YÊU HẬN TRIỀN MIÊN - LỤC XU


Giang Thừa Châu về đến nhà, anh trai anh đang cùng chị dâu đi dạo trong sân, trên mặt hai người đều lộ vẻ tươi cười, dường như đang nói chuyện gì đó cực kỳ thú vị.

Anh dừng bước, nhìn anh trai và chị dâu.

Họ kết hôn đã nhiều năm nhưng chưa từng cãi nhau dù chỉ một lần, vẫn ân ái cho đến tận bây giờ, điều đó khiến anh cảm thấy đây là chuyện không thể tưởng tượng được, bởi vì trong mắt anh, Giang Cảnh Hạo thực sự không phải kiểu người sống quá tình cảm, mà tính cách chị dâu anh lại quá ngoan ngoãn, dịu dàng.

Nhưng nhìn cặp vợ chồng này, có lẽ sẽ không nghi ngờ tình cảm thắm thiết giữa họ.

Trước kia từng nghe nói, nếu một đôi vợ chồng chưa từng cãi nhau, nhất định không bình thường, bất cứ chuyện nhỏ nào cũng có thể khiến họ chia lìa, hiện tại xem ra cũng không đúng lắm, ít nhất là đối với cặp vợ chồng này mà nói thì quả thực không phù hợp.
Giang Thừa Châu chỉ biết bọn họ học cùng trường, chị dâu là học muội của anh trai.
Anh nhìn bọn họ lâu đến nỗi khiến cho Đường Khả Hân chú ý, cô khó hiểu nhìn chồng mình.
Trên thực tế Giang Thừa Châu cũng không có ý khác, anh chỉ đột nhiên nghĩ đến nếu không có chuyện đó, anh và Mộc Tuyên Dư cũng sẽ giống như vậy hay không.

Mỗi ngày cùng nhau chung sống, khi anh đi làm về nhà thì cùng cô đi dạo phố, đi ăn cơm, cùng nhau tâm sự, vài năm sau thì sinh một bé gái đáng yêu, lớn lên sẽ xinh đẹp giống cô, đến cuối tuần anh sẽ đưa mẹ con cô đi chơi.
Đó từng là cuộc sống mà anh hướng tới trong quá khứ, bây giờ lại cảm thấy thật buồn cười.
Giang Cảnh Hạo vỗ bả vai vợ mình, ý bảo cô vào nhà.

Đường Khả Hân nhìn Giang Thừa Châu đứng bên kia tràn đầy tâm sự, liếc mắt nhìn một cái, gật gật đầu, biết là chồng mình muốn cùng chú em nói chút chuyện.
Giang Cảnh Hạo bước về phía em trai mình: “Sao thế, em thấy cây kia không vừa mắt à?”
Giang Thừa Châu phục hồi tinh thần, hình như anh đã nhìn cái cây kia rất lâu, theo bản năng nhíu mày: “Đúng vậy, cảm thấy nó đứng rất khó coi, em muốn trồng nó ở chỗ khác.”
“Hiếm khi thấy em để ý những việc nhỏ nhặt này.” Giang Cảnh Hạo cười cười, vỗ bả vai anh: “Việc đó không tồi.”
“Không khiến anh mất mặt là được rồi.” Anh biết trong công ty có không ít người bất mãn đối với việc anh lên chức, thậm chí có người có ý xấu, tung tin đồn lung tung nói anh kéo Giang Cảnh Hạo xuống để mình được lên, ngay cả lão Vương cũng nói việc đính hôn chỉ là một trong những mưu kế để anh chiếm đoạt tập đoàn.

Chỉ có thể nói sức tưởng tượng của những người đó quá phong phú, nhưng anh cũng không để tâm, anh nhìn Giang Cảnh Hạo hỏi: “Giang Tu Trạch chủ động liên lạc với anh à?”

Giang Cảnh Hạo gật đầu, không chỉ có vậy, điều kiện đưa ra cũng rất tốt, trong tương lai hợp tác cũng có lợi.
Giang Thừa Châu cười cười, đối với kết quả như vậy anh đã sớm dự đoán được, vì thế cũng không quá vui vẻ: “Anh, anh và chị dâu kết hôn được bao lâu rồi?”
“Chắc khoảng tầm mười mấy năm, cũng không nhớ rõ, sao em lại hỏi vậy?”
“Không có gì.” Giang Thừa Châu cúi đầu nhìn giày mình, không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì.
Giang Cảnh Hạo cùng Giang Thừa Châu bước vào nhà.

Giang Thừa Châu vừa bước vào đã bị Giang Du Du bò lên người.

Giang Cảnh Hạo bất đắc dĩ cười cười, sau đó đến bên cạnh Giang Hào ngồi xuống.
Giang Hào một bên giả bộ xem ti vi, một bên lén nhìn con trai út và cháu gái bảo bối, cũng không biết tên tiểu tử kia hạ bùa mê gì mà làm cho tiểu Du Du thích theo anh làm bậy như vậy.
“Ba, biểu hiện của Thừa Châu ở công ty không tồi, mấy dự án đều xử lí rất khá.” Giang Cảnh Hạo không để ý mở miệng.
“Hừ, xú tiểu tử kia vận khí tốt thôi.”
Giang Cảnh Hạo vắt chéo hai chân, nghe nói như thế thì lại cảm thấy rất buồn cười: “Vận khí tốt cũng cần có thực lực mới đạt được.”
Giang Hào lúc này mới kinh ngạc nhìn con trai lớn của mình, lông mày dựng thẳng đứng lên.

Là một người cha, nghe con lớn khích lệ con út của mình, trong lòng không rõ là tư vị gì, quá khứ ông luôn lo lắng hai người con trai quan hệ không hòa thuận, lúc nào cũng lo lắng trong nhà xuất hiện chuyện con cái tranh quyền kiện tụng, sợ anh em phản bội, hiện giờ xem ra người làm cha là ông đã suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng quan hệ giữa hai đứa con này rất tốt, sao ông lại cảm thấy không được thoải mái, cũng chưa từng có người nào cùng ông nói đến chuyện của con trai út.
Thấy Giang Hào không nói lời nào, Giang Cảnh Hạo lại tiếp tục mở miệng: “Thừa Châu là người làm việc có chừng mực.”
“Là ý gì?” Giang Hào nhướng mày.
“Nó biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”
Lại thêm một người khuyên ông không nên nhúng tay vào chuyện của Giang Thừa Châu.

Giang Hào lắc đầu, lại nghĩ tới lời vợ mình vừa nói, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Giang Du Du ngồi trong lòng Giang Thừa Châu, cô bé không phải là một đứa trẻ an phận, trái lắc lắc, phải lắc lắc: “Chú út hay ra ngoài chơi lâu như vậy, cũng không mang theo cháu, thật đáng ghét.”

Cô bạn nhỏ Giang Du Du bĩu môi, biểu cảm vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch, làm cho Giang Thừa Châu không nhịn được nắn b óp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Chú phải đi làm chính sự.”
“Làm chính sự cũng có thể mang cháu theo, lúc chú buồn cháu có thể ở bên cạnh giải sầu cho chú.”
Giang Thừa Châu nghiêng đầu suy nghĩ, dường như đang lo lắng làm thế có được hay không: “Ừ, đúng là ý hay.”
“Cho nên lần sau chú mang cháu theo có được không?” Vẻ mặt tiểu Du Du hưng phấn hỏi.
“Không được!”
Giang Du Du tức giận, làm ầm ĩ với Giang Thừa Châu trên sofa.

Đường Khả Hân nhìn thoáng qua, sắc mặt lạnh đi: “Giang Du Du!”
Mẹ vừa ra tay, Giang Du Du lập tức có nề nếp, nhưng vẫn rất buồn bực.

Giang Thừa Châu lại ôm bé vào lòng, thấp giọng giải thích: “Chú đi công tác là chính sự, công việc bề bộn, không có thời gian ở cùng Du DU, vì thế cho dù Du Du đi cùng cũng sẽ không vui, vẫn nên ở nhà thì hơn, xong việc chú sẽ về với cháu, không phải tốt hơn sao?”
Tiểu Du Du híp mắt suy nghĩ, bộ dạng không tệ chút nào.
Giang Thừa Châu thì thầm bên tai Giang Du Du chuyện gì đó, Giang Du Du nghe xong lập tức vui vẻ đứng dậy.
Không lâu sau, Giang Thừa Châu mang theo Giang Du Du ra ngoài.
Giang Du Du ngồi trong xe, cắn ngón tay mình hỏi: “Chú út, sau này lúc gặp cô Uông đều mang cháu theo được không?”
“Không được.”
“Vì sao?” Bé ủy khuất mở to hai mắt.
“Bình thường những người làm bóng đèn sẽ khiến người khác chán ghét.” Anh vươn tay phải ra vuốt tóc Tiểu Du Du.
Tiểu Du Du không chút dấu vết đẩy tay anh ra, nghi hoặc nhìn, đây là ý gì?
Lúc họ đến, Uông Tử Hàm đã đứng ở đó, nhìn thấy bóng dáng của Giang Du Du thì hơi sửng sốt, sau đó cũng chủ động tiến đến, một tay ôm lấy Tiểu Du Du: “Du Du, đã lâu không gặp, có nhớ cô Uông không?”
Tiểu Du Du gật gật đầu: “Nhớ chứ, lúc cháu nhớ chú út liền thuận tiện nhớ đến cô.”
Uông Tử Hàm sửng sốt: “Hóa ra cô chỉ là người thuận tiện được nhớ đến.”
Tiểu Du Du xấu xa cười, sau đó hai tay ôm lấy cổ Uông Tử Hàm: “Cô Uông, cháu rất thích cô.”
Những lời này làm cho Uông Tử Hàm không còn cách nào so đo, đành phải tỏ vẻ bất đắc dĩ, hiện tại đứa trẻ này sao lại có thể nịnh bợ người lớn tốt như vậy.

Giang Thừa Châu đứng phía sau bọn họ cười.
Vẫn tìm một nơi để đi dạo một chút như trước, chẳng qua là hai người lớn lại giống nhau như vậy, tất cả đều lấy Du Du làm trung tâm.

Giang Thừa Châu ngoài miệng đã nhanh chóng biến thành Du Du thích cái gì.
Uông Tử Hàm thấy vậy, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ: “Anh sau này chính là một hài nô*, ở phương diện kia quả là có tiềm lực.” (*: nô lệ của trẻ con)
Giang Thừa Châu bị đánh giá như vậy, ngoài mặt không chút biểu cảm nói: “Anh không ngại biến thành như vậy, nhưng em rất để ý sao?”
Uông Tử Hàm sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ý ngầm, mặt lập tức đỏ ửng lên.
Tiểu Du Du đi chơi không được bao lâu đã cảm thấy đói bụng, bọn họ liền dẫn bé đi ăn cơm, nơi ăn cơm sẽ do Tiểu Du Du chọn, cả Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm đều không có ý kiến gì.
Ăn cơm xong, vừa bước chân ra khỏi nhà hàng, Giang Thừa Châu đã nhận được điện thoại từ trợ lí, bèn đi chỗ khác nghe điện thoại, để Uông Tử Hàm và Giang Du Du đứng chờ Giang Thừa Châu.
Giang Du Du kéo tay Uông Tử Hàm, hấp dẫn sự chú ý của cô, sau đó chỉ vào cửa hàng có phong cách thôn quê bên cạnh nói: “Cô Uông, cháu muốn ăn cánh gà nướng.”
Vừa mềm lại vừa thơm, rất dễ ăn, chỉ cần nghĩ đến cũng cảm thấy rất ngon.
Uông Tử Hàm nhíu mày: “Du Du, ăn đồ rán không tốt cho sức khỏe, chúng ta không nên ăn.”
Giang Du Du nhướng mày lên: “Không được, cháu muốn ăn.”
Uông Tử Hàm vẫn không đồng ý, chuẩn bị nói thêm gì đó, Giang Du Du lập tức phát hiện ra suy nghĩ của cô, liền ngẩng đầu nhìn cô, vươn ngón tay nhỏ xinh ngoắc ngoắc một cái, ý bảo cô ngồi xuống nói chuyện với bé.

Uông Tử Hàm cảm thấy đứa trẻ này thật đúng là… Nhưng vẫn làm theo lời Giang Du Du, đối với trẻ nhỏ, người lớn cần có vài phần kiên nhẫn.
“Nếu cô mua cánh gà cho cháu, cháu sẽ thích cô hơn cái cô xinh đẹp kia một chút.” Giang Du DU tỏ ý thương lượng.
“Cô xinh đẹp?” Uông Tử Hàm cau mày: “Ai là cô xinh đẹp?”
Giang Du Du tự mình tính toán: “Mẹ nói người đính hôn chính là có ý định kết hôn, mà hai người thân mật với nhau về sau cũng có thể kết hôn, cô và chú út mới đính hôn, sau này mới có thể kết hôn.

Nếu cô xinh đẹp kia và chú út thân mật, cũng có thể kết hôn… Nếu cô mua cánh gà cho cháu, cháu sẽ thích cô nhiều hơn một chút, khiến cho chú út cũng thích cô hơn.”
Uông Tử Hàm dừng lại một chút, đột nhiên không nói ra lời.
Tiểu Du Du lại kéo tay cô: “Mua cánh gà cho cháu đi!”
Uông Tử Hàm không thể nói rõ đó là cảm giác gì, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mang Tiểu Du Du đến cửa hàng thôn quê mua hai cái cánh gà nướng.

Giang Du Du ăn cánh gà nướng, tâm tình vô cùng tốt, vẻ mặt đang ăn vô cùng thỏa mãn.

Bọn họ đi vào cửa hàng, Giang Thừa Châu vẫn đang tiếp điện thoại, hình như đang nói chuyện gì rất quan trọng, một chốc không thể đến được.
“Du Du, sao cháu nhìn thấy cô xinh đẹp được?”

“Cháu nhìn thấy trong ảnh chụp chung với chú út ngày trước.” Giang Du Du một bên gặm chân gà, một bên mở miệng trả lời.
Ảnh chụp trước kia? Uông Tử Hàm thở phào một tiếng, hẳn là rất lâu trước kia anh có bạn gái cũ cũng không có gì kỳ quái cả.
“Là ảnh chụp rất lâu về trước?” Cô vân vê tóc Tiểu Du Du: “Về sau không được nói như vậy nữa, biết chưa?”
Tiểu Du Du gật đầu: “Là ảnh chụp rất lâu về trước, chú út khi đó còn rất trẻ.” Bé vừa gặm cánh gà xong bèn ngoan ngoãn đem cánh gà bỏ vào thùng rác, lại nghĩ đến cái gì đó, liền cầm lấy tay Uông Tử Hàm nói: “Nhưng lúc trước chú út có cùng cô xinh đẹp kia ở cùng nhau.

Cháu đã nói thì sẽ giữ lời, cháu sẽ thích cô hơn một chút!”
Lúc trước?
Sắc mặt Uông Tử Hàm đột nhiên thay đổi, trong lòng như có sông cuộn biển gầm rất khó chịu, cô muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
Cô suy nghĩ rất nhiều, có lẽ khi đó Giang Thừa Châu và bạn gái trước gặp lại nhau bị Du Du vô tình bắt gặp, nhất định là như vậy.

Cô tự thuyết phục chính mình, nhưng bên trong lại có một giọng nói nho nhỏ phản bác.
Giang Thừa Châu tắt điện thoại đi tới, nhìn thấy Giang Du Du bèn xoa đầu bé hỏi: “Vừa rồi làm gì vậy?”
Giang Du Du dùng sức lắc đầu nói: “Cháu không làm gì cả!”
Giang Thừa Châu nhìn thoáng qua cửa hàng thôn quê bên cạnh, cười mà không nói.

Giang Du Du chọn chỗ này để ăn cơm, anh biết nhất định là đang có chủ ý gì đó.
Anh nhìn sang Uông Tử Hàm, phát hiện sắc mặt cô không tốt lắm: “Sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy?”
Uông Tử Hàm lắc đầu: “Em đột nhiên cảm thấy không thoải mái, em muốn về nhà trước.”
“Anh sẽ đưa em về.” Anh lập tức lấy chìa khóa xe ra.
“Không cần, em muốn về một mình, anh đưa Du Du đi chơi thêm chút nữa đi.” Cô từ chối.
Giang Thừa Châu vốn còn muốn nói thêm, lại phát hiện giọng cô rất thấp, rất kiên định, liền từ bỏ.
Uông Tử Hàm vừa rời đi, Giang Thừa Châu bèn gọi Giang Du Du lại hỏi: “Vừa rồi cháu và cô Uông đã làm gì?”
“Cái gì cũng không làm!”
“Cũng không ăn cánh gà nướng?”
“Không.”
“Tại sao chú lại ngửi thấy mùi gà nướng?”
“Nhất định là chú út ngửi nhầm rồi, hì hì!”.


Bình luận

Truyện đang đọc