YÊU NGƯỜI CÔ ĐƠN

Cuộc sống của Tô Vũ Khởi dường như lại quay về như thời sóng yên biển lặng.

Không còn Cố Hàn Yên bên cạnh, cô phát hiện mình lại bắt đầu chậm rãi chấp nhận hương vị cô đơn.

Mỗi ngày đúng giờ đi làm đúng giờ tan sở, xem tất cả mọi chuyện đã xảy ra giống như chưa từng tồn tại, chỉ cần rời xa thế giới bên ngoài tâm trạng cô sẽ được yên bình.

Vì sao biết rõ đã hoàn toàn mất đi người, cô vẫn không muốn rời khỏi nơi này? Rốt cuộc cô đang chờ đợi điều gì? Chờ đợi cái điều tất lẽ dĩ ngẫu tàn nhẫn sắp đến hay là chờ một kết quả mang đến hy vọng? Tô Vũ Khởi không biết, cô chỉ là đang chờ trong vô định.

Tân Lạc Ngữ chưa từng nhìn thấy Tô Vũ Khởi khóc. Mỗi ngày ở nhà nếu không phải cập nhật chương truyện mới thì cũng là sắp xếp hoàn thiện diễn dàn, sau đó sẽ cài đặt thêm một số phần hỗ trợ mới, cuộc sống so với trước đây chẳng khác gì nhau. Nhưng mà cuộc sống này quá mức bình lặng, bình lặng đến mức làm cô cảm thấy bất an. Cô luôn cảm thấy Tô Vũ Khởi có gì đó không giống với vẻ ngoài thản nhiên mà cô ấy vẫn đang thể hiện, luôn cố che giấu hết tất cả cảm xúc của mình. Nếu mỗi một ngày đều kìm nén nhiều như thế, cô không chắc tâm lý của Tô Vũ Khởi sẽ chịu đựng được đến mức độ nào, liệu đến khi bùng nổ có giống như những con chim ẩn mình chờ chết hay không.

Cô có thể trêu Tô Vũ Khởi cười vui nhưng không cách nào vá lại vết thương lòng thay cô ấy. Tô Vũ Khởi tự xây một bức thành cao vây hết mọi thứ ra ngoài, chẳng khác gì bản thân cô lúc trước.

"Tân Lạc Ngữ, cậu lại ngẩn ngơ gì vậy? Tràn hết nước rồi kìa, vẫn còn tưới làm gì!"

Đầu bị cốc một cái, Tân Lạc Ngữ giật mình, xoay người lại giơ chân lên định đá một cước nhưng Quan Tâm Kỳ phản ứng rất nhanh, ung dung tránh thoát: "Tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, cậu còn đánh là sao?"

"Bị cốc đầu đau lắm có biết không!" Tân Lạc Ngữ rêи hừ hừ, đặt bình tưới cây xuống đất rồi xoa xoa đầu: "Quan đại tiểu thư à, tôi nói cậu nghe này, chẳng lẽ cậu cả ngày không có việc gì làm sao? Mà cũng đúng thôi, gia đình cậu muốn tiền có tiền, muốn nhà có nhà muốn xe có xe nên đâu cần phải ra đời bán sức lao động, cậu cứ ung dung làm tròn chức tiểu thư của cậu đi."

Quan Tâm Kỳ nhíu mày: "Mỗi ngày cậu không chọc quê tôi thì không ăn ngon ngủ yên đúng không? Tôi ham chơi biếng làm bao giờ? Không phải cậu cũng y xì như tôi sao! Ngày nào chẳng lăn lê bò lết ở nhà cơ chứ."

"Này, đừng có ghép tôi với cậu làm một, tôi làm gì có tiền mà suốt ngày chết dí trong nhà. Mỗi đồ đạc trong nhà này đều là dùng trí tuệ để đánh đổi, không có dễ đâu!"

"Thôi đi, không phải chỉ vài cuốn sách sao, chẳng có gì đặc biệt."

"Ừ đúng đấy, không có gì đặc biệt. Nhưng ít nhất tự tôi có thể kiếm tiền bằng sản phẩm của mình từ thời đại học, ai cũng có thể nói tôi sa đọa nói tôi không có chí cầu tiến nhưng cậu thì không thể, cậu không đủ tư cách. Đừng có nói cái gì mà sinh viên tài năng đi du học từ nước ngoài về, nói trắng ra là ăn theo gia đình mà thôi. Nếu rảnh rỗi không có gì làm thì về giúp ba cậu đi, xem như còn biết hiếu thảo là gì."

"Tôi không có ở đây, lỡ hai người làm nên chuyện gì thì sao." Quan Tâm Kỳ thong thả ngồi bật ngửa bật nghiêng trêи ghế sofa: "Chỗ ba tôi có nhiều người rồi, cần tôi làm gì nữa? Nếu trong nhà có tiền, tôi có tiêu xài kiểu gì cũng không hết thì cần gì phải khổ sở ra ngoài kiếm tiền nữa. Tôi có bị ngốc đâu!"

Tân Lạc Ngữ nghẹn lời: "Tôi kệ cậu. Cậu là đồ lười biếng chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng. Kiểu như cậu nếu quăng ra đường chỉ có ngày chết đói. Bây giờ sống dựa vào ba mẹ, sau này biết dựa vào ai."

"Nếu cậu muốn được như tôi thì ok, dễ thôi mà, tôi sẽ nuôi cậu, không cần phải nhọc nhằn kiếm tiền nữa."

Quan Tâm Kỳ vừa dứt lời thì một cuốn sách bay thẳng vào mặt, cô sợ hết hồn, mau chóng nghiêng người qua né: "Cậu làm gì đó!"

"Cậu thôi ngay cái việc hạ nhục lý tưởng của tôi đi! Đây là cuộc sống tôi thích, không cần cậu phải tỏ lòng thương hại!" Tân Lạc Ngữ bắt đầu cầm chổi quét rác: "Tránh qua một bên đi, ngồi đây chỉ cản trở người khác, ở nhà cả ngày ăn ăn uống uống, chẳng biết quét dọn là gì cả."

"Không phải ở nhà đã có sẵn hai người sao, cần gì tôi động tay vào?"

"Cậu sống thêm mấy năm nữa là có thể tự tin sánh đôi với heo rồi, nhấc chân lên!"

"Nhấc thì nhấc, cậu có cần hung dữ vậy không? Tại sao lại phân biệt đối xử giữa tôi với Tô Vũ Khởi quá vậy?"

"Bởi vì người ta là dễ thương, còn cậu là dễ ghét."

"Thôi thôi." Quan Tâm Kỳ bĩu môi: "Tối nay tôi phải về nhà, ba tôi về rồi, muốn tôi theo ông ấy một ngày. Hỏi thật nha, chẳng lẽ tôi biến mất mấy ngày cậu không nhớ tôi tí nào sao?"

"Cậu cứ biến mất đi đã rồi nói. Bây giờ ở đây đi, tôi đi xuống dưới vứt rác. Cậu rảnh rỗi thì gọt vỏ khoai tây với thái cà chua nhé, đến giờ nấu cơm rồi."

"Xì, dám chừng lại lén lút vừa đi vừa khóc hả?"

"Biến đi!"

Cầm lấy hai túi rác phồng to, Tân Lạc Ngữ bất đắc dĩ thở dài. Từ ngày Quan Tâm Kỳ một hai đòi ở lại nhà cô, rác rến lần lượt tăng theo cấp nhân, ngày nào cũng phải đi vứt một đống, thật phiền muốn chết.

Đi thang máy xuống lầu, cô chợt phát hiện thùng thư nhà mình vốn đã trống rỗng thật lâu nay bỗng xuất hiện một phong bì màu đỏ, không biết là quảng cáo ai đó nhét vào hay thư từ ai mới gửi đến?

Sau khi vứt hết rác vào thùng, Tân Lạc Ngữ vỗ vỗ hai tay cho sạch rồi mới quay lại lôi phong thư ra, kinh ngạc phát hiện đây là một tấm thiệp mời.

Cô bắt đầu lo lắng, chắc không phải là…

Mở tấm thiệp ra xem, chỉ vẻn vẹn mấy chữ của cô dâu chú rể nhưng đã đủ làm cho Tân Lạc Ngữ phát lạnh từ đầu đến chân. Cố Hàn Yên thật sự kết hôn sao, ngay cả thời gian cũng đã định rồi. Nhưng sao cô ấy có thể tàn nhẫn đến mức gửi thiệp mời cho người mình đã từng yêu sâu đậm cơ chứ?

Thứ này tuyệt đối không thể để Tô Vũ Khởi nhìn thấy.

Tân Lạc Ngữ vừa nghĩ như vậy thì sau lưng bỗng nhiên phát lên tiếng nói: "Tiểu Ngữ, em đang làm gì ở đây vậy?"

Cô xoay người lại, lập tức giấu thiệp mời ra sau lưng: "À không, không có gì, em đang dọn dẹp thùng thư thôi. Không biết ai đó mất nết quăng đầy rác vào thùng thư của em, chị tan làm rồi à?"

Trêи mặt Tô Vũ Khởi không có vẻ khác thường nào: "Ừ tối hôm nay công ty có liên hoan, lần trước chị chỉnh lại danh sách khách hàng nhưng quên cầm theo, nhân dịp tối nay liên hoan nên về lấy đưa cho người phụ trách."

"Ừ vậy chị đi nhanh đi, coi chừng trễ."

"Em không theo chị lên nhà luôn à?"

"À, chút nữa em lên, chị đi đi."

Tô Vũ Khởi kinh ngạc nhìn cô một lát rồi nói: "Ừ, vậy chị lên trước."

Đợi đến khi Tô Vũ Khởi đi vào thang máy rồi, Tân Lạc Ngữ định xé thiệp mời nhưng lại do dự, hai người bọn họ thật sự cứ vậy mỗi người mỗi ngả sao? Liệu Tô Vũ Khởi có nên đến đó thử không, biết đâu còn có thể cứu vãn… Nhưng từ ban đầu, lựa chọn buông tay chính là cô ấy, tất cả đều vì để cho Cố Hàn Yên không còn khó xử nữa.. Giờ đây Cố Hàn Yên sắp kết hôn rồi, liệu cô có nên cho Tô Vũ Khởi biết hay không?

Cô không biết mình nên quyết định thế nào, bối rối một hồi lại đút thiệp mời vào túi. Vừa định lên lầu thì cửa thang máy lại mở ra một lần nữa, Tô Vũ Khởi xuống rất nhanh, cô cầm tài liệu trêи tay vẫy vẫy với Tân Lạc Ngữ: "Chị đi trước nhé."

Tân Lạc Ngữ gật đầu, vừa lúc Tô Vũ Khởi định bước đi thì gọi ngược lại: "Chị này.."

"Sao?"

"Chị có từng làm chuyện gì khiến bản thân hối hận chưa?"

"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"

"Không, không có gì, chị đi đi."

Tân Lạc Ngữ hít sâu một hơi: "Chị nhớ về sớm nhé."

Tô Vũ Khởi ngẩn người, gật đầu mỉm cười đáp: "Ừ."

Dù đã đồng ý với Tân Lạc Ngữ cô sẽ về nhà sớm, nhưng đợi đến khi màn đêm buông xuống, kim đồng hồ chỉ đến mười giờ rưỡi, Tân Lạc Ngữ vẫn chẳng thấy bóng dáng Tô Vũ Khởi trở về.

Tân Lạc Ngữ bắt đầu bất an, gọi điện thoại cho Tô Vũ Khởi nhưng đầu dây bên kia mãi không có người nhận. Cô tiếp tục gọi đi gọi lại thêm nhiều lần nữa, cuối cùng mới có người bắt máy, nghe điện thoại là một người xa lạ. Người nghe máy tự xưng là pha chế trong quán bar, người đó nói cho Tân Lạc Ngữ biết Tô Vũ Khởi uống say, ngất nga ngất ngưởng trong quán nên gọi cô mau chóng đến đây đón người.

Tô Vũ Khởi không phải đi liên hoan sao, sao tự nhiên lại biến thành quán bar? Tại sao cô ấy lại uống rượu? Do tâm trạng không tốt hay do biết Cố Hàn Yên sắp kết hôn? Nhưng rõ ràng cô đã giấu tấm thiệp rồi mà.

Tân Lạc Ngữ hỏi địa chỉ xong liền vội vội vàng vàng bắt xe đến đó. Bên trong sàn nhảy lấp lánh đủ mọi ánh đèn, những người xa lạ tay chân men theo tiếng nhạc nhẹ nhàng đong đưa, trêи sân khấu ca sĩ đang hát một bài ca mang âm hưởng thật buồn.

Cô nhìn quanh quất trong đám người, một lúc sau phát hiện Tô Vũ Khởi đang ngồi trong góc, bên cạnh còn có một người. Tô Vũ Khởi uống say nên đôi gò má đỏ bừng, chẳng còn biết gì ngã ngồi vào ghế, trêи miệng lẩm bẩm vài lời không rõ. Tân Lạc Ngữ bước đến đỡ lấy cô: "Chị, chị sao rồi?"

"Em là người gọi điện đến phải không?"

Người pha chế là một cô gái cao cao gầy gầy, nở nụ cười thân thiện với Tân lạc Ngữ: "Em dắt chị ấy về đi. Một cô gái xinh xắn còn say xỉn trong quán rượu sẽ rất nguy hiểm."

"Cám ơn chị." Tân Lạc Ngữ nói cám ơn xong thì cúi người xuống, đỡ Tô Vũ Khởi lên lưng rồi cõng ra khỏi quán.

Vừa bước ra ngoài thì một cơn gió lạnh chợt táp vào mặt, Tô Vũ Khởi che miệng lại giãy dụa trêи lưng cô: "Chị muốn nôn…"

Tân Lạc Ngữ vội vàng thả cô xuống, hai chân Tô Vũ Khởi vừa chạm đất liền chạy đến ven đường, cong người nôn đến mức không còn gì để nôn nữa mới ngồi xổm xuống mặt đất ho khan.

Thấy vẻ khó chịu của Tô Vũ Khởi, Tân Lạc Ngữ vô cùng đau lòng, lấy khăn giấy ra giúp cô lau mồ hôi lạnh trêи trán, sau khi chùi miệng cho cô xong mới cất tiếng nói: "Có phải rất khó chịu hay không, sao chị lại lừa em rồi chạy đến đây uống rượu một mình?"

"Chị có biết thật sự em không thể buông chị được hay không.." Tân Lạc Ngữ hỏi một đằng nhưng Tô Vũ Khởi trả lời một nẻo, âm thanh ngắc ngứ: "Em từng nghĩ nếu có kiếp sau, em không muốn tiếp tục yêu phụ nữ nữa.. Quá đau khổ, quá mệt mỏi, em đau lắm.. Em chỉ cần một cuộc sống thanh thản bình thường thôi mà, giống như những người khác kết hôn sinh con, có một gia đình hạnh phúc. Cho dù chỉ là điều bình thường nhất nhưng cứ vậy đến mãi mãi là được.. Em rất sợ, em rất sợ bởi vì chuyện này mà em sẽ không bao giờ được gặp chị nữa.. Em không muốn, thật sự em không muốn như thế đâu… Em từ bỏ bởi vì em yêu chị. Chị nói cho em biết đi, em phải làm gì bây giờ?"

Cô vừa nói vừa khóc nức nở, nước mắt không kìm được lã chã tuôn rơi, bắt chặt lấy cánh tay Tân Lạc Ngữ, cơ thể co ro không ngừng run lên: "Em không cam tâm, vì sao em phải trao chị cho người khác, em thật sự không cam tâm, nhưng em biết làm thế nào bây giờ, em phải làm gì chị mới không còn khó xử không còn đau khổ… Em chỉ muốn yêu chị thôi mà…"

Tân Lạc Ngữ nâng mặt cô lên: "Chị, chị tỉnh lại đi, em là Tiểu Ngữ, không phải Cố Hàn Yên! Chị nói em nghe đi, có phải chị biết gì rồi không? Ai đã nói gì với chị sao?"

"Chị biết, chị biết tất cả mọi chuyện…" Tô Vũ Khởi ngẩng mặt lên nhìn Tân Lạc Ngữ, trong đôi mắt đỏ vẫn còn vương dòng nước mắt, cô nửa say nửa tỉnh nhìn Tân Lạc Ngữ chằm chằm: "Chị biết em là Tiểu Ngữ… Tiểu Ngữ, em nói chị biết đi, người đó có làm cho Hàn Yên hạnh phúc không? Chị làm vậy là đúng hay sai?"

Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên người cả hai, trêи mặt đất hiện ra hai chiếc bóng thật dài. Lúc này Tân Lạc Ngữ nhìn kỹ mới phát hiện trong tay Tô Vũ Khởi đang siết chặt một vật gì đó, cô gỡ tay Tô Vũ Khởi ra chỉ thấy một tấm thiệp màu đỏ bị vò nhàu nát, bởi vì Tô Vũ Khởi cầm quá lâu nên lòng bàn tay đỏ hồng.

"Bọn họ sắp kết hôn rồi…"

Bình luận

Truyện đang đọc