YÊU KHÔNG THỂ YÊU

Chương 139

Nhìn đi, lại là đổ trách nhiệm lên đầu mẹ tôi, người đàn ông như vậy dạy dỗ con gái có thể nhận ra lỗi sai của mình sao? Cộng thêm cả Khâu Lâm, người trong cái nhà này chỉ có thể tự tìm đến cái chết.

“Giữa chúng tôi có mối thù giết con, ông vẫn nên đi cầu ông trời đi!” Tôi tuyệt đối sẽ không lùi nửa bước, Trang Dật Dương ôm lấy tôi quay đi, tránh khỏi Châu Diên Khánh.

Ông ta đúng là thông minh, biết chúng tôi muốn tố cáo Châu Tư Dĩnh, cả đường đều bám dịt lấy chúng tôi, dùng đủ mọi lợi ích để khiến chúng tôi buông tha. Nhưng chúng tôi có gì để buông bỏ chứ?

Đối với tôi, tiền tài so với tính mạng của con tôi, chẳng qua chỉ là một đống giấy. Tôi không có khả năng vì Tiểu Thiên mà khiến Châu Tư Dĩnh vào tù, nhưng lần này cô ta nhất định phải vào.

Bất cứ ai cũng không được phép ngăn cản tôi. Nếu như ở Dương Thành không tố cáo được cô ta, tôi sẽ tố cáo lên trên, dù có là Kinh Thành tôi cũng sẽ đi.

“Anh sẽ lựa chọn luôn đứng về phía tôi chứ? Nếu ông nội anh lại muốn anh từ bỏ thì sao? Tôi không nhịn được mà bắt đầu bóng gió nói với Trang Dật Dương, đối với anh ấy, chỉ cần dính đến vần đề cổ phần của tập đoàn Trang Thị, anh ấy cũng rất có khả năng không đứng về phía mẹ con tôi.

Trên máy bay, Châu Diên Khánh cũng đã nói đến chuyện cổ phần, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được một giây do dự của anh ấy. Nếu ông Trang lại lấy cổ phần ra nói chuyện, anh ấy có thể chống nổi không?

“Tôi tin mẹ tôi ở trên trời linh thiêng, cũng hy vọng con tôi được bình an vô sự. bà ấy cũng sẽ không cho phép tôi tiếp tục phạm sai lầm, vì vậy tôi sẽ báo thù cho con mình!” Trang Dật Dương không hề trách móc ngữ khí nói chuyện của tôi, mà còn vô cùng chắc chắn nói với tôi rằng, anh ấy đứng về phía hai mẹ con tôi.

Tôi tin rằng nếu mẹ anh ấy còn sống, chắc chắn sẽ ủng hộ chúng tôi. Vì vậy tôi phải báo cảnh sát ngay lập tức, phía cảnh sát đến nhà lấy lời khai, sau đó tôi giục họ mau thu thập bằng chứng, tôi muốn tố cáo và cùng cảnh sát điều tra.

Mẹ tôi biết tôi trở về, liền ôm lấy tôi khóc một trận, “Con bé đáng chết này, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, con muốn mẹ phải sống sao?”

Tôi an ủi bà ấy một hồi lâu, đem tất cả mọi chuyện nói cho bà ấy, tránh việc Khâu Lâm đ ến nhà họ Khâu kể lể, mẹ tôi không rõ sự tình sẽ bị bọn họ làm cho dao động. Mẹ tôi tức giận, đang định lập tức tìm đến nhà họ Châu, nhưng bị tôi giữ lại, không cần đi nữa, mọi chuyện chỉ cần đợi phía cảnh sát và tòa án đến tìm là được rồi.

Bọn họ chắc sẽ nghĩ hết mọi cách để đến tìm chúng tôi, hy vọng tôi rút đơn kiện. Dù cho Trang Dật Dương cầm dao kề vào cổ tôi, tôi cũng không thể rút đơn.

“Mẹ đã nói rồi, con không thể ở bên cạnh Trang Dật Dương, con xem con đã chịu tổn thương bao nhiêu lần rồi, vào viện bao nhiêu lần rồi? Nếu không phải vì cậu ta, con từ bé đến lớn đã vào bệnh viện bao nhiêu lần? Mẹ thấy Liêu Phàm không tệ, đó mới là người đàn ông đáng để phụ nữ phó thác số phận!” Mẹ tôi mới gặp Liêu Phàm một lần qua Wechat, còn một lần là Liêu Phàm giúp tôi đưa đồ đến, từ đó về sau, mẹ tôi mỗi lần nói đến chuyện hôn nhân của tôi, đều sẽ nhắc tới Liêu Phàm.

Tôi thực sự muốn hỏi Liêu Phàm rốt cuộc có tuyệt chiêu gì, khiến cho một người phụ nữ trung niên khen ngợi không ngớt như thế. Có điều sau khi tôi và Trang Dật Dương tái hợp, tôi không còn liên lạc gì với anh ta nữa, nếu đã không thể cho đối phương hy vọng, cần gì phải trêu đùa gì người ta nữa.

“Mẹ, không phải bọn con đã nói rõ rồi sao? Chuyện vẫn chưa đến bước đó!” Nhưng tôi biết, chuyện này cách bước đó không còn xa, con tôi rất có khả năng sẽ bị dị tật, ông Trang nhận được tin còn có thể nâng niu đứa bé trong lòng bàn tay sao?

Ông ta cần một đứa chắt nội khỏe mạnh, như thế theo quan niệm của ông ta mới có thể nối dõi tông đường, mới có thể truyền lại chuyện hương khói, có thể thừa kế được công ty của bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc