YÊU KHÔNG THỂ YÊU

Chương 117

“Chúng ta đi thôi!” Không ăn ở đây nữa, đổi chỗ ăn là được. Tôi ăn gì cũng được, khó khăn lắm mới trấn an được anh ấy, bây giờ xem ra sự kích động lại càng thêm nghiêm trọng rồi.

Trang Dật Dương để mặc cho tôi lôi anh ấy đi, rời khỏi chỗ này, tôi quay đầu nhìn, Trang Vân Đào cũng được người phụ nữ kia an ủi rồi ngồi lại xuống ăn cơm.

Lời nói trong lúc giận giữ của Trang Dật Dương khiến suy nghĩ của tôi thêm rõ ràng, sao tôi lại không nghĩ đến, mọi chuyện vốn không phải Trang Vân Đào muốn tranh vị trí đó về cho Trang Dật Thần, nếu không thì sao có thể để mặc cho cậu ta làm loạn trong đám cưới như vậy.

Hoàn toàn là do Trang Vân Đào tự mình oán hận ông Trang đã chọn cháu trai mà không chọn ông ta, vì vậy nên mới để cho hai đứa con trai tự chém giết lần nhau, có như vậy, người phù hợp nhất đương nhiên chính là ông ta.

Lớn tuổi, trưởng thành, ổn định, mặc dù năng lực bình thường nhưng cũng sẽ không gây ra sai lầm lớn, hơn nữa còn có Trang Dật Dương ở dưới giúp ông ta kiếm tiền, làm gì có cổ đông nào không ủng hộ cho quyết định như vậy?

Bị bố đẻ tính toán đến bước này mới là thứ khiến trái tim của Trang Dật Dương lạnh lẽo đến thế.

Chúng tôi lặng lẽ dùng xong bữa rồi trở vè khách sạn, anh ấy nằm nghỉ một lúc rồi rời đi, bảo tôi nhất định phải tin anh ấy. Đương nhiên tôi sẽ tin anh ấy, sau đó sẽ luôn đợi anh ấy. Chỉ cần anh ấy một lòng với tình cảm của chúng tôi, tôi chỉ có một yêu cầu vậy thôi.

Tôi suy nghĩ không ngừng, vần là không nên đi tìm mẹ tôi, nếu không sẽ bị lèm bèm tới mức không thể đi nổi.

Ngày trở lại Kent, cả người tôi như trên mây. Trang Dật Dương lại một lần nữa kết hôn không thành, đối với tôi mà nói, đương nhiên tôi là người vui nhất rồi. Có điều trước khi có kết quả xét nghiệm của đứa bé trong bụng Châu Tư Dĩnh, chuyện này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Một tuần sau, Liêu Phàm truyền tới cho tôi một tin, tập đoàn Trang Thị bổ nhiệm Trang Vân Đào làm Chủ tịch hội đồng quản trị, Trang Dật Dương vấn là tổng giám đốc.

Tôi gửi tin nhắn an ủi Trang Dật Dương nhưng anh ấy không hề trả lời, tôi gọi điện cũng không ai nghe máy.

Kết quả này, sợ là anh ấy không thể chấp nhận được.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Anh ấy vẫn còn trẻ, cho dù bây giờ không thể nhưng không có nghĩa là sau này vẫn không thể. Tôi sợ anh ấy nghĩ không thông, mấy năm nay anh ấy vẫn luôn cố găng vì mục tiêu này, anh ấy có thể nhẫn nhịn hôn ước bao nhiêu năm nay với Châu Tư Dĩnh, tôi có thể nhìn ra, anh ấy có thể vứt bỏ rất nhiều thứ, nhưng duy nhất chuyện này là không thể.

Đúng vào lúc tôi đang do dự có nên mua vé máy bay bay về không, thì anh ấy nhắn tin cho tôi, bấy giờ tôi mới yên lòng được.

Thời gian cứ như thế trôi qua, nhưng tôi không hề vui vẻ, vì tôi phát hiện ra, tháng này tôi vẫn chưa có kinh nguyệt, tôi kiểm tra một lát, quả nhiên tôi có thai rồi. Tin tức này vô cùng tồi tệ, nếu như là lúc trước, có lẽ tôi sẽ rất vui mừng.

Nhưng tôi của bây giờ không thể vui vẻ được, vì thời gian này Trang Dật Dương đang dùng thuốc chống ung thư, điều này vô cùng không có lợi cho thai nhi, đứa trẻ như vậy không thể giữ được. Nhưng tôi đã mất đi Tiểu Thiên rồi, tôi không thể lại mất đi một đứa con nữa.

Tôi đã đi hỏi rất nhiều bác sĩ, ai cũng khuyên tôi nhanh chóng bỏ đứa bé đi. Đứa bé này, hoặc là không thể quá ba tháng, hoặc cho dù có thể qua được ba tháng thì cũng sẽ sinh non, cho dù tôi có sinh nó ra thì nó cũng sẽ bị khuyết tật. Cũng có nghĩa là, kết quả tốt nhất của đứa bé này là khuyết tật, kết quả xấu nhất là tôi rất nhanh sẽ mất đi nó.

Bình luận

Truyện đang đọc