YÊU MỘT KẺ NGỐC

Giản Tuỳ Anh có chút hối hận đã kéo rèm quá kín. Đây là thói quen khi ngủ của hắn, trong phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối thì hắn mới ngủ được. Nhưng bây giờ một mảng tối đen, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt căm tức đối phương của nhau, không khí hết sức căng thẳng khẩn trương.

Giọng nói Lý Ngọc khàn khàn trầm thấp, ẩn chứa lửa giận nồng đậm: “Anh mẹ nó tại sao lại nói như vậy! A?”

Giản Tuỳ Anh từ trên mặt đất đứng lên, bởi vì cảm thấy rất mất mặt nên cả khuôn mặt đều đỏ bừng, hắn cũng tức giận đến mức môi run rẩy: “Cậu mẹ nó người khác nói cái gì cũng tin là vậy hả, cậu cho rằng ông đây có thể đánh dễ dàng như vậy?”

Lý Ngọc nện một đấm vào tủ quần áo, cánh cửa tủ đáng thương ầm một tiếng rớt xuống đất, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay tôi sẽ khiến cho anh hết hy vọng!” Nói xong bước dài một bước vọt lên, tay túm lấy quần áo Giản Tuỳ Anh.

Giản Tuỳ Anh đã có phòng bị từ sớm, nhảy lùi một bước, sau đó bay lên đá một cước vào bụng Lý Ngọc.

Bởi vì trong phòng rất tối nên hai người hoàn toàn dựa vào cảm giác của mình để phân tích đo đạc khoảng cách của nhau. Hiển nhiên về phương diện này Giản Tuỳ Anh có lợi hơn một chút, Lý Ngọc vừa bổ nhào về khoảng không phía trước liền bị Giản Tuỳ Anh hung hăng đạp một cước.

Lý Ngọc ôm bụng nôn khan vài cái, bừng lên lửa giận, cả người gần như lao lên, hung hăng đè Giản Tuỳ Anh trên mặt đất, từng quyền đấm vào mặt hắn.

Cậu lúc này cũng không để ý phải giải thích với Giản Tuỳ Lâm như thế nào nữa, mặc kệ có giải thích với cậu ấy như thế nào thì chuyện đã như vậy rồi, nghĩ đến ánh mắt của Tuỳ Lâm nhìn hắn tối nay đã nói rõ mọi điều, cậu chỉ hận không thể đem Giản Tuỳ Anh cắt đi.

Cơ mặt Giản Tuỳ Anh run lên, nháy mắt đã không còn cảm giác được gì, rất nhanh sau đó hắn ngửi thấy được mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng. Khuôn mặt chính là bảo bối của Giản đại thiếu gia hắn đấy, Lý Ngọc lần này xem ra chết chắc rồi, hắn bắt đầu điên cuồng giơ nắm tay đấm trả.

Thật ra chuyện đánh đấm này nọ đều không được đào tạo chuyên nghiệp, cơ sở quyết định thắng thua của người chiến thắng và kẻ thua cuộc chính là hình thể, hình thể phần lớn quyết định sức mạnh, cho nên cơ thể cường tráng gần tương đương nhau của hai người đàn ông dẫn đến kết quả chính là đều chẳng chiếm được lợi được bao nhiêu.

Mặc dù Lý Ngọc có được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng Giản đại thiếu gia cũng không thiếu kinh nghiệm đánh nhau, tuy rằng phần nhiều Lý Ngọc đều chiếm thế thượng phong, vẫn đè chặt Giản Tuỳ Anh mà đánh nhưng chính bản thân cậu cũng đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Hai người vừa đánh vừa lăn qua lăn lại trên mặt đất, diện tích phòng cũng không quá lớn, không biết đã tung ra bao nhiêu đấm, đột nhiên Giản Tuỳ Anh đụng đến đồ vật gì đấy, cảm giác được đó là công tắc mở đền, hắn không chút suy nghĩ liền ấn mở.

Hắn đã đề phòng trước, còn Lý Ngọc không hề phòng bị liền la lên một tiếng lấy tay che mắt lại.

Giản Tuỳ Anh nhân cơ hội đó lập tức đẩy người cậu đang trên người hắn ra, đụng đến cái gì đó thuận tay liền ném về phía đầu Lý Ngọc.

Lần này lửa giận ngút ngàn, trên trán Lý Ngọc lập tức chảy máu xuống một dòng máu nhỏ, Giản Tuỳ Anh nhìn thoáng qua đồ trên tay của mình, là một cái gạt tàn bằng pha lê.

Giản Tuỳ Anh chưa bao giờ nể tình với người khiến hắn tức giân, huống chi loại chảy máu nhỏ nhặt nhặt chẳng làm dậy nổi sự đồng cảm của hắn, hắn vứt gạt tàn đi, xông lên đạp vài cái vào Lý Ngọc.

“Fuck con mẹ cậu Lý nhị, tôi cho cậu theo khắp nơi cậu lại dám đối nghịch, từ trước tới giờ cũng chưa có ai dám chọc anh mày như vậy, cậu xem hôm nay anh mày có giết chết cậu không!”

Lý Ngọc lập tức ôm lấy chân hắn, ra sức vật một cái, Giản Tuỳ Anh la một tiếng té ngã trên mặt đất, ánh mắt Lý Ngọc vô cùng hung ác, cậu rất muốn vặn chân hắn thành từng đoạn.

Đáng tiếc người bình thường không có khả năng đem chân một người đàn ông trưởng thành vặn thành từng đoạn được, Lý Ngọc buông chân hắn ra, một lần nữa cưỡi lên người hắn, chửi ầm lên: “Tôi fuck con mẹ nhà anh họ Giản, anh chọc ông đây, hôm nay đừng nghĩ đến việc chạy khỏi cửa! Anh cho anh là cái chó gì, anh đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn mà tự cho là giỏi, anh cũng chỉ là sinh sớm hơn vài năm, vài năm nữa đến rắm anh cũng có đấy! Chỉ dựa vào anh mà dám có tâm tưởng với tôi, đi chết mẹ anh đi!” Ngay sau đó Lý Ngọc nắm tay nện lên người hắn.

Giản Tuỳ Anh cũng chửi to: “Ông đây tâm tưởng đến cậu thì thế nào, ông đây để ý cậu chính là cho cậu mặt mũi! Lý nhị thiếu gia cậu được lắm, Giản Tuỳ Anh đây đời này không fuck cậu một lần, ông đây liền cùng họ với cậu! Cậu cứ chờ một ngày đấy xem, đến lúc đó đừng để anh đây fuck cho đến mức kêu cha gọi mẹ nhé!”

Mắt Lý Ngọc đỏ quạch, cả người như dã thú: “Anh thao tôi! Anh nghĩ anh làm được! Bây giờ anh đang bị tôi cưỡi đặt dưới người, cái loại ngu ngốc như anh mà dám đối chọi với tôi!”

Giản Tuỳ Anh vừa giãy dụa muốn nâng người hất cậu xuống, vừa không muốn sống kích động cậu: “Cậu cứ cởi quần ra liền biết anh đây có làm được chuyện đó không phải sao, bao cậu vừa lòng một hồi, lần nữa lại lần nữa muốn được nếm vị đấy!” Giản Tuỳ Anh thấy giãy dụa không được, liền ngừng lại nhìn Lý Ngọc như toà núi vững vàng ngồi trên bụng hắn, trong lòng Giản Tuỳ Anh bừng bừng lửa giận, dốc sức suy nghĩ phải làm thế nào để cho Lý Ngọc nhục nhã hơn hắn.

Nghĩ nghĩ hắn bắt đầu dùng tay cởi quần áo Lý Ngọc.

Lý Ngọc kinh hoàng, cậu thực sự không nghĩ tới Giản Tuỳ Anh vừa bị cậu đánh cho sống dở chết vậy mà giờ còn có lá gan làm loại chuyện này.

Giản Tuỳ Anh vừa lột vừa nhục nhã cậu: “Thế nào Lý nhị thiếu gia, cậu thực sự không muốn thử sao?” Nói xong cũng tay liền không nhàn rồi, luồn vào trong áo tuỳ tiện vuốt ve thắt lưng cậu.

Lý Ngọc giật mình, cầm lấy tay hắn túm vứt ra ngoài, Giản Tuỳ Anh bắt đầu dùng cả hai tay sợ soạng trên người hắn, còn thừa dịp lại nhả ra vào câu đùa giỡn.

Hắn rốt cục phát hiện hắn tuy rằng không đánh lại được Lý Ngọc, nhưng đã khiến cậu ghê tởm hắn, mặc kệ thế nào chỉ cần khiến cậu khó xử hắn đầu cực kỳ vui vẻ mà làm.

Hai người giằng co một hồi quần áo đã không còn nghiêm chỉnh, nhất là Giản Tuỳ Anh, quần áo hắn đang mặc chính là đồ ngủ bằng lụa, mềm mại lại rộng thùng thình, chỉ cần động vài cái cơ bản đã hở ra, bây giờ toàn bộ khuôn ngực hắn đều lộ ra.

Áo Lý Ngọc đã bị Giản Tuỳ Anh tháo hết nút, khuôn ngực lộ ra cả đầu v*, bộ dạng chật vật.

Lý Ngọc nhìn Giản Tuỳ Anh mồ hôi đầm đìa, mặt mũi bầm dập rồi cả bộ dáng không sợ chết mà dâm loạn của hắn, chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng, tức giận đến mức mất lý trí.

Giản Tuỳ Anh thừa dịp Lý Ngọc ngây người trong nháy mắt kia, dùng toàn bộ sức đột ngột hất người, đẩy Lý Ngọc nằm ra đất, trong nháy mắt hai người đổi chỗ cho nhau, Giản Tuỳ Anh cưỡi ngồi trên người Lý Ngọc.

Lần này đúng là khiến hắn như cá gặp nước, thuần thục ôm lấy tiểu đệ của Lý Ngọc.

Nói thật bây giờ hắn không có một chút tâm tình nào nghĩ đến chuyện kia, cho dù hắn háo sắc với Lý Ngọc như thế nào, nhìn thấy mặt cậu bây giờ như cái đầu heo cũng chẳng tâm tình nào mà ăn, ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn hiện tại chính là làm thế nào để trả thù cho việc Lý Ngọc là mất mặt mũi hắn mà thôi.

Lý Ngọc tuổi trẻ khí thịnh, không có kinh nghiệm gì, bị Giản Tuỳ Anh tuỳ tiện vuốt vài cái đã cứng.

Sắc mặt cậu hết xanh rồi lại đen xì, thật không biết phải hình dung trạng thái bây giờ như thế nào.

Giản Tuỳ Anh cười hừ một tiếng: “Khiếp, có tinh thần nhỉ, cậu ngoại trừ có mỗi cái vẻ đứng đắn nghiêm chỉnh thì còn có cái gì, cởi quần áo ra thì ai cũng giống ai thôi, không biết là ngày đó ai thích đến nỗi bắn đầy ra đấy.”

Hắn mà không đề cập đến chuyện này thì tốt rồi, chuyện này chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Lý Ngọc, vốn cậu đã gần mất đi lý trí, hiện tại đúng là lửa cháy đổ thêm dầu.

Lúc này Giản Tuỳ Anh không hề phát hiện ra ánh mắt khác thường của Lý Ngọc, chỉ cảm thấy bản thân cầm được vận mệnh của cậu rồi thì cậu sẽ không dám phản kháng nữa, vì thế lại càng càn rỡ cách lớp quần khiêu khích đối phương, một bàn tay đặt trên khuôn ngực bằng phẳng của Lý Ngọc vuốt qua vuốt lại, cảm giác bóng loáng dẻo dai, thật sự làm cho hắn không dừng lại được.

Một tay Lý Ngọc hung ác bóp cổ bàn tay của Giản Tuỳ Anh đang làm càn ở dưới thân cậu, bàn tay kia như chiếc kìm sắt, từ từ ép chặt, trong nháy mắt Giản Tuỳ Anh cảm thấy cổ tay mình như muốn nứt ra, hắn cắn răng chịu đựng đau đớn, uy hiếp nói: “Cậu muốn thử sao, xem cổ tay anh chắc hay vận mệnh của cậu chết chắc?” Nói xong dùng sức nắm chặt.

Lý Ngọc hét to một tiếng, mặt đỏ bừng, cậu trừng lớn mắt nhìn Giản Tuỳ Anh: “Buông tay, không tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời.”

Giản Tuỳ Anh cũng trừng mắt nhìn cậu: “Những lời này anh cũng muốn nói với cậu đấy.”

Lý Ngọc cắn răng nói: “Giản Tuỳ Anh, tôi nói lại lần nữa, buông, tay!”

Giản Tuỳ Anh lộ ra nụ cười khiêu khích, bàn tay bắt đầu dùng kỹ xảo đùa giỡn Lý Ngọc, chậm rãi cảm nhận được nó đang lớn dần trong lòng bàn tay.

Mắt Lý Ngọc đỏ như muốn xuất huyết, cậu đột nhiên động người, nâng một chân lên hung ác đá vào gáy Giản Tuỳ Anh.

Giản Tuỳ Anh không nghĩ tới Lý Ngọc lại linh hoạt như vậy, lần này chỉ sợ não cũng chấn động luôn, hắn thấy trước mắt đều trống rỗng,  đầu váng mắt hoa không khống chế được mà đổ lên người Lý Ngọc.

Hắn mơ hồ cảm giác được Lý Ngọc lộn lại đè hắn úp mặt xuống đất, rồi sau đó lập tức cảm giác được nửa người dưới lạnh lẽo.

Trong lòng hắn kinh hãi, liều mạng muốn quay đầu lại nhìn nhưng tay Lý Ngọc lại đè chặt đầu hắn trên mặt đất khiến hắn không thể động đậy.

Lúc này ý thức của hắn đã trở lại, Lý Ngọc cởi quần hắn, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên sợ hãi: “Lý Ngọc, cậu làm gì?”

Giọng nói Lý Ngọc lạnh lẽo như nước đá: “Làm gì, anh đoán xem? Không phải anh vẫn muốn làm tôi sao, hôm nay tôi sẽ khiến cho anh biết, đến tột cùng là ai thao ai.”

Vừa nói Lý Ngọc vừa cởi hết quần từ ngoài vào trong của Giản Tuỳ Anh.

Hiện tại cậu đang trong trạnh thái cực độ nóng nảy, đồ gì đó còn cứng rắn đứng thẳng, cho dù là thân thể hay dục vọng, vẫn chủ yếu  do trong lòng giận giữ, cực kỳ có nhu cầu muốn phát tiết.

Mà con đường phát tiết tốt nhất, hiển nhiên chính là trút cả tinh thần và thể xác lên con người châm ngòi gây hoả này.

Giản Tuỳ Anh vẫn không tin Lý Ngọc muốn làm chuyện đó, cười nhạo nói: “Lý Ngọc, không phải là não ngập nước rồi chứ. Lông phía dưới đã đủ dài chưa mà dám học đòi làm chuyện người lớn…… Tao fuck!”

Toàn thân Giản Tuỳ Anh căng thẳng, hắn cảm giác cái thứ kia của Lý Ngọc cách lớp quần bò đang chọc vào mông, hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác xa lạ này, điều đó khiến hắn sợ hãi.

Lý Ngọc cầm áo lụa của Giản Tuỳ Anh rơi trên mặt đấy, đem hai tay Giản Tuỳ Anh cột lại sau lưng.

Giản Tuỳ Anh lúc này đã nóng nảy muốn chết: “Lý Ngọc, cậu điên rồi có phải không, cậu muốn làm gì?”

Lý Ngọc cảm thấy bản thân đúng là điên rồi, hơn nữa tuyệt đối là do Giản Tuỳ Anh làm cậu điên như thế. Hôm nay nếu cậu không đem tên súc sinh Giản Tuỳ Anh này trừng trị, cậu sẽ xem thường mình cả đời.

Một trận đánh nhau kịch kiệt đi qua, tuần hoàn toàn thêm gia tăng, cậu lại thêm có rượu vào, gan lớn vô cùng, ngay tại trận đem quần cởi bỏ, lộ ra vật bị Giản Tuỳ Anh khiêu khích cho đứng lên, không chút nghĩ ngợi đã đâm vào phía sau Giản Tuỳ Anh.

“A! Tao fuck mẹ mày Lý Ngọc, hôm nay mày đụng đến tao, mày cũng đừng có nghĩ đến chuyện ngày mai còn sống được, mày…. A!”

Lý Ngọc không có một chút kinh nghiệm gì, chỉ biết là phải đâm vào đấy, chỗ đó có thể tuỳ tiện chọc vào cũng chẳng làm sao, nhưng lại thấy Giản Tuỳ Anh đau đến nghe răng nhếch miệng, Lý Ngọc cũng bị kẹp đến đau nhức, kết quả chỉ đi vào được phần đầu, làm thế nào cũng không thể chen vào được nữa.

Giản Tuỳ Anh vỗ vỗ đầu Giản Tuỳ Anh, cười lạnh nói: “Chờ, Lý Ngọc tôi hôm nay nếu không làm chết anh, liền phải tự xin lỗi mình.”

Nói xong đứng dậy đi vào phòng tắm, cầm bình dầu gội rẻ tiền của khách ra ra. (chính xác là dầu gội đầu đó các bạn =(((()

Giản Tuỳ Anh vừa đau vừa sợ hãi, run rẩy khắp người: “Lý Ngọc, cậu buông ra, cậu tiếp tục làm chuyện này, tôi có thể giết chết cậu một trăm lần, buông!”

Lý Ngọc như ác ma nhìn chăm chăm vào con mồi của mình, từ trên cao nhìn xuống hắn, chăm chú cầm bình dầu gội bóp nặn, đem dịch lỏng màu xanh biếc nặn ra, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống mông Giản Tuỳ Anh.

Lý Ngọc lại một lần nữa ngồi xổm xuống, dùng lão nhị của chính mình quét dịch vào đằng sau, đâm vào phía sau của Giản Tuỳ Anh, hung ác chen vào.

Lúc này Giản Tuỳ Anh chỉ hận mình không thể ngất luôn, đời này hắn chưa từng nhục nhã như vậy, nếu hiện tại hắn có thể cử động, hắn thật sự sẽ liều chết với Lý Ngọc.

Trong không khí rất nhanh đã thoang thoảng mùi máu tươi, máu chảy dọc đùi Giản Tuỳ Anh xuống dưới.

Máu tươi tràn ra trên bờ mông trắng nõn săn chắc của Giản Tuỳ Anh càng trở nên chói mắt, trong lúc đó dương v*t của Lý Ngọc cũng bị vách ruột gắt gao bao lấy, loại khoái cảm xa lạ khó có thể tin này thiếu chút nữa khiến cậu thét chói tai.

Cậu hiểu được đã tới bước này thì bản thân không có cách nào dừng lại được nữa, cậu đỡ lấy vòng eo thon chắc của Giản Tuỳ Anh bắt đầu lui ra rồi lại chọc vào.

Giản Tuỳ Anh đau tới mức thở không nổi, hắn chửi cậu đến mức khản cả cổ họng, Lý Ngọc lại mắt điếc tai ngơ.

Cậu không bao giờ nghĩ tới thao người đàn ông cậu căm giận đến tận xương tuỷ lại có thể có loại khoái cảm không thể hình dung này được. Vách ruột nóng ẩm bao vây khiến cậu không còn đường sống, mỗi một lần ra vào đều khiến toàn thân Lý Ngọc như bị điện giật, cái loại cảm giác tê dại này khiến cậu không ngừng muốn lặp lại động tác, điên cuồng rút ra chọc vào, lại rút ra, sau đó hung ác đâm chọc, dường như chỉ có như vậy mới có thể thoả mãn được dục vọng đang không ngừng dâng lên trong cậu.

Ngoài việc thân thể sảng khoái, nhìn thấy người đàn ông luôn luôn ức hiếp, khiến cậu nhục nhã này, hiện giờ lại mang theo vẻ mặt thống khổ bị cậu đặt dưới thân hung ác làm tình, loại cảm giác thoả mãn trong lòng này cũng mang cho cậu kích thích thật lớn.

Động tác Lý Ngọc càng ngày càng nhanh, ra sức xâm phạm hậu huyệt Giản Tuỳ Anh, âm thanh thân thể va chạm không dứt bên tai. Cậu cảm thấy bản thân sắp bùng nổ.

Trên thế giới này sao lại có thế có loại khoái cảm đáng sợ như vậy, khó trách nhiều người muốn ngừng mà không ngừng được.

Giản Tuỳ Anh cảm thấy thắt lưng của mình như bị chặt đứt, đã bắt đầu không còn cảm giác, nửa người dưới của hắn tê rần, nhưng hắn vẫn không cam lòng mà chửi: “Mày mẹ nó còn chưa xong, Lý Ngọc, tao sẽ không tha cho mày! Mày không phải bị xuất tinh sớm sao, còn không ra nhanh đi, tao fuck mẹ mày!”

Lý Ngọc chẳng những không có xu thế ngừng lại, ngược lại càng lúc càng nhạnh, Giản Tuỳ Anh bị đâm cho đến mức cơ thể không ngừng bị đẩy về phía trước: “Tôi sẽ cho anh biết có phải tôi bị xuất sớm hay không.”

Sự thật Giản Tuỳ Anh đã trách lầm cậu.

Hắn bị làm đến mức chỉ muốn ngất đi cho nhanh mà Lý Ngọc vẫn còn chưa có dấu hiệu chấm dứt, cứ như bị nghiện, cần cù vất vả canh tác ra vào trên người hắn, từ cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp thoả mãn.

Giản Tuỳ Anh chỉ hận sức khoẻ quá tốt của mình, bị tra tấn trong một khoảng thời gian như vậy mà vẫn chưa ngất đi, ngược lại từ đầu dến cuối vẫn duy trì được trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cái gì cũng nhớ rõ, cái gì cũng cảm nhận được.

Không biết phải ở tư thế quỳ sấp trong bao lâu, Giản Tuỳ Anh đột nhiêu cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, Lý Ngọc lật người hắn lại, biến thành tư thế mặt đối mặt.

Trên trán Lý Ngọc đã đổ đầy mồ hồi, hai gò má phiếm hồng, ngoại trừ mấy vết xanh tím sưng phù thì sắc mặt vẫn có thể gọi là tốt, khiến Giản Tuỳ Anh chỉ muốn phun máu ra ngay.

Lý Ngọc thở hổn hển nói: “Thế nào, đến tột cùng là ai có thể khiến ai bị làm đến kêu cha gọi mẹ? Tôi có khiến anh vừa lòng không, có muốn một lần lại một lần nếm vị không.”

Lý Ngọc thật sự thiếu đạo đức, vừa làm người ta đến mức chảy máu cả phía dưới, lại vừa đay nhiến lại lời nói bẩn thỉu lúc trước của hắn.

Giản Tuỳ Anh tức đến mức trợn trắng mắt: “Mày chờ đó Lý Ngọc, có một ngày mày rơi vào tay Giản Tuỳ Anh tao đây, tao nhất định làm chết mày! Tao muốn làm mày đến mức ngoại trừ tao ra mày không làm nổi được với thằng khác!”

Lý Ngọc lộ ra nụ cười độc địa: “Anh còn có suy nghĩ hão huyền vậy, xem ra giáo hoá (giáo dục cảm hoá) vẫn chưa đủ, một chúc giác ngộ cũng không có.” Lý Ngọc tách hai đùi Giản Tuỳ Anh ra thật lớn, kéo mông của hắn gần lại dương v*t vẫn cứng rắn như cũ, vừa thưởng thức vẻ mặt nhục nhã vô cùng của Giản Tuỳ Anh, vừa chậm rãi tra tấn rút ra chọc vào.

Từ trong cổ họng Giản Tuỳ Anh phát ra mấy tiếng kêu đau, sau đó lại cố gắng nuốt trở vào.

Lý Ngọc từ nhỏ đến giờ, là kiểu người không nóng không lạnh, là một đứa trẻ tốt không để người lớn lo lắng, nhưng sự tàn bạo trong cơ thể như cấp số nhân mà bạo phát có thể nói tất cả đều là so Giản Tuỳ Anh khơi mào. Giản Tuỳ Anh hết lần này đến lần khác chọc giận cậu, sỉ nhục cậu, có ý dâm với cậu, đều khiến sự phẫn nộ trong cậu dâng lên, thẳng cho đến hôm qua vì Giản Tuỳ Lâm, cậu đã hoàn toàn bùng nổ mới có thể làm ra loại chuyện cưỡng gian như thế này.

Lúc này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, chính là phải khiến cho Giản Tuỳ Anh thống khổ khó nhịn, biết hối hận lúc đầu đã làm sai. Thật muốn xem Giản Tuỳ Anh bị cậu thao, có còn mặt mũi nào dám quấy rầy cậu nữa không.

Nhưng giờ sự tình có hơi chút chệch đường ray, cậu thật sự không thể tưởng tượng được, chuyện này lại như cây thuốc phiện làm người ta trầm mê, làm người ta nghiện như thế. Chủ ý từ đầu của cậu cũng phải làm muốn làm tình với Giản Tuỳ Anh, nhưng bây giờ nhìn biểu tình Giản Tuỳ Anh bị dục vọng tra tấn, làn da toàn thân phiếm hồng, lại lần nữa kích thích thần kinh cậu, làm cho càng sa chân vào việc này, mà quên mất trả thù cho sự nhục nhã ban đầu.

Trận chinh phục và bị chinh phục này tra tấn giằng co thật lâu, lâu đến mức cuối cùng Giản Tuỳ Anh cũng ngất đi. Lý Ngọc sức cùng lực kiệt, ghé vào trên người hắn ngủ thiếp đi.

_Hết chương hai tư_

Bình luận

Truyện đang đọc