YÊU EM TỰ KHI NÀO

Bé Lớn và Bé Nhỏ xoắn ngón tay, xoắn xuýt một hồi lâu, quay qua xin cô giúp phải làm sao để ăn xúc xích nướng qua màn hình.

Nghiêm Hạ Ngôn thầm mắng Nghiêm Hạ Vũ trong lòng, cười an ủi hai đứa bé: “Cô dẫn các con đi ăn xúc xích nướng, ăn qua màn hình thì phải ăn cả màn hình, dễ bị khó tiêu.”

Bé Lớn và Bé Nhỏ nghĩ thầm, con không muốn ăn màn hình đâu.

Cuối cùng bọn nhỏ quên luôn Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch trong video call, chạy đi nhanh như chớp, tìm giày của mình xỏ vào, chuẩn bị đi ra ngoài ăn xúc xích nướng với cô.

Nghiêm Hạ Vũ không thấy các con trong khung hình, nếu là Chanh Xanh Nhỏ, chắc chắn sẽ chào tạm biệt anh.

Ôn Địch nhìn anh chằm chằm: “Lại đang nhớ Chanh Xanh Nhỏ của anh à?”

Nghiêm Hạ Vũ hoàn hồn, phủ nhận: “Đâu có.”

Anh tắt video call, trả xúc xích nướng cho Ôn Địch.

Ôn Địch vừa ăn xúc xích nướng vừa lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lưu niệm chung với chủ quán quà vặt. Cô chỉ ăn được nửa cây xúc xích nướng, nửa còn lại nhờ Nghiêm Hạ Vũ hỗ trợ giải quyết.

“Thực ra em cũng nhớ Chanh Xanh Nhỏ. Còn mơ thấy phòng công chúa em trang trí mấy lần.”

Nhưng như Nghiêm Hạ Vũ nói đấy, không ai có thể đảm bảo sinh thêm bé nữa sẽ là con gái.

Cô cũng rất mong muốn có một cô con gái, quấn cô như Ôn Ôn vậy. Cô có thể yêu chiều con gái hết mực giống như mẹ cô yêu chiều cô.

Họ ở lại thôn Vân Thụ chơi sáu ngày, ngày thứ bảy trở về.

Trong sáu ngày, tổng cộng mưa hết một ngày rưỡi, Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ ở trong khách sạn không đi ra ngoài, mấy hộp bao mang theo đều dùng hết sạch.

Không có Bé Lớn và Bé Nhỏ đi cùng, họ làm càng tập trung hơn.

Hôm quay lại Bắc Kinh vừa đúng vào thứ bảy, nhà có khách.

Lúc họ về đến nhà, Quan Hướng Mục đang chơi bóng với Bé Lớn và Bé Nhỏ trên sân bóng. Ông ta đá quả bóng một cái, hai đứa bé phải chạy một hồi lâu mới đuổi kịp.

Nghiêm Hạ Vũ xuống xe: “Đến mà không thấy gọi điện trước gì vậy.”

Quan Hướng Mục: “Anh đưa đồ cho Bé Lớn và Bé Nhỏ giúp Kỳ Trăn, chú có nhà hay không cũng vậy.”

Hôm qua ông ta từ Giang Thành về, trước lúc về có ăn cơm với Ôn Kỳ Trăn, gần đây Ôn Kỳ Trăn bận việc của dự án, nói không có thời gian tới đưa cho Bé Lớn và Bé Nhỏ hai chiếc xe hơi đồ chơi cải tiến nguồn năng lượng mới hoàn thành ít hôm trước.

Tốn không ít thời gian và công sức mới cải tiến xong.

“Đưa quà cho dì giúp việc cất xong rồi, anh có thời gian rảnh chơi với bọn nhỏ.”

Trên chiếc bàn ngoài sân có cà phê dì giúp việc pha, Nghiêm Hạ Vũ và Quan Hướng Mục qua đó ngồi, Bé Lớn và Bé Nhỏ quấn Ôn Địch, không còn ham đá bóng nữa.

Nghiêm Hạ Vũ đưa cho ông ta một ly cà phê: “Rốt cuộc anh tính toán thế nào?”

Quan Hướng Mục: “Không tính toán gì hết.”

Bây giờ tiền tài, địa vị, hôn nhân với ông ta không hề có ý nghĩa gì, ông ta chỉ lưu ý sức khỏe khỏe mạnh, có thể làm bạn với người nhà và Ôn Kỳ Trăn nhiều hơn một chút hay không.

Đây là suy nghĩ lúc ngoài bốn mươi ông ta chưa từng nghĩ đến, ông ta chỉ giữ những suy nghĩ này trong lòng mình, chưa từng nói với lớp trẻ như Nghiêm Hạ Vũ, phải tới một độ tuổi nhất định thì con người ta mới có cảm giác khủng hoảng trong tiềm thức của độ tuổi đó.

Ông ta nhắc đến Phó Ngôn Châu: “Gọi anh tối nay đi chơi bài.”

Nói rồi ông ta tự giễu: “Anh mãi mãi không bao giờ thiếu những người bạn trẻ tuổi thiếu hạnh phúc.”

Nghiêm Hạ Vũ cười, trước đây anh và Phó Ngôn Châu chơi bài cũng luôn rủ cả Quan Hướng Mục.

Quan Hướng Mục uống hết ly cà phê, đứng dậy chào ra về.

Ra khỏi nhà Nghiêm Hạ Vũ, ông ta gọi điện cho Ôn Kỳ Trăn, nói cho Ôn Kỳ Trăn biết đã đưa đồ chơi tới nơi, Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch cũng đã đi hưởng tuần trăng mật về.

Ôn Kỳ Trăn: “Cảm ơn.”

Câu trả lời như thế này rất dễ khiến cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt.

Quan Hướng Mục hỏi: “Đang bận à?”

Ôn Kỳ Trăn đang chuẩn bị PPT cho cuộc họp: “Buổi chiều có cuộc họp đa phương.”

“Vậy em bận đi.” Ông ta thoáng dừng vài giây rồi nói: “Kỳ Trăn, lúc em rảnh rỗi không có gì làm thì có thể gọi điện cho anh.”

Điện thoại im lặng trong chớp mắt, Ôn Kỳ Trăn nói: “Được thôi. Vậy tôi cúp máy đây, còn phải sửa lại Power Point nữa.”

Kết thúc cuộc nói chuyện, Quan Hướng Mục bảo lái xe tới công ty.

Ông ta không coi câu “được thôi” của Ôn Kỳ Trăn là thật, tưởng Ôn Kỳ Trăn trả lời khách sáo hoặc là giữ chút thể diện cho ông ta lúc đó mà thôi.

Một buổi chiều ba tuần sau, Quan Hướng Mục nhận được cuộc gọi của Ôn Kỳ Trăn, ông ta còn tưởng là dự án xảy ra vấn đề gì.

“Dự án xong xuôi rồi, tôi đi thăm Bé Lớn và Bé Nhỏ một chút, tối anh có rảnh không? Tôi mời anh một bữa.”

Lúc đó Quan Hướng Mục đang ở ga đường sắt cao tốc Giang Thành, vừa mới ra khỏi ga, khoảng thời gian vừa rồi ông ta khá bận, không dành ra được thời gian rảnh để tới Giang Thành. Ông ta không nghĩ gì nhiều: “Có rảnh. Khoảng bảy giờ anh mới xong việc. Có thể chờ anh một lát không?”

“Không vội. Để tôi gửi địa chỉ nhà hàng cho anh.”

Ôn Kỳ Trăn cúp điện thoại.

Quan Hướng Mục đứng tại chỗ vài phút, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối dần xuống, xem đi xem lại.

Xung quanh người qua kẻ lại, cuộc sống náo nhiệt như vậy cuối cùng cũng có liên quan tới ông ta.

Hai mươi tám năm dài đằng đẵng, cuối cùng ông ta cũng đợi được người ấy chủ động gọi điện thoại cho mình.

Thư ký không biết Quan Hướng Mục làm sao, thấy sếp thất thần thì đoán không phải là chuyện tốt. Thư ký dè dặt nhắc nhở: “Tổng giám đốc Quan, xe tới rồi.”

Quan Hướng Mục ngẩng đầu, hoàn hồn: “Kỳ Trăn đang ở Bắc Kinh, tối nay Kỳ Trăn mời tôi ăn cơm.”

Thư ký mừng lây: “Vậy để tôi đi đặt trước vé.”

- -

Ôn Kỳ Trăn vừa rời sân bay, ô tô chạy về phía thành phố.

Bà ấy gửi tin nhắn cho con trai cả nói mình đang ở đâu, đang đi gặp ai.

Năm nay con trai cả và con trai thứ đều học nghiên cứu sinh ở nước ngoài, hai đứa cùng nộp chung một trường đại học.

Con trai cả nhắn lại: “Mẹ, bất kể mẹ làm gì, con và em đều ủng hộ mẹ. Hôm nay con cũng có vài câu tình cảm muốn nói, cảm ơn mẹ và ba chưa từng để những tâm trạng tiêu cực ảnh hưởng tới chúng con, trong ấn tượng của con thì chưa từng có lần nào như vậy. Con và em vẫn luôn rất ngưỡng mộ ba mẹ, chưa từng cảm thấy chuyện tình cảm và hôn nhân của hai người là thất bại. Hi vọng mẹ có thể hạnh phúc, nếu ngày nào đó mẹ cảm thấy không hạnh phúc, mẹ cứ trở lại, không cần phải quan tâm người khác nói thế nào về mẹ, con và em mãi mãi là nơi mẹ có thể quay về.”

Ôn Kỳ Trăn lau nước mắt, vui mừng nói: “Yêu đương vào đúng là khác hẳn. EQ cao hẳn lên.”

Ôn Kỳ Trăn chụp màn hình đoạn tin nhắn này của con trai lưu giữ lại.

Đến nhà Ôn Địch, Bé Lớn và Bé Nhỏ đi ra ngoài với Nghiêm Hạ Vũ, Ôn Địch ở nhà một mình.

Ôn Kỳ Trăn cảm thấy có gì đó không ổn, trước đây mỗi lần Ôn Ky Trăn tới nhà đều thấy cháu gái và Nghiêm Hạ Vũ cùng chơi với các con, hôm nay cháu gái cũng không tăng ca, đang ngồi đọc sách trong sân.

“Cãi nhau với Nghiêm Hạ Vũ à?”

“Đâu ạ. Giờ chuyện gì anh cũng nhường con.” Thỉnh thoảng cô và Nghiêm Hạ Vũ cũng nảy sinh bất đồng quan điểm trong lúc dạy con, nhưng chỉ tranh chấp vài câu mà thôi, anh tự buồn bực một lúc rồi quay lại ôm cô.

Ôn Kỳ Trăn xoa mặt cháu gái: “Vậy sao không đi chơi cùng với Bé Lớn và Bé Nhỏ.”

Ôn Địch ôm cô hai một cái, tựa lên vai cô hai thở dài, sau đó lại không khỏi bật cười.

“Con bé này, con viết kịch bản nhiều quá bị dở hơi à?”

Ôn Địch ngồi thẳng dậy: “Cô ơi, con lại có rồi.”

Ôn Kỳ Trăn sửa lại tóc cho cháu gái, không kịp hiểu vấn đề: “Có gì?”

Ôn Địch chỉ bụng mình.

Ôn Kỳ Trăn sửng sốt, sau đó bật cười, cuối cùng Ôn Kỳ Trăn cũng hiểu vì sao hôm nay cháu gái khác thường như vậy, mừng vì có em bé nhưng cũng lo đây vẫn là con trai.

“Sao không nói sớm cho cô biết?”

Ôn Địch: “Hôm nay con cũng vừa mới biết.”

Sau khi trở về từ thôn Vân Thụ, cô và Nghiêm Hạ Vũ đều bận rộn, cô không nhớ nổi lần hành kinh gần nhất chính xác là từ hôm nào, hôm nay Nghiêm Hạ Vũ nấu canh cá cho Bé Lớn và Bé Nhỏ, nấu thêm một bát cho cô, kết quả cô chưa kịp ăn đã thấy buồn nôn.

Sau đó kiểm tra thì phát hiện ra đã mang thai, trúng thưởng.

Mới đầu, Nghiêm Hạ Vũ rất kích động, sau đó nghĩ tới lúc mang thai Bé Lớn và Bé Nhỏ cũng không ăn được canh cá, có linh cảm bé thứ ba cũng là trai, anh lập tức bình tĩnh lại.

Cho nên sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Hạ Vũ dẫn hai đứa bé ra quảng trường ven hồ chơi ô tô điều khiển từ xa bản cải tiến cô hai cho, cô ở nhà nghỉ ngơi, đọc sách, suy nghĩ kế hoạch một năm tiếp theo.

Lúc bầu hơn bốn tháng, bộ phim cổ trang do Ôn Địch làm biên kịch đóng máy, đạo diễn gọi cho cô, mời cô qua góp vui.

Doãn Tử Vu có đóng một vai khách mời, cảnh quay cuối cùng có suất diễn của cô ấy, nghe nói Ôn Địch cũng tới tham gia tiệc đóng máy nên cô ấy nán lại.

Sau khi mang thai, Ôn Địch chỉ mới tăng vài cân, nhìn từ sau lưng thì hoàn toàn không nhận ra cô đang có em bé.

“Bà chủ Ôn.” Doãn Tử Vu đi tới từ đằng sau, kéo cô cùng đi vào sảnh tiệc đóng máy. Cô ấy đưa tay vuốt nhẹ phần bụng của Ôn Địch; “Cháu gái mới đá em một cái nè.”

Ôn Địch cười: “Em đúng là biết dỗ cho chị vui.”

Doãn Tử Vu: “Em cảm thấy là cháu gái thật đó.”

Cô ấy nhìn chăm chú vào mặt Ôn Địch: “Nhìn da của chị là biết, mẹ em kể lúc mang thai em là lúc da mẹ em đẹp nhất, không cần dùng đồ dưỡng da, da vẫn mềm mịn trơn bóng, mặt chị cũng vậy, có thêm mười tám lớp filter cũng không có được làn da căng mịn như của chị đâu.”

“Câu nịnh nọt này chị thích.”

“Ha ha.” Doãn Tử Vu cười, sau đó nghiêm túc nói: “Em không lừa chị đâu, lúc chị có bầu Bé Lớn và Bé Nhỏ da không đẹp vậy đâu, sắc mặt còn hơi tái một chút.”

Cô ấy lại nói: “Bất kể là bé trai hay bé gái, miễn khỏe mạnh là tốt rồi.”

Đây cũng là nguyện vọng lớn nhất của Ôn Địch, cô chỉ mong con khỏe mạnh.

Ôn Địch lấy trong túi ra một hộp trang sức: “Mai là sinh nhật em, chị chúc mừng sớm, chúc em mãi mãi mười tám nhé.”

“Cảm ơn bà chủ Ôn.” Doãn Tử Vu vui vẻ nhận.

“Định tổ chức gì với Đàm Mạc Hành rồi?”

“Vẫn chưa biết, anh ấy chưa nói gì với em.”

Doãn Tử Vu và Đàm Mạc Hành đã hẹn hò gần hai năm, cả hai bận rộn quay phim, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng hằng ngày anh ta đều gọi điện thoại cho cô ấy, có thời gian rảnh là tới phim trường thăm Doãn Tử Vu.

Có điều họ chưa từng công khai chuyện tình cảm, chỉ có người quen mới biết.

Ở bên Đàm Mạc Hành, Doãn Tử Vu thường hay lo được lo mất, lúc nào cũng cảm thấy Đàm Mạc Hành chênh lệch quá lớn với bản thân.

Lúc nửa đêm, Doãn Tử Vu đang ngủ mơ màng thì bị người đại diện gọi điện đánh thức: “Đàm Mạc Hành công khai tình cảm rồi!”

“Tình cảm với ai?”

“... Tử Vu, em ngủ đến váng đầu rồi à?”

Dòng trạng thái của Đàm Mạc Hành gây cú nổ lớn trên mạng.

“Sinh nhật vui vẻ, mãi mãi yêu em @ Doãn Tử Vu”

Một câu giới thiệu đơn giản, thẳng thắn.

Buổi sáng Ôn Địch nhìn thấy hotsearch, cô share lại, gửi lời chúc cho hai người họ.

Nghiêm Hạ Vũ đi ra khỏi phòng tắm thấy Ôn Địch đang tựa lưng ở đầu giường xem điện thoại, anh xem giờ, mới 6:10: “Em không ngủ à?”

“Ừm, buổi sáng phải tới công ty một chuyến.”

Cô để điện thoại di động xuống, mặc đồ vào.

Hiện giờ hơn chín giờ tối là cô đã đi ngủ, ngủ rất đủ giấc.

Nghiêm Hạ Vũ lau khô tóc, lại kéo khóa váy giúp cô: “Tới công ty tổ chức họp gì à?”

“Ừm. Em và Thẩm Đường hợp tác với Thường Thanh Video, dự định tung ra một chương trình giải trí có liên quan tới phụ nữ có thai, chăm sóc cho sự khỏe mạnh cả về tinh thần lẫn thể chất của bà bầu.”

Lịch làm việc của cô xếp kín tới tận trước khi sinh một tuần.

Hằng ngày cô làm việc cùng Thẩm Đường, không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, thường xuyên quên mất mình là một bà bầu.

Bé thứ ba rất ngoan, trước giờ không làm phiền cô, cô chỉ nôn nghén vài lần ở tháng thứ ba, hiện tại ăn uống rất ngon miệng, ngoài không ăn được canh cá ra, những thứ khác không có gì phải kiêng khem cả.

Trước khi đi ra ngoài, Nghiêm Hạ Vũ cúi đầu hôn bụng cô một cái: “Tối ba về kể truyện cho con.”

Bé Lớn và Bé Nhỏ cũng thích đọc truyện cho cô nghe. Từ khi bé thứ ba có thai máy, buổi tối hai bé thích nhất là ngồi cạnh cô, đặt bàn tay nhỏ lên bụng cô, vừa cảm nhận thai máy vừa đọc truyện cho cô nghe, gặp phải chữ nào không biết thì đoán mò.

Bé Lớn và Bé Nhỏ rất trông mong em gái, đặt tên cho em gái là Bé Ba.

Buổi trưa, Ôn Địch nhận được điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ dặn cô chú ý nghỉ ngơi, đừng để bị mệt.

“Không mệt, Bé Ba nghe lời lắm.” Cũng có thể do là bầu một nên cô cảm thấy người rất nhẹ nhàng so với lúc bầu Bé Lớn và Bé Nhỏ, đi tới đi lui còn có thể nhảy một chút.

Nghiêm Hạ Vũ nói chuyện với cô vài phút, trước khi cúp máy, anh nói: “Tối nay anh không phải dự tiệc, tối về qua đón em.”

Chỉ cần không bận xã giao, anh luôn tan làm đúng giờ, về nhà chơi với Bé Lớn và Bé Nhỏ vài tiếng, chờ các con ngủ, anh mới vào phòng làm việc tăng ca.

Giao thừa một năm nữa lại sắp sửa đến.

Nguyện vọng năm nay của anh nhiều thêm một điều, đó là hi vọng Bé Ba chào đời khỏe mạnh.

Tháng ba, trời ấm lên, Bé Ba chào đời.

Anh đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật căng thẳng y như lần đầu.

Nhưng lần này có thêm hai người chờ cùng với anh, hôm nay Bé Lớn và Bé Nhỏ rất ngoan, ngồi yên trên đùi anh, suốt hơn một tiếng đồng hồ không hề nghịch ngợm, cũng nói chuyện rất ít.

Bé Lớn nói: “Ba đừng sợ.”

Nghiêm Hạ Vũ cười: “Ba không sợ.”

Vừa rồi anh vỗ về ba mẹ vợ đừng lo lắng, Bé Lớn cũng dùng câu gần như y chang để vỗ về anh.

Bé Nhỏ thơm anh một cái: “Mẹ sẽ ra ngay thôi, đúng không ạ?”

Nghiêm Hạ Vũ gật đầu: “Đúng, sẽ được gặp mẹ nhanh thôi.”

Khu chờ hầu hết là người nhà họ, tâm trạng của mọi người không khác nhau là bao, vừa vui vừa lo.

Cuối cùng cũng có y tá ra khỏi phòng mổ báo mẹ và con gái bình an.

Nghiêm Hạ Vũ ôm chặt Bé Lớn và Bé Nhỏ, năm thứ mười hai của anh và Ôn Địch, cuối cùng họ đã đợi được Chanh Xanh Nhỏ của họ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc