ngó ngàng tới em (icon tủi thân}. Em đợi anh gọi mãi chẳng thấy, hóa ra là điện thoại của anh bị hỏng nên không nhận được, em tha lỗi cho anh lần này đó.]

Nghiêm Hạ Vũ: “…”

Cái cô nhóc không tim không phổi, để trả thù mà nói dối không chớp mắt này

Bình luận

Truyện đang đọc