Đây xem như là lần đầu tiên hai người ôm nhau ngủ kể từ chiến tranh lạnh ngày đó.
Cố Hàn Yên vô cùng quý trọng đêm nay bởi vì hai người các cô còn có thể hòa giải, còn có thể vẫn yêu nhau như xưa. Cõi đời này không có tình yêu nào không xuất hiện vết nứt, thậm chí dù có yêu sâu đậm bao nhiêu thì cũng sẽ vì mâu thuẫn nào đó mà đi đến chia tay. Điều khác biệt chẳng qua là có người sau khi chia tay sẽ quay về bên nhau, nhưng cũng có người sau chia tay là đường ai nấy bước, là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không gặp nhau, một khi chia tay chính là cả đời, điều lưu lại chỉ là hồi ức đã biến thành vết thương không sâu không cạn, bởi vì yêu nên vết thương ấy sẽ biến thành vết sẹo, một vết sẹo mà cả hai đều hiểu không cách nào quay lại như xưa.
Cố Hàn Yên vui, cô vui vì mình vẫn có cơ hội cứu vãn. Cô ôm Tô Vũ Khởi vào lòng, cẩn thận chỉnh lại góc chăn, sợ hơi lạnh sẽ làm lạnh cô ấy.
"Có lạnh không em?"
"Không lạnh." Tô Vũ Khởi lắc đầu, dụi vào lòng cô, vùi mặt vào cổ Cố Hàn Yên: "Ấm lắm."
"Em mệt chưa? Sao hôm nay em mặc ít vậy." Cố Hàn Yên gỡ mấy sợi tóc trêи mặt cô xuống, xoa xoa mặt cô: "Chị ôm em ngủ, em yên tâm ngủ đi, được không?"
"Em chưa muốn ngủ. Em muốn nói chuyện với chị thôi." Tô Vũ Khởi ngẩng đầu lên, đôi mắt bừng sáng trong đêm, những ngày qua cô khóc quá nhiều nên viền mắt còn sưng húp. Cố Hàn Yên càng nhìn càng áy náy, không nhịn được cúi đầu xuống hôn cô. Tô Vũ Khởi nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn đón nhận đầu lưỡi linh hoạt của Cố Hàn Yên. Một nụ hôn sâu triền miên như thế, gắn bó lẫn nhau như thế, trong hơi thở đều là mùi hương của nhau, tay Tô Vũ Khởi đặt lên hông Cố Hàn Yên, hai cơ thể dính sát vào nhau.
Bầu không khí đầm ấm thật làm người ta nhung nhớ, thật làm người ta quyến luyến làm sao. Cố Hàn Yên nhẹ nhàng hôn môi Tô Vũ Khởi, chỉ sợ dùng sức quá nhiều sẽ làm đau cô. Hôn một lúc, vị ngọt đôi môi bất chợt thay đổi, biến thành giọt nước mắt mặn chát.
"Vũ Khởi?"
Cố Hàn Yên hốt hoảng buông cô ra: "Em làm sao vậy?"
Tô Vũ Khởi lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Em không muốn khóc đâu, nhưng không biết vì sao em không nhịn được.."
Cố Hàn Yên lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng. Vào lúc này Tô Vũ Khởi bất an và yếu đuối như thế, có thể chính bản thân cô cũng không biết vì sao nhưng Cố Hàn Yên lại biết, Lý Hinh nói đúng, trừ cô ra, nào có ai khác có thể làm Tô Vũ Khởi khóc nức nở như vậy?
"Là do chị, là chị làm em chịu nhiều ấm ức…" Cố Hàn Yên hôn lên mắt cô: "Sau này chị sẽ không như thế nữa, chị sẽ quan tâm em chăm sóc em, không để em phải khóc nữa… Đừng khóc nữa nhé, khóc nữa mắt sẽ sưng húp cho xem."
"Sau này chị có thể đừng bao giờ bỏ mặc em nữa được không?"
"Được mà, chị đảm bảo. Chuyện này chỉ xảy ra một lần thôi là chị đã mang đầy đủ tội lỗi rồi. Chị biết mình rất quá đáng, sao lại giận dỗi em làm gì? Sao lại tàn nhẫn làm tổn thương em.."
"Em yêu chị thật lòng. Chị đừng nghi ngờ tình cảm của em đối với chị." Tô Vũ Khởi vùi mặt vào lòng cô: "Em sợ chị lặng thinh với em, không thích chị không quan tâm gì đến em."
"Chị biết, chị hiểu mà, sau này sẽ không thế nữa, thật đó." Cô không biết diễn tả cũng không nói được tư vị của mình lúc này, người này trong lòng cô là nhung nhớ như xưa hay là đau lòng, từ bao giờ mà cô biến thành người tồi tệ đến vậy?
"Em rất thích món quà này." Tô Vũ Khởi hít hít mũi, ngẩng đầu lên, nở nụ cười trẻ con: "Rất thích."
"Đồ ngốc." Cố Hàn Yên thân mật cọ cọ vào mũi cô. Cô nhớ đã từng đọc ở đâu đó rằng, nếu có một người có thể đối với bạn vừa làm nũng vừa chơi xấu, vừa dám thể hiện hết tất cả khuyết điểm và yếu đuối của bản thân trước bạn, lý do duy nhất là vì người đó yêu bạn.
Tô Vũ Khởi có đầy đủ lòng khoan dung với cô, cô nên vui mừng vì có một người yêu như thế.
"Muộn lắm rồi, em còn chưa chịu ngủ sao?"
Cố Hàn Yên dịu dàng nhìn Tô Vũ Khởi: "Nên ngủ thôi, ngày mai chúng ta còn phải đi làm."
"Ừ."
Tô Vũ Khởi gật đầu, nhắm hai mắt lại, được chốc lát lại mở ra: "Sao hôm nay chị dám hôn em trêи đường?"
"Hả? Thì sao?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy có nhiều người chung quanh lắm, vậy thì.."
"Thì không tiện?" Cố Hàn Yên cười hì hì, "Có phải em cảm thấy kinh ngac lắm không? Nếu không làm em kinh ngạc thì làm sao giữ em lại được?"
"Chị không sợ bị người ta nhìn thấy sao?"
"Nhìn thì nhìn, biết làm sao bây giờ? Đối với chị em mới là quan trọng nhất."
Tô Vũ Khởi trầm tư: "Chị như vậy so với trước không giống nhau."
"Gan hơn trước đúng không?" Cố Hàn Yên cười cười: "Bản thân chị cũng tự thấy mình dũng cảm hơn, thật khó tin. Trước giờ mỗi khi nhìn thấy các bạn trẻ thân mật trêи đường chị rất khó chịu, không ngờ cũng có ngày chị sẽ làm như thế, hihi, chị quay về với thanh xuân rồi. Thôi không nói nữa, ngủ thôi em, nếu không sáng mai thế nào mắt em cũng có hai viền đen cho xem."
"Còn lâu ấy, chị mới có."
"Hừ, có hay không ngày mai sẽ biết. Ngủ nhanh lên, chị sẽ xem chừng em.."
Hai người cười giỡn một hồi, cùng ôm nhau, cùng lắng nghe hơi thở của nhau, cảm nhận nhịp tim rồi từ từ chìm vào giấc mộng. Cho đến lúc ngủ Cố Hàn Yên vẫn còn nở nụ cười trêи môi, cả trong mơ cũng không nhịn được cười, cô mơ thấy mình và Tô Vũ Khởi chơi trốn tìm ở trong một tòa tháp đầy hoa tươi, cùng nhau gắn bó không rời không bỏ. Nụ cười rực rỡ tươi sáng của người kia vĩnh viễn lưu vào mắt cô, hấp dẫn không dời đi được.
Nhưng mà thực tế liệu có mãi tươi đẹp như giấc mộng hay không? Liệu các cô có thể tìm thấy một nơi an bình trêи thế giới này để tồn tại, để mãi có nhau..
Tất cả, đều không có lời đáp.
———————-
Năm mới càng lúc càng đến gần, mùa đông cũng càng ngày càng lạnh. Trải qua hiểu lầm, mối quan hệ giữa hai người sau khi quay lại càng tốt càng thêm hòa hợp. Hành động và lời nói trước đó của Cố Hàn Yên như một vết khắc khiến cô nhìn là nhớ, hiện tại cho dù công việc hay cuộc sống, chung quy cô đều dành một phần quan tâm cho Tô Vũ Khởi. Người này đối với cô có bao nhiêu phần quan trọng, cô đã thực sự hiểu rất rõ rồi.
Tuyết bay đầy trời bao phủ cả thành phố, bóng đêm bị tuyết điểm tô thêm màu ánh bạc, đã yên tĩnh lại càng tĩnh lặng hơn.
Cố Hàn Yên nắm tay Tô Vũ Khởi nhàn nhã đi trêи đường sau giờ làm việc, trêи người hai người chỉ chốc lát sau liền vương đầy hoa tuyết.
Tay Tô Vũ Khởi ở trong lòng bàn tay cô, được cô nhét vào bên trong túi áo khoác ấm áp vô cùng, mềm mềm ấm ấm yêu thích biết bao.
"Tuyết lớn quá." Tô Vũ Khởi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, kia những bông tuyết ngợp trời, hết lớp này đến lớp khác, không biết điểm cuối ở nơi nào.
"Đã lâu không thấy tuyết nhiều như thế." Cố Hàn Yên cảm thán: "Đẹp thật đấy."
"Cứ nói làm như chị chưa từng thấy bao giờ ấy." Tô Vũ Khởi mím môi cười: "Chị từng đắp người tuyết chưa?"
"Có, nhiều lần rồi. Hồi xưa đi học chị và bạn học đắp một người tuyết rất lớn, cao hơn một người trưởng thành bình thường đấy. Nhưng mà mặt trời vừa ló ra liền tan biến mất, tiếc lắm."
"Tiếc nhỉ." Tô Vũ Khởi bước chân lên gờ đường, đong đưa một lát rồi bước đi như trêи sàn catwalk, loạng chòa loạng choạng làm cho Cố Hàn Yên hốt hoảng: "Này em cẩn thận chút, mặt đất trơn lắm, trượt té rồi sao!"
"Không phải còn có chị sao?"
Tô Vũ Khởi nghịch ngợm đá lông nheo: "Em nhớ hồi xưa có người ở Hải Nam còn dám nhảy xuống từ mỏm đá để em đón cơ mà, sao lúc ấy chị dám xác định là em sẽ đón được chị vậy?"
"Cảm giác." Cố Hàn Yên rất đắc ý: "Lúc chị nhảy xuống liền có cảm giác em nhất định sẽ đỡ được chị."
"Vậy lúc đó chị có cảm giác được sau này chúng ta sẽ ở bên nhau không?"
"Có."
"Nói xạo không à, nếu chị cảm giác được thì em đâu chịu khổ như thế, xì."
"Tại chị phản ứng chậm chứ sao, nhưng mà lúc nào chị cũng cảm giác em rất đặc biệt, chỉ là không biết cái cảm giác ấy gọi là tình yêu." Cố Hàn Yên ngước lên nhìn cô: "Em có hối hận khi chọn chị không?"
"Tại sao em lại hối hận?"
"Vì chị không như em tưởng tượng, em có từng có cảm giác này không?"
"Em yêu chị lúc chị thật là chị nhất." Tô Vũ Khởi cười với cô, "Dù chị có nhát gan có đa nghi có giận em, em vẫn sẽ yêu chị."
Cố Hàn Yên bĩu môi: "Nói kiểu gì thì chị cũng thật là tệ."
"Vậy chị có hối hận khi đi cùng em không?"