YÊU NGƯỜI NHƯ MỘT KẺ ĐIÊN

Cuối tuần Hàn Kiến An được nghỉ, tôi liền giao nhiệm vụ chăm sóc Hàn Như Ý cho anh rồi lái xe ra ngoại ô một mình. Dưới mùa hè nóng bức, trên đường người người vội vàng qua lại, ai cũng không thể xem thường cái nhiệt độ từ trời rọi xuống, vừa xuống xe, cảm giác hầm hập đập vào mặt, trong xe và ngoài xe như 2 thế giới khác nhau. Móc chìa khóa ra mở cửa, lập tức bị dọa bởi khung cảnh trước mắt, trong phòng khách to lớn đầy những thứ bừa bộn, rượu, tàn thuốc, đồ ăn vặt, thậm chí là quần áo vươn vải khắp mọi nơi, không khó để đoán chắc hẳn đêm qua nơi này đã xảy ra cảnh tượng phóng đãng cuồng hoan tới cỡ nào.

Men theo cầu thanh lên lầu 2, đẩy ra căn phòng tôi ở lúc trước, bên trong không một bóng người, cách bố trí cũng không giống trước kia. Khi tôi mở cửa phòng Viêm, tình hình ở đây khác nhau vô cùng lớn, chỉ ba thân thể trần truồng nằm trên giường thôi cũng đủ bất ngờ rồi.

“Là ai?” Viêm trở mình, ôm eo cô gái tóc vàng bên cạnh cậu ta nói: “Cút, đừng quấy rầy tao ngủ.”

Tôi cảm thấy vô cùng buồn cười, thế là nói: “Tôi là ông nội của cậu đây.”

“Mày muốn chết hả!” Viêm mở to mắt, bộ dáng như sắp đi hành hung người ta.

Tôi tựa vào khung cửa, nhìn trò hay trước mắt. Sau khi cậu ta nhận ra tôi, hai cô gái trên giường cũng tỉnh táo lại, lập tức la hét liên tục vội vàng đoạt chăn mền. Viêm xấu hổ ngồi trên giường, không còn đồ che chắn, hắn mất tự nhiên cầm gối che lại giữa hai chân mình, hai cô gái kia líu ríu nói không ngừng, tuy không hiểu mấy cổ đang nói gì, nhưng từ ngũ quan sắc sảo cùng đôi mắt xanh lục, hẳn là đến từ Nga.

“Anh…Anh ra ngoài chờ tôi trước đi.” Viêm vò mái tóc lộn xộn nói.

Cả căn nhà, chổ duy nhất sạch se cũng chỉ có thể là căn phòng của tôi. Tôi cầm tạp chí đọc, rồi mới chán ngán mà ngáp tới ngáp lui, trái chờ phải chờ, Viêm mới từ từ bước chậm đến.

Thoạt nhìn cậu ta đã khôi phục thần thái, mái tóc bạch kim, tai trái đeo năm sáu cái khuyên. Điều duy nhất thay đổi, chính là trong cổ áo đang mở rộng của cậu ta có một họa tiết hình thoi, chắc là cậu ta mới xăm gần đây.

Viêm cười tủm tỉm đi tới, từ phái sau ôm vai của tôi nói: “Ông chủ Nhiễm, sao anh lại đến đây?”

“Đừng lộn xộn.” Tôi kéo tay cậu ta xuống, nói: “Tôi có chuyện tìm cậu.”.

Cậu ta nói xong liền nhào lên, ôm eo tôi, hơi thở nóng hừng hực phun lên cổ. Sau khi run rẩy, tôi vội vàng đẩy cậu ta ra, thân thể đã bao ngày chưa từng được an ủi này hoàn toàn không thể chịu đựng nổi khiêu khích của hắn. Viêm nhanh chóng đẩy tôi lên treeb bàn, cởi quần áo của tôi, đầu lưỡi nóng ướt di chuyển trên ngực, tôi muốn  phảng kháng, nhưng không thể tập trung được sức lực.

“Này, đừng có mà hứng tình lung tung.” Tôi đẩy đầu của hắn.

“Không cần nói những từ ngữ thô tục như vậy, chúng ta chỉ là đang tìm hiểu lẫn nhau thôi.” Cậu ta nở nụ cười tà tà nhìn tôi, dùng hàm răng lướt qua đầu v* của tôi.

Thân thể càng ngày càng mềm nhũn càng ngày càng nóng rực, bàn tay vẫn đang đẩy hắn không biết tự lúc nào biến tahfnh mười ngón đan xen, da thịt của tôi hiện lên từng vệt đỏ hồng.

“Thật là một cơ thể vô cùng dâm đãng, mới có vậy mà đã phản ứng rồi.” Lời nói trêu tức của ahwsn truyền từ lỗ tai tôi đến.

“Cút ngay!” Tôi chật vật quay mặt đi chỗ khác.

Cậu ta cười khẽ, nói: “Chỉ một lúc không chạm vào anh mà anh đã trở nên nhạy cảm đến thế sao?”

Tôi thẹn quá hóa giận, đánh liên tục lên người cậu ta, Viêm cũng không đùa giỡn nữa, một bên dùng sức đè lại tôi, một bên lấy tay xé quần áo của tôi. Rõ ràng bị tôi đá trúng mấy cái, nhưng cậu ta dường như không hề biết đau, mặc dù không đánh trả, nhưng hắn lại càng thêm thô bạo chà đạp đôi môi của tôi.

Chẳng biết tại sao, tuy lí trí kêu gào muốn kháng cự, nhưng thân thể lại cứ dây dưa. Tay tôi không tự giác ôm cổ hắn, chân cũng vô thức vòng qua vòng eo cậu ta, đầu ngẩng lên, hình thành tư thế gọi mời phóng đãng. Khoái cảm như một làn sóng không tên từ trong lòng tràn ra, tôi vừa sợ hãi, lại vừa rên rỉ trầm luân.

Người đàn ông này, luôn có thể dẽ dàng khơi dậy dục vọng của tôi. Nếu Hàn Kiến An ôn nhu như nước, thì cậu ta chính là lửa, lúc nào cũng có thể chinh phục tất cả mọi cả giác của tôi, để tôi chìm sâu vào bể dục.

Trong căn phòng không mấy khi ở này, mùi dầu nhàn nhạt tràn ngập khắp không gian, tôi tựa vào bàn, cảm thụ cây gậy sắt cứng rắn đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể mình, dùng móng tay cào từng vệt từng vệt trên mặt bàn. Mỗi một động tác di chuyển đều rất sâu, phảng phất như tôi sắp bị đâm thủng, nơi bị ra ra vào vào vô số lần vừa đau vừa trướng, dần dần biến thành loại tê dại khó nói nên lời.

“A! Mạnh một chút……” Tôi không chịu nổi mà thúc giục.

Viêm dừng lại, hai tay vòng qua eo tôi, lồng ngực kề sát vào lưng của tôi: “Nói anh muốn tôi.”

“A……” Tôi không thể động đậy, nhưng cũng không muốn cúi đầu trước cậu ta.

“Không chịu nói? Vậy tôi rút ra.”

Hắn nói xong lập tức rút dương v*t ra, toàn thân tôi chấn động, cảm giác trống rỗng cơ hồ làm tôi nổi giận, muốn tự mình giải quyết, nhưng hai tay lại bị cậu ta vô tình nắm chặt. Viêm không áp bức tôi nữa, chỉ dùng đầu lưỡi liếm dọc sống lưng của tôi, đối với một người vừa trải qua kích thích lớn mà nói, động tác này không thể nghi ngờ là đang châm dầu vào lửa.

“Khốn nạn! Tôi muốn cậu.” Tôi nghiến răng nghiến lợi rống lên.

Viêm vừa cười, hắn xoay mặt tôi qua, hôn lên môi của tôi, rồi mới lần nữa đâm mạnh vào hậu đình. Thoáng chốc, cảm giác bị xuyên xỏ vừa vui vẻ vừa phảng phất như băng trời nứt đất đánh úp lại, làm cho tôi cơ hồ quên mất bản thân mình đang trôi dạt đến phương nào, cảm giác mạnh mẽ khiến tôi muốn hít thở cũng khó lòng. Thân thể trở nên cực kỳ mẫn cảm, không ngừng run rẩy co rút, thậm chí có thể cảm nhận được chất lỏng nóng chay như nham thạch đang phun trào, bỏng rát đến mức làm cho tất cả ngón chân của tôi đều cuộn lại.

Kéo màn ra, ánh sáng mặt trời chói lọi đâm sâu vào mắt, gió nhẹ lướt qua bệ cửa sổ, thổi tan đi những mập mờ trong phòng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm, tôi nhặt lên đống quần áo tứ tung dưới đất, mặc vào từng cái một. Xong xuôi lập tức quay đầu lại, liền thấy Viêm đang nằm trên gối, miệng ngậm điếu thuốc, bộ dáng nheo mắt lại nhìn đầy thích ý.

“Hương vị của anh lúc nào cũng tuyệt vời.” Viêm liếm cánh môi nói.

Tôi búng trán hắn, nói: “Nghiêm túc một chút giùm tôi đi, tôi thật sự có chuyện quan trọng tìm cậu.”

“Ông chủ Nhiễm, chuyện anh sắp nói với tôi chắc cũng ghê gớm lắm hả?”

Cậu ta kéo tôi ngồi xuống giường, rồi nhoáng thân mình một cái, như loài động vật không xương sống mềm mại ngã trên đùi tôi, còn cố ý phun khói thuốc, làm tôi sặc đến nỗi nước mắt mờ sương.

Tôi ngồi bên cạnh dụi mắt tức giận mắng: “Bớt có lắm mồm, nếu lần này thất bại thì cậu xong đời.”

“Đã nguy hiểm như vậy, tôi đây có thể từ chối sao?” Cậu ta không thèm đếm xỉa hỏi.

“Không thể.” Tôi sờ mặt hắn, nghiêm túc nói: “Viêm, đây là lần duy nhất cũng như cuối cùng.”

Cậu ta ngồi dậy, hỏi: “Lần duy nhất cũng như cuối cùng là có ý gì?”

“Ý nằm trên mặt chữ, xong lần này, tôi và cậu không ai nợ ai.”

Viêm dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, không nói gì, nhìn tôi đầy phức tạp, đôi mắt hẹp dài nổi lên đủ loại cảm xúc. Không hiểu sao, trong lòng tôi có chút nghẹn đắng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh băng của cậu ta, tôi mặt đối mặt với hắn nói: “Viêm, ngàn vạn lần đừng làm cho tôi thất vọng.”

Năm nay hoa tiêu mỹ nhân nở tương đối sớm, làm vườn hoa hồng tím ban đầu càng tăng thêm một tầng tiên diễm. Lúc chạng vạng tối, có bầy bồ câu bay ngang qua nhà, Hàn Như Ý ngước lên nhìn trời, cầm ngón tay tôi tươi cười. Hàn Kiến An đi tới, yêu thương ôm bờ vai của cô, dưới bóng cây ngọc lan cành lá xum xuê, hình ảnh ba người chúng tôi chặt chẽ dựa vào nhau.

“Kiến An, tôi còn có việc phải làm, nên phải đi một thời gian ngắn, tôi đã thuê hai hộ lý làm việc 24 tiếng đồng hồ để chăm sóc cho Như Ý, nếu có chuyện gì xảy ra, anh hãy gọi điện thoại cho tôi.”

Anh sửng sốt mất nửa ngày sau, hỏi: “Chuyện quan trọng lắm sao?”

“Đúng vậy, đây là chuyện tôi nhất định phải làm.” Tôi nói.

“Một thời gian ngắn cụ thể là bao lâu?”

“Sẽ không quá lâu, chắc có lẽ chỉ vài ngày thôi, tôi sẽ nhanh chóng nhanh chóng trở về.”

Có cần tôi giúp gì không?” Anh hỏi.

Tôi khẽ cười, rồi mới nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn ra được Hàn Kiến An đang lo lắng cho tôi, anh vừa muốn nói lại thôi, hẳn là muốn hỏi tôi đầu đuôi chuyện tôi muốn làm, nhưng mãi vẫn không mở miệng.

“Kiến An.” Tôi nhìn về phía anh, nói: “Chờ sau khi tôi trở về, sẽ dùng tên của Như Ý mua một ngôi nhà mới, rồi chúng ta cùng nhau chuyển vào đó ở, có được không?”

Sở dĩ tôi nói thế, vì trước mắt căn biệt thự này chỉ là của hồi môn do ba của Tôn Tiểu Như tặng, nếu như lúc trước họ có thể thuận lợi cưới nhau, thì nơi đây sẽ trở thành nhà mới của họ. Nhưng sau này Tôn Tiểu Như qua đời, mặc dù ông Tôn không thu hồi nhà cửa, nhưng tài sản trên danh nghĩa vẫn không phải thuộc về anh.

Hàn Kiến An kinh ngạc nhìn tôi, một hồi lâu mới nói: “Trải qua quãng thời gian ở chung với nhau, tôi tin tưởng cậu có thể chăm sóc tốt chị ấy, cũng yên tâm giao chị ấy cho cậu, chờ cậu làm xong công việc, tôi sẽ chuyển ra ở một mình.”

“Không được.” Tôi lập tức phản đối, nói: “Không cần anh yên tâm nhiều hay ít, nhưng anh vẫn muốn cùng tôi làm bạn với cô ấy đúng không? Nói gì đi nữa lúc tôi hẹn hò cùng Như Ý, đã biết cô ấy xem cậu là trách nhiệm cả đời mình, hôm nay, tôi có nghĩa vụ cũng như hy vọng sẽ tiếp tục kéo dài cái trách nhiệm này.”

“Cậu đối với chị tôi thật là……” Ánh mắt của anh có chút ướt át.

Tôi đè nén cảm giác bất dắc dĩ trong lòng xuống, nói: “Đồng ý đi, coi như hoàn thành tâm nguyện nhiều năm qua của Như Ý.”

“Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Tuy trước mắt Hàn Kiến An chưa đáp ứng, nhưng tôi biết rõ người thiện lương như anh chưa bao giờ nhẫn tâm để ai khác thất vọng. Trước khi đi, tôi chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện, trong tủ lạnh chất đầy đồ ăn đủ dùng cho nửa tháng, ghi lại số điện thoại của những nhà hàng xung quanh trên giấy ghi chú rồi mới dán lên bàn trà. Nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, viết hết những hạng mục công việc cần làm, nhắc tới mới nhớ tôi hầu như quên mất một số nét chữ Trung, thế là đành ghi thành ba tờ giấy bằng tiếng Anh.

Cuối cùng ôm Hàn Như Ý trong ngực, gọi hai hộ lý đến trước mặt, luyên thuyên dặn dò công việc hết nửa ngày, mới quyết định xuất phát đi. Không nghĩ tới vừa bước đến cửa trước, liền gặp Hàn Kiến An đã về tới nhà, bộ dáng của anh có chút vội vàng, hơi thở gấp gáp.

“Phải đi rồi sao?” Anh hỏi.

“Ừ.” Tôi lên tiếng, không tự chủ bước lên ôm lấy anh.

Thân hình Hàn Kiến An trở nên cứng ngắc, nhưng không đẩy tôi ra, hai tay anh buông lỏng bên người.

“Chờ tôi trở về.” Tôi nhẹ nói.

Ngoài phòng, ánh mặt trời từ không trung rọi xuống, sán lạn nhân gian.

Hết chương 26.

Bình luận

Truyện đang đọc