Vưu Liên Thành chống tay đỡ đầu mình, nhìn thân thể cô run run dưới chăn.
"Lâm Mộ Mai, tôi đếm đến mười, nếu em không chịu ra tôi sẽ chui vào chăn lôi em ra đấy nhé." Cậu nhẫn nại đếm, "Một, hai, ba..."
Mộ Mai vội chui ra khỏi chăn, gương mặt ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn cậu, rụt rè: "Liên Thành, em phát hiện một chuyện."
"Hả?" Vưu Liên Thành nhíu mày, tỏ vẻ hứng thú, "Nói xem, em phát hiện chuyện gì, có phải phát hiện trên giường có lối đi đến hệ ngân hà không?"
Cô lắc đầu, từ từ kề đến tai cậu: "Liên Thành, là màu hồng, màu hồng đáng yêu lắm."
"Màu hồng?" Vì cô đến gần nên đầu óc cậu bắt đầu mê muội, "Cái gì màu hồng?"
Mộ Mai cố nín cười, giải thích rõ: "Em từng đọc miêu tả về cấu tạo cơ thể nam nữ trong một quyển sách. Người ta có nói con trai trước hai mươi tuổi nếu bình thường không có sở thích xấu, có thói quen sinh hoạt tốt, trước khi làm chuyện này với con gái thì... nơi ấy sẽ là màu hồng... sau đó..."
"Im ngay Lâm Mộ Mai, em lập tức im ngay cho tôi!" Vưu Liên Thành gào lên, tức tốc đưa tay bị miệng cô gái đang giả bộ ngây thơ như nai tơ lại, "Nếu em dám thốt ra một chữ nữa, tôi..."
Miệng Lâm Mộ Mai đã bị cậu bịt kín, đành trợn to mắt nhìn Vưu Liên Thành với vẻ vô hại. Cậu thẹn quá hóa giận muốn kéo chăn ra để xem sạch cô từ đầu đến chân trả đũa.
Thế là hai người bắt đầu một cuộc chiến trên chiếc giường kẻ ca-rô, sau một phen đấu đá, tấm vải Mộ Mai cố gắng níu giữ đã bị Vưu Liên Thành kéo tuột xuống hông, cô cuống cuồng giơ tay lên che ngực mình. Vưu Liên Thành khựng lại, không sao dời mắt được, cũng không giật chăn nữa.
"Mộ Mai, còn đau không?" Cậu trùm lên người cô, khàn giọng hỏi.
Mộ Mai không trả lời.
"Mộ Mai, bảo bối! Còn đau không hả?" Giọng Liên Thành dần dần như đang thủ thỉ.
Cậu cọ mũi mình vào mũi cô, đôi mắt trong veo như ánh rạng đông đầu tiên xé toang đêm tối, như chứa đựng mọi nguồn hi vọng. Phút chốc, có gì đó trào dâng từ đáy lòng Mộ Mai.
"Em còn đau không?" Cậu phả hơi vào tai cô, mang theo chút mong đợi.
"Liên Thành, nếu như có một câu chuyện, trong câu chuyện ấy em vẫn là em và anh vẫn là anh, chẳng qua anh không tên là Vưu Liên Thành, em cũng không phải Lâm Mộ Mai, như vậy chúng ta có thể yêu nhau không?" Mộ Mai nhìn cậu hỏi.
Ngụ ý là, nếu cô không phải Lâm Mộ Mai, một Lâm Mộ Mai tiếp cận cậu có mục đích từ trước, và nếu cậu không phải Vưu Liên Thành, một Vưu Liên Thành chưa từng gặp gỡ Đông Tiểu Quỳ, liệu trong câu chuyện tưởng tượng của cô, họ có thể yêu nhau hay không.
"Sẽ chứ, trong câu chuyện đó họ nhất định sẽ yêu nhau, sẽ sinh con dưỡng cái, sẽ bạc đầu giai lão." Vưu Liên Thành trả lời rất chân thành. Cậu thật sự tin rằng hai người không tên là Lâm Mộ Mai và Vưu Liên Thành kia sẽ yêu nhau tha thiết trong câu chuyện ấy.
"Em cũng nghĩ vậy, Liên Thành." Mộ Mai mỉm cười hài lòng.
Nụ cười đó tựa như đóa hoa chào đón mùa xuân trong vương quốc cổ tích khiến cậu ngẩn ngơ. Mộ Mai ghé vào tai cậu thì thầm: Liên Thành, em không đau, không đau chút nào cả.
Thế là Vưu Liên Thành lại bắt đầu đắm chìm vào hương sắc cuộc sống, một tay khẽ chống người dậy, một tay kéo tay cô ra. Gò bồng đảo đầy vun hiện lên trước mắt, cậu cúi đầu mút lấy, say mê như con chiên đối với thiên đường.
Mộ Mai hít sâu vào, phối hợp với cậu, trong lòng vô cùng hạnh phúc yêu chàng trai có khuôn mặt giống hệt nhưng không mang cái tên Vưu Liên Thành bằng cả tâm hồn lẫn thể xác mình trong câu chuyện cô tưởng tượng. Khi nụ hôn rê đến bụng, hai tay Mộ Mai luồn vào tóc cậu, mở rộng thân thể ra chào đón.
Nếu Liên Thành muốn nghiền nát cô vào thân thể cậu thì cô sẽ hóa thành bụi phấn. Nếu Liên Thành muốn đặt cô vào miệng, cô sẽ biến thành hạt sương mai.
Không biết Vưu Liên Thành học được từ bộ phim người lớn nào, thế mà lại đặt gối dưới eo cô. Trên phương diện này cậu chỉ là tay mơ, một tay mơ mới biết mùi hoan ái nên động tác vẫn còn vụng về, thô lỗ. Tối qua, nhiều lúc Mộ Mai có ảo giác, có khi nào cô sẽ chết dưới thân thể cậu hay không.
Hôm nay cũng không khá hơn gì mấy, có điều dường như cậu đã dần tìm ra một kỹ năng hay ho mới, cộng thêm kê gối dưới người nên Mộ Mai đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng tư thế này khiến cô phải ngẩng đầu lên, thở hổn hển theo từng cú nhấn. Từ cơn đau ban đầu dần dần thành cảm giác kiềm nén xa lạ, đến cuối cùng trở nên cuồng dại.
Từng tia nắng chói lóa soi qua rèm cửa, rốt cuộc cậu đã thỏa mãn, nhấn cú cuối cùng thật mạnh rồi khẽ gầm lên sung sướng.
Liên Thành khép hờ mắt, lười biếng vùi đầu vào cổ cô, để mái tóc mềm mại rơi lên mặt cô, song vẫn không rút người ra khỏi thân thể Mộ Mai, cứ nằm nhoài đấy. Tay cô nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cậu. Giờ khắc này họ vẫn nối liền với nhau vô cùng khăng khít.
Ngoài cửa sổ đã im ắng tự bao giờ, đám chim biển đã không còn kêu quang quác. Mộ Mai lắng tai nghe, bên ngoài chỉ có tiếng ì oạp khe khẽ của những con sóng xô bờ, chắc là gió không lớn, cộng thêm ánh nắng rực rỡ thế này, nhất định hôm nay thời tiết đẹp lắm đây.
Nghĩ đến đó Mộ Mai liền vui vẻ, niềm vui ấy lan đến tận mí mắt đang trĩu nặng chực chờ sụp xuống, trong khoảnh khắc khép mi lại, chúng đã lẻn vào cả trong mơ. Cô mơ thấy một đôi trai gái yêu nhau say đắm ở một thị trấn hẻo lánh của thế giới này.
***
Ân ái là một việc rất tốn sức, mà còn làm không biết tiết chế như thế sẽ khiến cái bụng đói meo không ngừng kháng nghị kêu lên rồn rột, làm Vưu thiếu gia đang ngủ thật say cũng phải thức giấc. Bấy giờ Liên Thành mới muộn màng biết được, cuộc đời cậu cũng có thời điểm sẽ đói bụng ăn quàng. Cậu chén sạch đống bánh bích quy dự trữ trong túi du lịch của Mộ Mai, lúc chỉ còn miếng cuối cùng mới nhớ ra trong phòng này còn có một người chưa ăn gì cả.
Cậu kéo rộng rèm cửa, ánh nắng chiều vàng ươm tràn ngập cả căn phòng, phủ lên thân thể cô gái của cậu đang nằm im trên giường. Trông Mộ Mai lúc này rất quyến rũ, tóc hơi rối, ánh mắt mơ màng, từ ngực trở xuống được quấn trong chiếc chăn ca rô, khiến thân thể trẻ trung của cậu lại bắt đầu chộn rộn.
Vưu Liên Thành cố gắng dời mắt đi, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là để cô ăn no. Thế là cậu bế cô khỏi giường, đưa vào phòng tắm.
"Lâm Mộ Mai, cho em mười phút tắm rửa sạch sẽ, sau đó Vưu thiếu gia sẽ mời em ăn đại tiệc." Thốt ra câu này xong, Liên Thành vội vàng rời khỏi phòng tắm.
Chết tiệt! Sao trông da thịt Lâm Mộ Mai quấn trong chiếc chăn quê mùa kia lại giống hệt gạch men trắng trong phòng tắm thế nhỉ. Còn khiến cậu nảy sinh ý niệm muốn ghì cô vào tường, kéo chân cô quấn lấy eo mình nữa. Khốn kiếp! Cái nơi quỷ quái không có lấy một vạch sóng di động này lại khiến cậu luôn suy nghĩ kỳ dị, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kia thôi.
Mộ Mai soi gương, ngắm những dấu vết mờ ám hiện đầy lên da thịt, vô thức đưa tay sờ lên đôi môi đỏ mọng. Cô kéo dịch chăn xuống, trên ngực vẫn còn hằn rõ dấu răng của Liên Thành, có vài vết nhẹ vài vết sâu. Mộ Mai như loáng thoáng nhớ lại âm thanh của mình khi thì đè nén, khi thì đau đớn, vui vẻ gào thét dưới người cậu.
Người trong gương rõ ràng đã thay đổi, bởi vì biết được mùi tình ái nên đã lột xác từ con gái trở thành phụ nữ.
"Lâm Mộ Mai, đã hết mười phút rồi." Bên ngoài vang lên giọng nói bá đạo của cậu.
Mộ Mai cầm bài chải đánh răng, vừa bóp kem vừa thầm oán cậu, người thì không có lấy một xu mà đòi mời cô ăn đại tiệc cơ đấy!
Lúc ra khỏi phòng đi xuống cầu thang, cô mới nhận ra chân mình bủn rủn mỏi nhừ. Mỗi lần bước xuống một bậc thang đều có cảm giác lung lay sắp ngã. Vưu thiếu gia rõ ràng hơi mất kiên nhẫn, bắt đầu càu nhàu sao nơi này không có thang máy. Mộ Mai dở khóc dở cười, hình như cậu chủ nhà cô đã quên mất quán trọ này chỉ có hai tầng, mà mỗi tầng chỉ có sáu căn phòng thôi.
Khi xuống sảnh, trùng hợp họ gặp lại chàng trai Phần Lan hôm qua rủ cô chơi bóng. Anh ta hào hứng mời Mộ Mai sang phòng mình ăn tối, bạn bè anh ta chuẩn bị nướng hải sản ở ban công.
Mộ Mai chưa kịp từ chối khéo thì đã bị bế bổng lên, Vưu Liên Thành đưa cô ra khỏi quán trọ.
Tại cửa tiệm bán thức ăn nhanh duy nhất trên trấn, trong khi Mộ Mai tính tiền thì Vưu thiếu gia vẫn còn đang càm ràm món khoai tây chiên chất lượng kém của mình. Vừa vào cửa cậu đã hỏi nhân viên phục vụ nơi này rằng họ có sử dụng dầu chiên đi chiên lại nhiều lần không, khiến cô gái mới đầu nhìn thấy cậu mắt liền sáng rỡ cuối cùng đã tiễn cậu giống như tiễn ôn thần.
Sau khi nhét đầy bụng, họ lững thững đi dạo trên bờ đê trong sắc trời dần tối. Lúc đầu họ chỉ nắm tay, sau đó thành khoác vào khuỷu tay, cuối cùng là cô tựa hẳn đầu vào vai cậu. Khu hải cảng yên bình, tươi đẹp và mang theo chút hoang vu hệt như hình ảnh mà cô đã tưởng tượng ra khi lần đầu tiên học đến câu "chân trời góc biển" của tiếng Trung.
Họ đứng dưới tán cây chanh, mỗi người tựa lưng vào mỗi bên thân cây. Lá cây lay xào xạc theo gió đêm, giống như tiếng thì thầm của những người già đang kể lại chuyện đời mình.
"Liên Thành, chúng ta sẽ không đến nơi này nữa đúng không?" Mộ Mai giơ tay lên, cây chanh này không cao lắm, chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến cành lá.
"Em nói xem." Vưu thiếu gia đẩy lại câu trả lời cậu cũng không biết phải nói sao cho cô.
"Em nói ư" Mộ Mai tựa đầu vào cây, nghiêng mặt nhìn biển, chợt thấy phiền muộn, "Em thích nơi này, còn anh?"
Nếu bình thường, Mộ Mai sẽ cho Vưu thiếu gia một đáp án vừa lòng, ví dụ như sẽ hùa theo cậu nói nơi này rất đẹp, nếu người đã quen sống trong đô thị phồn hoa sẽ cảm thấy mới lạ, nhưng ở chơi vài ngày thì được chứ sống lâu sẽ chán. Song bây giờ đột nhiên cô không muốn nói thế nữa.
Vưu Liên Thành cũng không trả lời câu hỏi của Mộ Mai, cất bước rời khỏi tán cây chanh. Cô thầm thở dài rồi đuổi theo, nắm tay cậu lại.
"Thích thì thích nhưng em nghĩ em sẽ không đến đây nữa đâu. Ngồi tàu lòng vòng xa lắc làm em mệt chết được. Hơn nữa nếu ở đây thì mấy bộ quần áo xinh đẹp của em sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng rồi."