YÊU MỘT KẺ NGỐC

Lúc Lý Ngọc đi ra, Giản Tuỳ Anh đang ngồi ở đầu giường xem tin tức.

Cậu nhìn một đống chăn trên ghế, nâng cằm hỏi: “Làm sao vậy?”

“À, không cẩn thận đổ nước vào, mà chăn dày quá, dùng cái cái mỏng thôi, chúng ta cố gắng chịu đi.” Giản Tuỳ Anh vỗ vỗ tấm chăn trên bụng hắn.

Lý Ngọc nhìn thấy tấm chăn nhỏ kia, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Giản Tuỳ Anh dịch người, hướng cậu ngoắc ngoắc: “Lại đây xem tin tức.”

Lý Ngọc đi tới, dường như có chút do dự.

Giản Tuỳ Anh vỗ vỗ chỗ giường bên cạnh người, cười tà nói: “Nhanh lên, sợ anh ăn cậu hả.”

Càng ngày Lý Ngọc càng cảm thấy thái độ của Giản Tuỳ Anh với mình càng kỳ lạ, bởi trong lòng cậu từ trước đến giờ luôn nghĩ Giản Tuỳ Anh có những suy nghĩ không an phận với cậu.

Lý Ngọc ngồi bên cạnh Giản Tuỳ Anh, hắn đem máy tính qua rồi chỉ tin tức cho cậu xem, hoá ra là hạng mục cải tạo lại một thành phố cũ phê duyệt cho một nhà phát triển, hắn có chút thèm muốn nói: “Tiểu tử này chắc chắn phát tài.”

Hai người tắm rửa xong đều lấy lại tinh thần, Giản Tuỳ Anh dựa vào kinh nghiệm của mình, phân tích cho Lý Ngọc lợi nhuận với chi phí của hạng mục này một chút, Lý Ngọc thực sự chăm chú nghe, thỉnh thoảng còn hỏi mấy vấnđề.

Lúc sau nói xong Giản Tuỳ Anh đắc ý hỏi một câu: “Cậu theo anh hai ngày cuối tuần, học thêm được không ít đúng không.”

Lý Ngọc gật gật đầu, cậu chính xác bị điều này thuyết phục.

Mặc dù Giản Tuỳ Anh nhiều lúc rất điên, nhưng quả thực là một người nhìn xa trông rộng, có sự quyết đoán cùng thủ đoạn của người làm ăn. Mặc dù tuổi còn trẻ cùng với các mối quan hệ có lien hệ với gia tộc, nhưng năng lực của hắn thực sự làm người ta khâm phục.

Đi theo hắn, có thể học đươc rất nhiều điều, Lý Ngọc không phủ nhận điều này, chỉ là…..

Giản Tuỳ Anh khép máy tính lại, để sang bàn bên cạnh, sau đó thong thả nằm xuống: “Có ngủ không?”

Lý Ngọc gật gật đầu, đưa tay qua tắt đèn.

“Này, cậu còn mặc đồ thể thao đi ngủ hả? Không sợ nóng à?”

“Không có việc gì.”

“Cởi đi, anh đây cam đoan cậu sẽ ngủ không yên vì nóng.”

Cả người Giản Tuỳ Anh chỉ mặc mỗi quần lót, hơn nữa chỉ dùng chăn che lại trên bụng, nhìn qua tưởng là trần truồng, Lý Ngọc nhìn bộ ngực với đùi trơn nhẵn của hắn, quay mặt qua chỗ khác rồi nằm xuống: “Không sao, ngủ đi.”

Lý Ngọc mới vừa nhắm mắt lại, Giản Tuỳ Anh liền sáp đến, ôn nhu nói: “Tiểu Lý, trước khi ngủ phải uống nước.”

Lý Ngọc cả kinh, mở to mắt, khuôn mặt Giản Tuỳ Anh kề rất gần, cậu nhanh tay cầm lấy cốc, uống đối phó một ngụm.

Giản Tuỳ Anh lại ân cần kéo chăn lên bụng cho cậu: “Thời tiết nóng như này, cái gì hở cũng được nhưng không được hở bụng, nếu không sẽ bị cảm lạnh.

Lý Ngọc xấu hổ mặc kệ Giản Tuỳ Anh đắp thảm cho cậu, Giản Tuỳ Anh cố ý như vô tình chạm vào thắt lưng cậu.

Làm xong, Giản Tuỳ Anh ngày càng gần Lý Ngọc, thậm chí Lý Ngọc có thể cảm nhận được độ nóng của đùi Giản Tuỳ Anh qua chiếc quần thể thao.

Tuy rằng hai người không nói chuyện, trong phòng lại im lặng như vậy, nên mỗi tiếng hít thở của đối phương đều nghe được nhất thanh nhị sở (nghe rõ ràng).

Giản Tuỳ Anh cảm thấy càng ngày càng nóng, bởi vì trong lòng căn bản không thể bình tĩnh. Thịt tươi mong nhớ ngày đêm đã tắm rửa sạch sẽ nằm ngay bên cạnh người, thằng nào có thể tỉnh táo được lúc này, chỗ kia tuyệt đối có vấn đề.

Đệch, tra tấn nhau quá thể, Giản đại thiếu gia phải cắn chặt răng mình.

Nhưng mà hắn đâu thể làm gì, không thể cưỡng gian người ta, khẩu vị của hắn cũng không nặng như vậy. Thế nhưng mặc kệ đúng sai gì đó, hắn thực sự không cam lòng, nếu mà bị truyền ra còn tưởng Giản địa thiếu gia hắn bị liệt, hiểu lầm này lớn đến mức nào.

Trong đầu Giản đại thiếu gia bên này đang phiên giang hải đảo – sóng cuộn biển gầm, thì Lý Ngọc bên kia cũng không dễ chịu chút nào.

Không khí giữa hai người lúc này càng lúc càng kì quái, Giản Tuỳ Anh ân cần với cậu như vậy, không phát hiện ra thì cậu chính là đồ ngốc. Tưởng tượng đến Giản Tuỳ Anh ôm tư tưởng như vậy với cậu, cậu cảm thấy rất tức giận.

Cứ lẳng lặng nằm như vậy, cậu có thể nghe được hô hấp có chút dồn dập của Giản Tuỳ Anh, quỷ mới biết hắn suy nghĩ cái gì.

Lý Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy bản thân như nằm trên lúa (nằm lên lúa chưa sát rất nhám =)))))))), khó chịu khắp người, lại khó chịu vì nóng, thật sự không nằm được, cậu ngồi dậy, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.

Lý Ngọc vừa động, tâm trí Giản Tuỳ Anh như  nứt vỡ một đường, hắn không suy nghĩ liền ngồi dựng lên, kỳ thật hắn cũng chưa nghĩ muốn làm gì đó với cậu, không nghĩ đến Lý Ngọc lại muốn đi.

Lý Ngọc bị động tác của hắn làm hoảng sợ, theo phản xạ đẩy hắn một chút.

Lần này lại càng nguy cấp, Giản Tuỳ Anh cuối cùng cũng bùng nổ ôm lấy bờ vai cậu.

Trong bóng đêm che giấu mất thị giác, lại càng làm các giác quan khác mẫn cảm hơn, thần kinh hai người đều ở trạng thái khẩn trương, chỉ một động tác đều có thể kích động đối phương.

Xuất phát từ ý thức phòng hộ, Giản Tuỳ Anh càng thêm dùng sức đẩy Giản Tuỳ Anh, Giản Tuỳ Anh lại xuất phát từ suy nghĩ đại thiếu gia ai dám không theo lão tử lão tử càng theo mười phần, cánh tay càng thêm dùng sức ôm chặt, hơn nữa còn áp sát cả người đến.

Động tác công kích của hắn đã hoàn toàn làm Lý Ngọc nổi giận, hắn còn chưa bổ nhào vào người Lý Ngọc, đã bị Lý Ngọc túm lấy cánh tay xoay một cú rồi duỗi chân đạp một phát, thân thể Giản đại thiếu gia tạo thành một đường cong trên không rồi ngã khỏi giường.

Giản đại thiếu gia cũng không phải đèn cạn dầu, từ nhỏ đến lớn đánh nhau nếu không thắng thì cũng là lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt), cho tới bây giờ cũng chưa từng có khái niệm thua cuộc, lúc hắn bị đá ngã cũng không buông cánh tay Lý Ngọc ra, ngược lại còn hung hăng lôi kéo, làm Lý Ngọc lăn một vòng theo sát hắn ngã khỏi giường.

Lý Ngọc ngã trên người hắn, Giản đại thiếu gia bị ép đến đến hụt hơi, hắn lắp bắp “Đệch” một tiếng.

Ánh mắt Lý Ngọc rực lửa, cậu cắn răng đứng dậy, Giản Tuỳ Anh mà nổi khùng lên, cậu sẽ quăng chết hắn, cậu từ nhỏ đã vậy, ai làm cậu mất hứng, cậu sẽ không để cho đối phương thoải mái.

Hai người giãy giụa vặn vẹo qua lại, Giản đại thiếu gia cọ đến súng phát hoả.

Khi Lý Ngọc cảm giác được một khối cứng rắn cọ trên đùi mình, cả người cậu cứng đờ.

Ánh trăng qua khung cửa sổ chiếu rọi vào, khiến hai người miễn cường có thể nhìn thấy ánh mắt sáng rực của đối phương.

Một bên lửa giận bốc lên bừng bừng, một bên quay cuồng vì tình dục kéo dài, lúc này hai người đã tìm về được chút lý trí.

Giản Tuỳ Anh đột nhiên buông lỏng tay, Lý Ngọc nhanh nhẹn nhảy dựng lên.

Trong phòng im ắng tới cực điểm.

Ban ngày còn tương kính như tân (tôn trọng nhau) ông chủ cùng nhân viên, buổi tối đã lăn từ trên giường xuống dưới gầm giường, khi trụ của ông chủ đã giơ lên trời, loại tình huống xấu hổ khó xử này, nếu không có kinh nghiệm từ trước thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

Lý Ngọc đứng đưa lưng về phía Giản Tuỳ Anh, thân mình như pho tượng không nhúc nhích, khoảng vài giây sau mới có tiếng nói phập phồng: “Anh là đồng tính luyến ái.”

Giản Tuỳ Anh nuốt nước miếng, bắt ép bản thân tỉnh táo lại: “Đúng vậy.”

Lý Ngọc chậm rãi quay lại, trong bóng đêm Giản Tuỳ Anh chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của cậu, đặc biệt lạnh, lạnh đến mức khiến hắn rùng mình.

Hắn nghe Lý Ngọc nói: “Có phải anh đối với tôi…..”

Lúc này Giản Tuỳ Anh đã hoàn toàn tỉnh táo, mọi chuyện đã lộ rõ, ngược lại hắn cảm thấy sảng khoái và vui vẻ như phá vỡ được một thứ gì đó, vì thế thoải mái thừa nhận: “Phải, anh thích cậu.”

Lý Ngọc nghiến răng nói: “Tôi không phải đồng tính luyến ái.”

“Anh cũng không đâu bảo cậu phải, anh hấp tấp thích cậu không đươc sao, từ lần đầu tiên gặp đã thích cậu.”

Lý Ngọc cầm quần áo của mình ở trên ghế lên, đi nhanh ra cửa.

” Lý Ngọc!” Giản Tuỳ Anh từ mặt đất nhảy dựng lên, đặc biệt thành khẩn nói: “Cậu ở chỗ này ngủ đi, anh sang phòng Tuỳ Lâm ngủ tạm.”

Bước chân Lý Ngọc cũng không dừng, làm như không nghe thấy gì.

Giản Tuỳ Anh đi nhanh tới, Lý Ngọc lập tức như bị điện giật, xoay mạnh người, nhìn hắn đề phòng.

Giản Tuỳ Anh bất đắc dĩ nói: “Hôm nay Giản ca xúc động, để anh giải thích.”

Lý Ngọc lạnh lùng nhìn hắn.

“Vừa rồi anh cũng không biêt thế nào lại điên như vậy…. Chúng ta đều là đàn ông, cậu hiểu một chút được chứ. Anh, việc ấy là, là thật sự thích cậu….Tóm lại vừa nãy anh sai rồi, cậu đừng ra ngoài, bên ngoài nhiều muỗi lắm, ở đây ngủ đi, anh sang phòng khác.”

Hắn nói xong thì cầm lấy quần áo của mình, kéo cửa đi ra ngoài.

Lý Ngọc nhìn theo bóng dáng của hắn, ánh mắt càng thêm lạnh.

Giản Tuỳ Anh mặc quần áo rồi nằm tạm trên giường đầy bụi của Giản Tuỳ Lâm một đêm.

Nằm xuống một lúc không ngủ được, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra, nghĩ mãi cảm thấy hối hận.

Kích động, kích động….

Không biết lúc ấy nghĩ cái gì, Lý Ngọc vừa động, hắn đột nhiên khẩn trương nhảy dựng lên mà không nghĩ đến người ta, có khi cậu rời giường đi tiểu cũng nên, hắn kích động làm cái gì chứ.

Sụp đổ cả rồi, cả một khoảng thời gian tạo quan hệ có khi đã sụp đổ hoàn toàn.

Có thể nào Lý Ngọc từ chức luôn ngày mai không? Nói không chừng về sau mỗi lần thấy hắn đều phải núp sau tường trốn tránh, mặc hắn có ân cần thế nào cũng không có chỗ mà cống hiến.

Giản đại thiếu gia sầu đến thối ruột, đáng lẽ hai người còn có thể hữu thuyết hữu tiếu (nói cười) với nhau, nhưng từ giờ về sau có lẽ cậu đều trừng mắt lạnh với hắn rồi.

Nhưng mà Giản đại thiếu gia lại tự an ủi bản thân, thực ra nói thẳng như vậy có khi lại là chuyện tốt, hắn không có tính nhẫn nại, cả ngày cứ phải cất giấu tâm tư này nọ, sớm muộn gì cũng nghẹn chết, lão tử yêu thích thứ gì, phải nghĩ cách có được nó dù thế nào đi nữa.

Chuyện của Lý mỹ nhân làm Giản đại thiếu gia sầu não mất mấy giờ, sau đó vẫn thiếu tim thiếu phổi ngủ mất, lại còn ngủ cực kì ngon, một đêm không mộng.

Hôm sau bảo mẫu đến gọi hắn dậy ăn sáng, hắn tỉnh lại đã hỏi Lý Ngọc còn ở đây không.

Bảo mẫu nói Lý Ngọc đang ở phòng khách nói chuyện với Giản lão gia tử, lúc này hắn mới yên lòng.

Hắn đứng lên đánh răng rửa mặt, phải đi đến phòng khách mới được.

Vào phòng quả nhiên thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, trên bàn là ấm trà đang toả hương.

Giản lão gia tử trung khí tràn đầy nói: “Chín giờ hơn mới rời giường, nếu không biết hai ngày trước mày bị cảm, ta đã không để cho ngủ đến bây giờ đâu.”

Giản Tuỳ Anh bất đắc dĩ nói: “Hai ngày nay cháu mệt quá, ngủ dậy muộn một ngày cũng đâu có sao, ông có phải là huấn luyện tân binh đâu chứ.”

Giản lão gia tử cười nói: “Được rồi, đi ăn sáng trước đi.”

Giản Tuỳ Anh liếc mắt nhìn Lý Ngọc một cái, Lý Ngọc cũng ngẩng đầu, quét mắt liếc hắn một cáu, ánh mắt cực kỳ nhạt, như thể ngày hôm qua không hề có chuyện gì xảy ra.

Tim Giản Tuỳ Anh nảy mạnh vài cái, cười hỏi Lý Ngọc: “Hai người nói chuyện gì vậy.”

Lý Ngọc trả lời: “Nói chuyện trà.”

Giản lão gia tử tán thưởng nói: “Cháu đích tôn của lão Lý nói chuyện rất tốt, theo lão già như ta nói chuyện mà cái gì cũng có thể nói được, hiểu biết không ít, Tuỳ Anh a, ta khẳng định đứa nhỏ này về sau so với mày còn có tiền hơn.”

Giản Tuỳ Anh đang lo phải làm sao để lấy lòng Lý Ngọc, vội vàng phụ hoạ: “Chắc chắn rồi ạ, tiểu Lý rất thông minh, vấn đề gì cũng chịu khó học hỏi, đặc biệt cẩn thận tìm hiểu kĩ, là một nhân tài.”

Ngay cả đuôi lông mày Lý Ngọc cũng chưa nâng lên chút nào, cúi đầu thổi trà.

Giản Tuỳ Anh giẫm phải đinh nên cũng không nói gì nữa, tự mình đi đến nhà ăn ăn sáng.

Vừa ăn vừa liếc trộm Lý Ngọc, trong lòng nghĩ nếu Lý Ngọc trở mặt với hắn, hắn phải làm thế nào giữ người ở lại.

Giản lão gia tử giữ hai người ở lại ăn cơm trưa, mãi sâu đó mới để hai người đi. Trước khi đi còn cho bọn họ hơn nửa xe rau quả, còn dặn Giản Tuỳ Anh về sau đến chơi nhiều hơn, cũng dẫn cả Lý Ngọc đến nữa.

Tiểu Triệu ngồi phía trước, Lý Ngọc với Giản Tuỳ Anh vẫn như trước một trước một sau ngồi trong xe công ty, trên đường không hề nói chuyện.

Thấy sắp đến đường cao tốc, Giản Tuỳ Anh bảo Tiểu Triệu dừng xe ở trạm xăng dầu.

Lý Ngọc ra ngoài đi vệ sinh, lúc về đã không thấy Tiểu Triệu đâu, Giản Tuỳ Anh ngồi ở ghế lái, nhìn cậu cười.

Lý Ngọc hơi nhíu mày, vừa mới đóng cửa xong, Giản Tuỳ Anh liền lái xe đi.

Lý Ngọc mở miệng hỏi: “Sao lại thế này?”

“A, anh bảo với Tiểu Triệu tự mình lái xe về.”

Lý Ngọc trầm giọng nói: “Có ý gì.”

“Anh thấy chúng ta cần nói chuyện, có người ngoài ở đây không tiện.” Giản đại thiếu gia mặt không đỏ tim không đạp nhanh nói, còn chuyển cho Lý Ngọc một cái liếc mắt của tình nhân qua gương bên.

Lý Ngọc tựa vào lưng ghế, hai tay khoanh lại, không trốn tránh nhìn chằm chằm Giản Tuỳ Anh ở trong gương.

Giản Tuỳ Anh hắng giọng: “Chuyện kia, đầu tiên Giản ca vẫn phải giải thích với cậu, ngày hôm qua xảy ra chuyện đó, là anh kích động, cậu coi như anh uống rượu nổi điên, đừng để trong lòng.

Lý Ngọc hé miệng không nói gì.

“Còn nữa….. Tuy rằng ngày hôm qua anh kích động, nhưng những lời anh nói là sự thật. Giản ca thực sự rất thích cậu, anh biết cậu không phải đồng tính luyến ái, ai nói nam với nam cùng với nhau thì cứ phải là đồng tính luyến ái, chỉ cần hai người ở với nhau vui vẻ là được rồi…… Tiểu Lý, anh biết cậu nhất thời khó có thể chấp nhận, nhưng anh có thể cam đoan với cậu, theo Giản Tuỳ Anh anh đây cùng một chỗ, anh sẽ cưng chiều cậu lên tận trời, anh có thể cho cậu vui vẻ hơn bất cứ người đàn ông hay phụ nữ nào, cậu đừng vội cự tuyệt anh, cho anh một cơ hội được chứ?”

Khoé miệng Lý Ngọc có chút run rẩy, cậu tức giận đến không biết nói cái gì.

Cậu cảm giác thái độ Giản Tuỳ Anh đối với cậu chẳng khác gì mấy tên Thái tử đảng theo đuổi ngôi sao nữ, cứ việc vô sự xum xoe, lúc nào cũng mơ hồ kiểu cách ‘Ông đây coi trọng mày chính là cho mày mặt mũi, đừng có không biết thân phận như thế.’. Mấy trò xiếc như thế cậu chẳng quan tâm Giản Tuỳ Anh dùng để đối phó với ai, nhưng hắn lại có can đảm dùng với cả cậu… Lý Ngọc lớn như vậy cũng chỉ có người ngưỡng mộ tôn trọng cậu, cho tới bây giờ cũng không có ai dám đeo đuổi như này, làm cho cậu cảm thấy bản thân như bị xúc phạm, hơn nữa còn làm cho cậu chán ghét.

Có lẽ Giản Tuỳ Anh đã quen ngủ ở trên cao, kể cả tuổi tác lẫn năng lực cá nhân, hắn đều hơn Lý Ngọc một bậc, thậm chí còn hưởng thụ việc Lý Ngọc vừa chán ghét vừa ngưỡng mộ với hắn, cho nên hắn muốn cho Lý Ngọc thấy, làm cho Lý Ngọc nhục nhã, hắn âm thầm nắm chặt nắm tay.

Lý Ngọc trào phúng nói: “Anh Giản, tôi gọi anh một tiếng ‘anh’, thì anh cũng phải ra dáng là một người anh đi chứ.”

Sắc mặt Giản Tuỳ Anh biến đổi, nếu Lý Ngọc nói bảo anh cút cmn đi, hắn còn có thể thản nhiên chấp nhận một chút, nhưng cứ vòng vo mắng chửi người như vậy làm hắn khó chịu cả người.

Hắn điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt một chút, âm thầm tự nhủ với mình là Lý Ngọc còn nhỏ, hơn nữa mình lại vội vàng thích người ta, đại nhân hắn rất rộng lượng, sẽ không chấp nhặt với con nít.

Hắn cười mỉa nói: “Anh biết cậu nhất thời không tiếp thu được, nhưng anh thực sự thích cậu, anh sẽ không dễ dàng buông tay như thế.”

Lý Ngọc vừa muốn nói chuyện, Giản Tuỳ Anh đã phất tay chặn, hỏi ngược lại: “Cậu sẽ không từ chức chứ.”

Lý Ngọc bị hỏi mà ngây ngẩn cả người, cậu đúng là có chút do dự.

Giản Tuỳ Anh tính công thích cậu: “Nếu cậu muốn từ chức anh cũng không ngăn, anh sẽ gọi điện cho anh trai cậu giải thích, cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến cậu, được không?”

Vẻ mặt Lý Ngọc có chút vặn vẹo.

Lúc trước cậu nói với người nhà muốn đi thực tập, mẹ cậu vốn không đồng ý, nhưng cậu kiên trì muốn đi, còn tìm anh trai giúp cậu thuyết phục, mục đích cũng chính là muốn cả kỳ nghỉ hè có thể cùng một chỗ với Giản Tuỳ Lâm. Nếu không đến hai tuần mà đã về nhà, nhất định sẽ bị anh trai truy hỏi cậu có phải chịu thiệt thòi hay không, gây nên lỗi lầm gì đó hay không và vân vân. Ấm ức không nói nên lời, cậu sợ Tuỳ Lâm, lại càng sợ Giản Tuỳ Anh khinh thường cậu.

Giản Tuỳ Anh cũng là người thà để bản thân chịu thiệt, cũng không thể để người ta chế giễu tính cánh mình là lừa, hắn căn cứ vào hiểu biết với Lý Ngọc, Lý Ngọc lúc trước thề non hẹn biển đã nói mặc kệ công việc gì đều có thể kiên trì, bây giờ dù cho mỗi ngày hắn đến quấy rồi tình dục, cậu tuyệt đối sẽ không từ chức, đây cũng là lý do hắn không thể bỏ được người nọ.

Giản Tuỳ Anh tiếp tục công kích cậu: “Cậu không cần khó xử, anh sẽ nghĩ lý do tốt nhất cho cậu, anh trai cậu cũng phải để mặt mũi cho anh nên sẽ không nói gì đâu ….”

Lý Ngọc biết thừa Giản Tuỳ Anh công kích cậu, nhưng thúc thủ vô sách – bó tay không có biện pháo, cậu cứng nhắc nói: “Không cần, tôi sẽ không từ chức.”

Giản Tuỳ Anh nhếch miệng cười nói: “Cũng không phải là anh bức cậu đâu đấy, tiểu Lý không tồi, anh không nhìn nhầm cậu. Thật ra chuyện thủ trưởng quấy rầy cũng là một phần công việc trong cuộc sống thôi, chuyện này với cậu cũng là để rèn luyện, hahaha.” Da mặt Lý Ngọc không động đậy, lạnh lùng nhìn hắn một cái, Giản Tuỳ Anh tự biết mất mặt, vẻ mặt tươi cười chậm rãi biến thành cứng ngắc.

Vào thành phố, Lý Ngọc kiên quyết không để Giản Tuỳ Anh lái xe đưa cậu về nhà, cậu muốn tự tìm xe về.

Giản Tuỳ Anh vội vàng xuống xe, đem rau dưa hoa quả ở sau xe chia cho Lý Ngọc.

Lý Ngọc không chịu cầm, hiện tại một giây cậu cũng không muốn ở cạnh Giản Tuỳ Anh, chỉ nghĩ muốn đi ngay.

Giản Tuỳ Anh liền quấn quít không cho cậu đi: “Tiếu Lý, cậu lấy một ít đi, nhiều như vậy anh cũng ăn không hết, cầm lấy mang về cho bác trai bác gái ăn thử, đều là đồ nông thôn không có phun thuốc, đặc biệt bảo vệ môi trường.”

Lý Ngọc bất đắc dĩ đành phải nhận, lúc này Giản Tuỳ Anh mới mỹ mãn đưa cậu lên taxi, còn mỉm cười đóng cửa lại cho cậu.

Lúc xe chuẩn bị đi, Giản Tuỳ Anh gõ mạnh xuống cửa kính, Lý Ngọc cả kinh, theo bản năng quay đầu lại, Giản Tuỳ Anh cho cậu một cái hôn gió, vẻ mặt tươi cười vô lại nhìn cậu.

Lý Ngọc tức giận đến mức biến đổi cả khuôn mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc