YÊU HẬN TRIỀN MIÊN - LỤC XU


Buổi tối họ cùng nhau trở lại khách sạn.

Sau khi về phòng, vẻ mặt Giang Thừa Châu mới hứng thú nhìn cô ngồi trên ghế, gỡ giày cao gót trên chân xuống, sau đó thay dép.

Anh nhìn vô cùng chăm chú, kiểu chăm chú này khiến Mộc Tuyên Dư ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh trầm tĩnh, loại trầm tĩnh này khiến cho cô nghĩ đến thời đại học.

Khi cô theo anh đi học, anh nhìn chằm chằm vị giảng viên đeo kính dùng phấn vẽ các bộ phận trên cơ thể người trên bục giảng, anh hay chăm chú như vậy, hai khửu tay đều đặt ở trên bàn, cây bút cầm trên tay phải hơi chuyển động, sau đó lông mi hơi áp về hướng mi tâm.
Ánh mắt nhất thời nhìn nhau vài giây, Giang Thừa Châu mới đưa tay kéo cà-vạt buộc trên cổ mình, “Đi giày cao như vậy, không mệt à?”
“Mệt, cho dù giày cao gót hơn nữa, thì lúc đi vẫn thoải mái, nhưng đứng thẳng lâu cũng sẽ mệt.”
“Chân của phụ nữ các em thích chịu ngược?” Anh tùy ý ném âu phục và cà-vạt qua một bên, đưa ra một đánh giá như thế.
Cô cúi đầu nhìn chân mình, suy nghĩ một chút, “Anh có thể suy nghĩ từ một góc độ khác, rằng phụ nữ đều có tính nhẫn nại.”
Nhẫn nại? Cái chữ này khiến anh dừng bước lại lần nữa nhìn về phía cô, phụ nữ đều rất giỏi nhẫn nại sao, là thế này? Anh chớp chớp mi, ánh mắt có chứa khiêu khích rơi xuống người cô, “Nhưng anh chưa từng nghe tới chuyện xưa về phụ nữ nằm gai nếm mật.”
“Nhưng phụ nữ thời hiện đại…” Cô vừa mới chuẩn bị ngẩng đầu nói gì đó, lại không nói tiếp, không cần thiết, tranh cãi đến cuối cùng là vì thuyết phục đối phương, nhưng đại đa số thời điểm đều không thể thuyết phục, “Vậy lại suy nghĩ từ một góc độ khác, phụ nữ vì xinh đẹp, sẵn lòng hi sinh một vài thứ khác.”
Giang Thừa Châu không để ý tới cô, anh thấy, chính là bản thân muốn chọn chịu tội, còn không đưa ra lý do đường hoàng.

Điều này làm cho anh nhớ tới ý nghĩ của chính mình thuở thiếu thời, phụ nữ hay tham mộ hư vinh, còn hết lần này tới lần khác không chịu thừa nhận.

Lúc anh cầm áo ngủ đi vào cửa phòng tắm, trong lòng đột nhiên như bị đặt một chiếc chuông báo, vang lên một tiếng, đã vậy anh còn rất tự giác đi ra ngoài phòng tắm, mà để cô đi vào… Loại cảm giác vi diệu này, khiến anh khó chịu.

Nhưng anh cũng không vì cái thứ nực cười trong đầu này lay động mà cố ý xoay người vào phòng tắm, làm như vậy mới có vẻ buồn cười hơn.
Mộc Tuyên Dư cất giày cao gót xong, lúc này mới đi dép đi lấy áo ngủ.

Bởi vì ở nơi này nhiệt độ ngày đêm chênh lệch hơi lớn, nên cô phải cầm thêm một chiếc áo khoác.

Hôm nay Mộc Tuyên Dư không gội đầu, thế nên tốc độ nhanh hơn Giang Thừa Châu một chút, vì vậy lúc Giang Thừa Châu đi ra đã thấy cô một người ngồi trên ghế salon xem ti vi, là một bộ phim truyền hình đặc biệt nổi tiếng mấy năm gần đây, ngay cả Giang Du Du lúc không tìm được bộ phim hoạt hình nào coi được thì cũng sẽ chọn xem phim này, nhưng lại có những lúc bật cười.

Mỗi lần vào lúc đó, anh ngờ vực rằng Giang Du Du có thực sự biết đang diễn cái gì hay không?
Lúc này người phục vụ khách sạn đưa cơm tối hôm nay tới cho họ, cơm tối của Giang Thừa Châu yêu cầu phức tạp một chút, dùng gia vị được chế biến bí mật hấp chín cơm, có mùi hương đặc biệt và dễ nhai, lớp thịt ở mặt trên đã chín mềm, dường như cho vào miệng là tan ngay.

Mộc Tuyên Dư chỉ cần một chén cháo hoa, và một đ ĩa cải trắng cay ngọt.
Họ ngồi ở hai bên bàn ăn, đều tự ăn chăm chú, sau khi ăn vài miếng, Giang Thừa Châu cau mày nhìn chòng chọc chén cháo hoa kia của cô.
Cô nhận thấy ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên, “Khẩu vị không được tốt lắm.”
Anh ừ một tiếng, không nói gì khác.
Ăn xong bữa cơm, hai người liền chen chúc ngồi trên ghế sô-pha đơn, bởi vì hai người ngồi sô-pha, nên không gian trở nên thân mật.

Mộc Tuyên Dư tiếp tục xem bộ phim rẻ tiền trước đó, Giang Thừa Châu không có hứng thú với phim truyền hình, đồng thời cũng không có hứng thú tranh điều khiển từ xa với con gái.
“Sáng sớm mai bay.” Anh nhắc nhở, cũng chính là lúc kết thúc hành trình ở thành phố Bắc Giang lần này của họ, họ phải trở lại thành phố Giang Tây, điều đó có nghĩa là họ sẽ không thể tùy ý ở bên nhau như lần này.
Tâm tình cô dường như bị ảnh hưởng, một lúc lâu sau mới gật đầu, “Chuyện ở đây đều xử lý xong rồi?”
“Ừ.”
Cô nhìn anh, thuận thế tựa vào ngực anh, “Nhiệm vụ của anh chính là gặp mặt mấy người họ một lần?”
“Vậy còn chưa đủ?” Anh cười, “Dùng biện pháp đơn giản nhất giành được lợi ích lớn nhất, điều đó không phải rất tốt sao?”
Anh gặp mặt Diệp Cẩm Đình trước, cho thấy họ có quan hệ cá nhân, anh có khả năng vứt bỏ Giang gia ở Bắc Giang chọn Diệp gia, cái này cần thêm chút lợi thế từ Giang gia ở Bắc Giang.

Về phần Giang Tu Trạch được coi là người nối nghiệp, địa vị cũng không bền vững như vậy, bằng không ngay cả Giang Thành Khải cũng không muốn chia ra một chén súp.

Giang Thành Khải sẵn sàng trả giá lớn như vậy để trao đổi, cũng có thể anh ta sẽ động tâm, để phòng ngừa anh ta chuyển hướng sang Diệp Cẩm Đình và Giang Thành Khải, Giang Tu Trạch ắt phải làm một vài biện pháp.
Cô nhìn anh, “Ngay từ đầu anh đã không nghĩ tới việc hợp tác với Giang Thành Khải?”
Dẫu sao Giang Thành Khải cũng ném ra lợi thế rất mê người.

Anh lắc đầu, “Anh ta cho ra càng nhiều, chứng tỏ anh ta mong muốn cũng nhiều, muốn mượn ván cầu này để trở mình, cuối cùng phải hỏi một chút xem người khác có nguyện ý làm ván cầu hay không?”
Cô không nhìn anh nữa, thật sự anh và trong quá khứ không giống nhau, trước kia anh không thích những việc phải bẻ cong góc ngoặt, thích làm trực tiếp, loại thay đổi này không liên quan đến việc tốt hay không tốt, chỉ là nó khiến cô có chút cảm giác xa lạ.
Điện thoại di động của Giang Thừa Châu vang lên, anh trở về phòng lấy điện thoại, sau đó cô nhìn thấy bóng anh trực tiếp đi thẳng ra ban công.
Cô không nhìn theo hướng anh nữa, mà nhìn về phía TV, chương trình ban đầu vừa mới kết thúc, hình ảnh vài giây cuối chính là đoạn quảng cáo dài dòng, cô lại tuyệt đối không muốn đổi kênh chút nào.
Tâm tình của Giang Thừa Châu rất tốt cầm điện thoại di động đứng trên ban công.

Trên ban công gió lớn, thổi tan mái tóc vốn không dài của anh.
“Khi nào về?”
Giọng Uông Tử Hàm vẫn dịu dàng trong veo.

Cùng lúc mỉm cười, anh theo bản năng nhìn thoáng qua về phía sau, lúc này mới nhàn nhã mở miệng, “Ngày mai.”
“Lúc nào? Em đi đón anh.”
“Không cần, anh có thể tìm được đường nhà em.”
Người ở cách xa vạn dặm đột nhiên đỏ mặt lên, lập tức dời trọng tâm câu chuyện, “Có mang quà về cho em không?”
Anh sửng sốt, trong đầu lập tức thoáng hiện một vài ý niệm trong đầu, bảo thư kí đi mua ngày mai đưa đến sân bay, rồi anh trực tiếp đi tìm cô là được.
Lúc lời vừa nói ra khỏi miệng, cả người anh như bị nước xối qua.

Giang Thừa Châu, mày định chuẩn bị quà cho người phụ nữ của đời mày như vậy sao, cho có lệ như thế?
“Anh đã quên…” Anh cau mày, “Sau khi anh về, anh và em sẽ đi chọn quà em thích, được chứ?”
Uông Tử Hàm sửng sốt, cô chỉ tùy ý hỏi mà thôi, cũng không yêu cầu nhất định phải có quà, huống chi cô cũng không phải nữ sinh nhỏ, nhưng từ trong lời anh cô lại nhìn ra vài phần hổ thẹn, thậm chí giọng nói còn cẩn thận như vậy.
Đây cũng là vì anh quan tâm cô đi, lòng cô đột nhiên ngọt ngào như được quét qua mật, “Được, đến lúc đó không được chơi xấu.”
“Ở trong lòng em anh là loại người nói không giữ lời sao?”
“Không phải, anh không theo con gái đi dạo phố, nên không biết bọn em đi dạo phố cần phải cực kỳ lâu, thật lâu…”

Không theo con gái đi dạo phố? Chưa từng sao?
Hồi đại học, anh cùng Mộc Tuyên Dư đi ra ngoài mua quần áo, đồng hành còn có Hạ Ngữ Minh.

Ngày đó thời tiết rất nóng, thế cho nên có mấy bạn trên mạng hay nói giỡn, vào thời tiết thế này có người sẵn sàng ra ngoài cùng bạn thì đó chính là bạn chí cốt.
Hạ Ngữ Minh hay dùng những lời này liên tục nói với Mộc Tuyên Dư, “Tớ vậy mà lại là bạn chí cốt của cậu.”
Những lời này cuối cùng bị Mộc Tuyên Dư mua một ly nước đá chặn lại.
Mà anh đi phía sau hai nữ sinh, yên lặng nghĩ, vào kiểu thời tiết này anh theo bạn gái đi dạo phố cũng chính là người bạn trai tốt gắn bó sinh tử.
Đi vào cửa hàng liền có thể hưởng thụ hơi lạnh từ điều hòa nhiệt độ, bọn họ ngày đó còn đi dạo đến khuya mới quay về trường học, lúc cuối Hạ Ngữ Minh không có quấy rầy họ, mượn cớ có việc đi chỗ khác.
“Anh muốn hỏi em một vấn đề.” Anh nói ra những lời này nghiêm túc đến cực điểm.
Nhưng thời gian bên anh khá dài, cho dù đối mặt là vẻ mặt nghiêm túc của Giang Thừa Châu cô cũng có thể không chút sợ hãi.
Cô cười nhìn anh, giọng nói mềm nhẹ, “Là muốn hỏi sao nữ sinh đi dạo phố phải lâu như vậy à? Bởi vì rất nhiều lúc bọn em sợ mua cái này sẽ bỏ qua cái tiếp theo, vì vậy phải so sánh, lấy ra thứ thích hợp nhất với mình…”
Giang Thừa Châu lại bắt lấy tay cô một phen, khiến ánh mắt của cô chỉ có thể nhìn mặt anh, “Không phải muốn hỏi điều này.

Mà anh muốn hỏi em, lúc em thử quần áo vì sao chỉ hỏi ý kiến của Hạ Ngữ Minh, sao không hỏi anh?”
Cô ngây ngẩn cả người, hoàn toàn thật không ngờ anh sẽ hỏi điều này.
“Em…”
Anh ngắt lời cô, “Lần sau phải hỏi ý kiến anh.” Anh nắm tay cô đi về phía trước, vừa như lẩm bẩm mà mở miệng, “Em là mặc cho anh xem, đương nhiên phải hỏi ý kiến anh, chỉ cần anh thích là được, ý kiến của người khác không quan trọng.”
Anh thì thích chiếc váy màu đỏ kia, nó khiến cô có vẻ quyến rũ cực kỳ, Hạ Ngữ Minh lại nói cái váy đó rất đàng hoàng, chỉ anh thích, nhưng cô lại không hỏi anh.
Anh muốn khi họ kết hôn, nhất định để cô mặc một bộ sườn xám màu đỏ, cô nhất định sẽ vô cùng kinh diễm.
Ngay cả một cái nếu như cũng không có, khi đó anh nhận định cô nhất định sẽ trở thành vợ anh.
“Thừa Châu? Giang Thừa Châu?” Uông Tử Hàm lo lắng kêu tên anh, bởi vì một lúc lâu anh cũng không nói lời nào, “Anh có nghe em nói không?”
Giang Thừa Châu phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện tay mình nắm điện thoại quá chặt, hiện tại điện thoại di động đã nóng hổi, “Anh đây.”
Uông Tử Hàm thở dài một hơi, còn tưởng anh… cô không muốn nghĩ tới hai chữ “Gặp chuyện không may“*, “Vừa rồi sao vậy?”
(*: cái chỗ này tiếng Hoa chỉ có hai chữ “出事” – “xuất sự”)
“Không có gì, vừa nhớ tới một vài dữ liệu có vẻ sai mất rồi…”
Uông Tử Hàm cấp tốc nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, lúc này vẫn còn tăng ca sao? Vậy anh thực sự rất vất vả, nghĩ thế, việc anh có mua quà hay không đã trở nên không còn quan trọng nữa, “Ừm, anh nghĩ số liệu của anh tiếp đi, em cũng mệt rồi, muốn ngủ.”
“Ừ, được.”
“Giang Thừa Châu, em nhớ anh.”

“Anh cũng vậy.”
Anh nhìn di động nóng lên trong lòng bàn tay, tâm trạng lại có chút phập phồng.
Anh đứng lại một lúc mới đi vào, vẫn có âm thanh trong TV như trước, chỉ là đang phát tin thời sự, bộ phim truyền hình trước đó đã kết thúc từ lâu.

Anh liếc mắt nhìn hai vị chủ trì sắc mặt trầm tĩnh trong TV, ánh mắt mới chuyển hướng Mộc Tuyên Dư đã ngủ một mình trên sô-pha.

Cô ngủ hơi trầm, co lại thành một khối, hình như vẫn luôn duy trì cái tư thế bất động đó.

Anh đi tới, cầm điều khiển từ xa tắt TV trước, rồi vươn tay muốn vỗ vỗ mặt cô, tay đã đưa ra phân nửa, cuối cùng lại thu về.
Anh nhìn về phía váy ngủ cô mặc hôm nay, thắt lưng váy hoa không chỉnh tề, hoa màu đỏ nhỏ vụn, vốn rất tầm thường, nhưng cô mặc lại có sự thoải mái khó nói ra lời, chỉ là cô hay mặc áo khoác màu trắng nhất, làm giảm bớt phần gợi cảm nhỏ bé đó.
Anh đi lên, ôm lấy cô từ trong sô pha, dường như vì tiếng động này mà cô nhíu mày một cái.

Anh ôm lấy cô, không hề cử động, sau khi cô an tâm ngủ tiếp, lúc này mới ôm cô đi vào phòng.
Anh đặt cô lên giường xong, thì đi ra ngoài.
Anh đứng trên ban công, châm một điếu lại một điếu thuốc.
Buông tha?
Anh có thể buông bỏ kể từ bây giờ, sau đó lập tức kết hôn cùng Uông Tử Hàm.

Anh nhắm mắt lại, một màn bảy năm trước kia lại lặp lại quanh quẩn trong đầu, khiến anh nhắm hai mắt lại chợt mở ra.
Không cam lòng, cũng bởi vì không cam lòng, nên lúc anh ở nước ngoài mới có thể trở về khi biết cô có thể sẽ kết hôn hạnh phúc mỹ mãn với Chu Chấn Hưng.

Nếu như không tiếp tục thì rốt cuộc, đời này anh sẽ bởi vậy mà canh cánh trong lòng.
Đây là việc canh cánh trong lòng duy nhất đời này của anh.
Anh vứt đầu mẩu thuốc lá kẹp trên ngón tay, dùng đế giày hung hăng đạp lên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc