YÊU - LOAN

Vưu Liên Thành thấy thế vội đến ôm cô: "Mộ Mai, anh xin lỗi, anh không kiểm soát được bản thân. Nếu em muốn, anh có thể tìm họ xin lỗi, nhưng em không được chụp ảnh với họ nữa, nhìn thấy tên đấy ôm em, anh không chịu được."

Trên đường trở về, Mộ Mai ngồi trong xe không nói một lời, mặc cho Vưu Liên Thành kể đủ chuyện cười nhạt nhẽo. Mãi cho đến khi xe rẽ vào con ngõ tứ hợp viện, anh đành bó tay bất lực.

"Mộ Mai, em nói đi, làm sao em mới không giận nữa?" Giọng anh cực phiền não, hoàn toàn là một người khác với tên hợm hĩnh ở khu tham quan.

Không, phải nói là so với rất nhiều thời điểm, đều tưởng chừng là hai người khác nhau.

Mộ Mai nhìn xoáy vào Vưu Liên Thành, chắc hẳn do vẻ mặt cô quá nghiêm trang, nên đáy mắt anh ánh lên đôi chút bối rối.

Nhìn vào gương mặt anh, Mộ Mai nghĩ có phải mình đã bới móc quá rồi không? Trong tám năm trước đây, cách họ chung sống đã bị hình thức hóa. Thân là hầu học cho người thừa kế nhà họ Vưu, cô luôn nằm ở vị thế ăn nói khép nép, còn là người thừa kế duy nhất nhà họ Vưu, anh luôn đứng ở vị trí vênh mặt sai khiến. Sự tồn tại của cô cũng chỉ vì lấy lòng anh, mà điều này dường như đã hóa thành một thói quen tương tự với bản năng. Thói quen này khi chỉ có hai người họ thì còn ổn, nhưng khi ở nơi đông người thì thoáng cái đã hiện ra rõ rệt.

Mà cách thức này cũng đã ăn sâu vào trong tiềm thức của cả hai. Có vài lần ở nơi đông người lộn xộn, cô đều xông lên chắn trước anh theo bản năng, còn anh cũng tự nhiên để cho cô che chắn cho mình, lát sau họ mới kịp nhận ra lại không ổn rồi mới trao đổi vị trí. Hiện tại thân phận của cô không phải là hầu học của anh mà đã là người yêu của anh rồi. Song, muốn thích nghi với thân phận thay đổi này e rằng không phải là việc một sớm một chiều.

Thôi, cho anh chút thời gian đi!

Mộ Mai lườm Vưu Liên Thành, Vưu thiếu gia lập tức thở phào nắm lấy tay cô, giọng thành khẩn: "Mộ Mai, anh hứa với em, sau này khi gặp phải chuyện tương tự, anh sẽ tự nhắc nhở mình phải suy nghĩ lại một giây. Em đừng xem thường một giây này, trong lĩnh vực tâm lý học, có một thuyết tên là "Một giây lắng đọng", thuyết này giống câu thành ngữ "Trong một ý niệm" của Trung Quốc ấy. Anh nghĩ, hôm nay nếu anh cho bản thân mình một giây, như vậy anh nghĩ anh chỉ sẽ xóa tấm ảnh kia thôi, chứ không ăn nói thô lỗ với bọn họ."

Cơn giận của Mộ Mai vốn đã vơi hơn nửa, nhưng lúc nghe anh bảo vẫn sẽ xóa ảnh thì lại có chút bất mãn: "Vẫn xóa ảnh á?"

"Dĩ nhiên." Vưu Liên Thành ra vẻ cương quyết, "Em nghĩ đi, tên kia nếu rửa ảnh em ra treo trong phòng ngủ, ngắm nhìn em từ sáng đến tối, nhất là vào buổi tối còn có thể sẽ tưởng tượng ra em..."

Vưu Liên Thành lập tức im miệng, bất an nhìn Mộ Mai, cười gượng.

Tên này vừa rồi còn bảo một giây lắng đọng kia đấy. Đã một giây lắng đọng còn phát ngôn bừa bãi gì thế kia? Mộ Mai thở dài thườn thượt, thôi, không phải nói cho anh chút thời gian sao.

Vưu Liên Thành ra vẻ đáng thương kề đến, thăm dò hôn nhẹ lên khóe môi cô. Thấy cô không phản kháng mới dám ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô, cảm khái: "Mộ Mai đúng là cô gái đáng yêu nhất trần đời, là món quà tốt nhất Thượng đế đã ban tặng cho anh."

Bớt mồm mép đi ông! Mộ Mai ngọt ngào thầm nhủ.

"Mộ Mai, anh biết hôm nay biểu hiện mình hơi tệ." Vưu Liên Thành áy náy, "Ngày mai, ngày mai nhất định anh sẽ nộp bài thi đạt điểm tuyệt đối cho em."

"Không cần đâu Liên Thành, em không để ý đến mấy việc này." Mộ Mai vòng tay qua eo anh. Đúng vậy, cô không để ý đến những việc kia, thật ra cô chỉ cần được ở bên anh thôi, những thứ khác đều không quan trọng.

"Nhưng mà anh để ý. Mộ Mai, anh chỉ muốn trở thành một bạn trai đạt chuẩn trong lòng em, chứ không phải là Vưu thiếu gia phát lương cho em." Vưu Liên Thành khăng khăng, "Trước kia là anh không tốt."

Anh ngập ngừng chốc lát, khó khăn cất lời: "Anh biết trước đây đám bạn anh thường gọi em là cô Tess, anh biết mấy đứa con gái thích anh từng nhỏ sáp nến vào người em, thậm chí biết bọn họ còn định để lại những vết sẹo xấu xí trên người em, biết bọn họ từng đẩy em xuống thuyền..."

"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, qua hết rồi." Mộ Mai đưa tay che kín môi Vưu Liên Thành, "Mấy chuyện đó đã qua rồi." Cô hắng giọng, nhướng mày nâng cằm anh lên, nháy mắt với anh, "Không phải bây giờ Vưu thiếu gia đã bị em thu phục rồi sao?"

Hai người nhìn nhau cười. Cô cười chua xót, còn anh thì cười đau lòng.

Ngày thứ ba, Vưu Liên Thanh hăm hở vỗ ngực cam đoan lần nữa với Mộ Mai, anh sẽ lột xác trở thành người yêu hoàn mỹ không một tỳ vết.

Suốt cả ngày, Mộ Mai thừa nhận Vưu Liên Thành quả thật biểu hiện rất đúng mực, nói chính xác hơn là Vưu thiếu gia không hề làm ra chuyện thất thường gì cả. Họ cùng nhau đi tham quan thủy cung, xem đua ngựa, lúc tối anh còn nổi hứng kéo cô đi ăn buffet lẩu. Trong lúc ăn, một nhân viên phục vụ mới vào làm đã vô ý làm đổ gia vị vào người Mộ Mai, cậu ta lập tức cầm lấy khăn giấy định lau giúp khách. Tuy nhiên không khéo là vị trí bị dơ lại là trước ngực cô mà đích thân mình làm. Dĩ nhiên Vưu thiếu gia không cho cậu ta lau giúp, anh đã dùng một giây lắng đọng để kiềm chế bản thân không trực tiếp tóm cổ áo của nhân viên phục vụ, mắng chửi người ta te tát. 

Sau đó họ còn cùng nhau đi xem một bộ phim tình cảm lãng mạn.

Về đến tứ hợp viện, Vưu Liên Thành hình dung ngày hôm nay là một ngày quan trọng, anh nói kể từ nay sẽ dùng nghị lực của mình chứng minh anh không hề kém cạnh mấy người đàn ông chín chắn khác.

Ngày thứ tư, Vưu Liên Thành lại hớn hở muốn thể hiện mình. Lần này Mộ Mai đã ngăn cản, bởi vì Vưu thiếu gia chợt nảy sinh sáng kiến muốn đưa cô đến công viên giải trí. Công viên giải trí á? Tha cho cô đi!

Nói không chừng Vưu thiếu gia sẽ bảo cô ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, làm ra vẻ mặt bẽn lẽn liếc mắt đưa tình với anh cho xem. Như vậy nhất định cô sẽ bị đám con gái đâm nghìn nhát bằng ánh mắt sắc lẻm của họ mất. Mỗi ngày hẹn hò với Vưu Liên Thành, thần kinh cô luôn căng thẳng vì lo lắng đề phòng, chỉ sợ xảy ra tình huống đột phát gì đó. Cứ theo mỗi cuộc hẹn hò trôi qua, Mộ Mai luôn có ảo giác thần kinh mình bị suy nhược thêm đôi chút.

"Liên Thành." Mộ Mai kéo tay anh, "Không cần làm những việc ấy, cũng không cần phải chứng minh điều gì. Em không phải là kiểu con gái cần người yêu dỗ dành, em biết rõ em cần gì. Chỉ cần anh vẫn yêu em thì dù thế nào em vẫn sẽ ở bên anh."

Vưu Liên Thành rủ mắt, che giấu cảm xúc: "Vậy em sẽ không luôn thầm so sánh anh với Triệu Cẩm Thư và Dung Nhã chứ?"

"Đương nhiên không rồi." Thế mà anh lại nghĩ như vậy, Mộ Mai buồn cười, "Trên thực tế, xưa nay em chưa từng so sánh anh với họ."

"Vậy em còn chăm chăm vào tuổi tác của anh nữa không?" Vưu Liên Thành hỏi thêm.

"Gia ơi, em chưa bao giờ để ý đến chuyện tuổi tác của gia mà!" Mộ Mai thấy anh đã làm quá việc này, đúng là thi thoảng cô có ý nghĩ ấy, nhưng chỉ là thi thoảng thôi.

Vừa dứt câu, Mộ Mai đã bị ôm chầm lấy, Vưu Liên Thành nhấc bổng lên cô quay vòng vòng trong khoảng không. Mộ Mai không hiểu sao anh lại bỗng dưng vui sướng như thế, chỉ thấy đầu óc bị quay đến mức choáng váng.

"Gọi lại lần nữa đi!" Vưu Liên Thành hí hửng, "Không, không, để tối lên giường hẳn gọi. Mộ Mai, tiếng gọi vừa nãy của em làm xương cốt anh rộn rạo luôn ấy. Hay là bây giờ chúng ta lên giường đi! Đúng, đúng, ngay bây giờ đi, anh không chờ nổi đến tối."

Vì thế Vưu Liên Thành bị Mộ Mai búng vào trán rõ đau. Cái tên này, thật là thật là lắm trò tai quái. Ôi đau đầu rồi đây, tối nay cô chắc chắn sẽ bị anh hành hạ thê thảm cho xem!

Đến trưa, Mộ Mai trong phòng bếp làm món bánh taco của Mexico cho anh. Cô vừa cắt bắp cải vừa nhìn qua cửa kính ngắm Vưu Liên Thành trong sân. Anh đang lắp đặt máy sưởi cho mấy chậu hoa trong nhà kính. Đến tháng Mười hai, kỳ nghỉ của anh kết thúc, sau đó họ sẽ đến Brazil, về sau căn tứ hợp viện này sẽ có người định kỳ đến đây quét dọn chăm sóc.

Ừ, tay nghề của Vưu thiếu gia rất lão luyện, xem ra một năm ở Brazil anh đã học được không ít thứ. Nghe nói còn biết sửa xe hơi và đổi săm lốp xe nữa cơ.

Lúc chuông cửa vang lên, Mộ Mai đang đánh trứng gà, tiêng chuông ngắn ngủi ấy khiến tay cô run bắn. Mấy ngày qua, Mộ Mai thường vô thức dỏng tai lắng nghe tiếng chuông điện thoại và chuông cửa của mình với tâm trạng sợ hãi. Ấy thế mà mấy ngày trôi qua, điện thoại di động vẫn im ỉm, trái lái chuông cửa lúc này lại vang lên.

Mộ Mai chùi tay dính lòng trắng trứng vào tạp dề, ló người ra khỏi cửa bếp. 

Vưu Liên Thành đi ra mở cửa, tim Mộ Mai thót lên tận cổ họng.

Một mái đầu nho nhỏ len qua cửa, đó là chú bé Tiểu Bổn nhà bên. Chú bé rất lanh lợi đáng yêu, thường chạy sang nhà cô chơi với lý do rằng "kẹo của nhà dì đẹp ăn ngon mấy nhà khác".

Cô thở phào, đồng thời đan xen chút cảm xúc phức tạp, trong nhẹ nhõm có mang theo chút hụt hẫng. 

Mộ Mai lại tập trung vào món Mexico, loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại đứt quãng của Vưu Liên Thành với Tiểu Bổn. Đến khi Mộ Mai nhìn ra lần nữa thì cửa đã được khép kín rồi.

Lát sau Vưu Liên Thành đi vào nhà, vừa vào đã động tay động chân với cô, còn nói với giọng cực kỳ phiền muộn: "Lâm Mộ Mai, ngay cả trẻ vị thành niên mà em cũng không tha á?"

Trẻ vị thành niên? Tiểu Bổn ư? Mộ Mai thật muốn úp bát trứng đang đánh vào đầu Vưu Liên Thành. 

"Anh đi ra ngoài một lát, chờ anh về ăn cơm." Vưu Liên Thành ngậm lấy vành tai cô mút mát, trước khi rời đi còn lợi dụng sàm sỡ ngực cô chốc lát nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc