YÊU NGƯỜI NHƯ MỘT KẺ ĐIÊN

Vết thương trên người trọn vẹn 3 ngày sau mới hết sưng, tuy nhiên vết máu ứ đọng vẫn còn, nhưng cuối cùng cũng không có dọa người như lúc đầu, tôi cũng có thể tới quán bar để giết thời gian.

Hôm nay vừa bắt đầu mở cừa buôn bán, khách còn chưa tới, nhân viên phục vụ liền quay xung quanh hỏi thăm thân thể của tôi. Trước bởi vì vết thương trên mình nên tu dưỡng vài ngày, cho nên lấy lý do là bị cảm mạo, không nghĩ tới bọn họ còn nhớ. Đang lúc tôi cùng nhân viên của mình trò chuyện rất tốt, Viêm đột nhiên không chút tiếng động đi tới, mọi người nhìn thấy cậu ta, không khí lập tức trở nên có chút khẩn trương.

“Không có việc gì, mấy người đi trước đi.” Tôi đuổi hết nhân viên của mình sau lại nhìn hắn hỏi: “Viêm ca, có chuyện gì?”

“Người đã được thả.” Viêm nói.

Tôi gật gật đầu, xoay người đi vào quầy bar, không có để ý cậu ta.

Viêm đứng một hồi, đi tới nhỏ giọng hỏi: “Anh…Vết thương trên người anh sao rồi?”

Tôi cảm giác Viêm có chút kì quái, cậu ta bình thường luôn nói chuyện hào sảng, sẽ không giống bà mẹ như vừa rồi.

“Anh nếu không còn chuyện gì tôi đi trước đây.” Viêm có điểm không được tự nhiên nói, xoay người đi được hai bước liền quay đầu lại: “Uống ít rượu thôi, nghỉ ngơi sớm chút, như vậy đối với cơ thể mới tốt.”

Chân trước của cậu ta vừa đi ra cửa, lập tức liền có nhân viên tiến đến hỏi tôi, người nọ có phải là đổi tính hay không? Cũng khó trách người khác hiếu kỳ, Viêm lúc bình thường luôn thích mang theo đám đàn em diễu võ dương oai khắp nơi, hình tượng ác bá đã xâm nhập dân tâm, cậu ta một ngày không làm ầm ĩ, ngược lại ngay cả tôi đều cảm thấy không bình thường.

Sau cái ngày Viêm nói với tôi người đã được thả, cả tháng tiếp theo tôi cũng không gặp lại Hàn Kiến An.

Rõ ràng đang ở cùng một thành phố, anh lại gửi bưu kiện chuyển phát nhanh cho tôi, trong cái bao nhỏ có thuốc trị thương, còn có một tờ giấy mỏng, trên đó chi viết có vỏn vẹn ba chữ ‘Thật xin lỗi’.

Không thể không tự giễu, đây chính là thứ hồi báo mà tôi đã cố gắng thật lâu để đổi lấy.



Mùa đông đến, thời tiết bỗng nhiên trở lạnh, cây hòe vàng ngoài cửa bị tuyết mỏng bao trùm. Tôi như lá khô đọng ở đầu cành kéo dài chút hơi tàn, không muốn điêu linh một mình, cố chấp chờ mùa xuân của tôi, ngày qua ngày. Khá tốt, tại đoạn thời gian mùa đông lạnh giá, Viêm luôn liên tiếp xuất hiện trước mắt tôi, tuy tôi không mong đợi nhìn thấy cậu ta, cũng luôn không có sắc mặt tốt, nhưng cậu ta lại như thứ ruồi bọ đáng ghét đuổi mãi không đi.

Tâm tình của tôi không tốt, khách quen trong quán cũng nhìn ra được, ngoại trừ Viêm ở bên ngoài, đã thật lâu không có người chủ động đến gần tôi. Cậu ta lúc này đoan đoan chính chính cầm ly Tequila, dùng ánh mắt như cười như không nhìn tôi, mái tóc vàng kim lay động dưới ánh đèn neon có điểm giống như loại tơ nhện đang giăng sẵn chờ mồi.

“Thêm một ly nữa.” Viêm nói.

Tôi thu hồi cái ly của cậu ta, tức giận nói: “Năm mươi đồng.”

“Được được được, tại phố Lục Bình này cũng chỉ có mình anh dám đòi tiền tôi.” Hắn bất đắc dĩ nói.

“Không muốn trả liền cút.”

Sau khi quán bar đóng cửa, tôi là người cuối cùng về, mặc áo khoác ngoài màu đen, gió lạnh từ cổ áo thổi vào, tôi lạnh run, quay người lại liền chứng kiến Viêm đang tựa trên vách tường. Cậu ta lộ ra vẻ mặt như cười như không, dừng chân dập mẩu thuốc lá trên mặt đất, đi tới, cởi xuống khăn quàng cổ trắng của mình, quấn quanh cổ tôi.

“Trời lạnh, đi nhanh lên.” Hắn chà xát tay nói.

Tôi không có từ chối ý tốt của cậu ta, lại nói: “Đừng có theo tôi nữa, vô dụng thôi, không cần biết là bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ không cho cậu đến nhà tôi nữa.”

Cậu ta hình như là tức giận rồi, tiếp theo liền đem tôi cùng người đi đường xung quanh như mấy cành cây trên đường mà trút giận, động tác thô bạo, khí thế hung hãn, mấy cành cây rung động rơi xuống bông tuyết bay đầy trời.

Đường phố nửa đêm lạnh lẽo tiêu điều, giữa vùng lông mày của Viêm để lộ ra một cỗ thô bạo, nguyên tưởng rằng hắn sẽ đánh tôi, nhưng cuối cùng cậu ta chỉ là đem đầu vùi sâu vào cổ tôi, dùng sức ôm lấy tôi.

“Hôm nay là sinh nhật của tôi.” Cậu ta có điểm ủy khuất nói.

Tôi khẽ cười, hỏi: “Thì tính sao?”

“Anh….” Hắn ngẩng đầu căm giận bất bình trừng tôi, một hồi lâu, ánh mắt dần dần chuyển thành oán độc, nói: “ Ngày đó dùng thắt lưng đánh anh, tôi nghe được, anh vừa khóc vừa kêu hai chữ ‘ba ba’.”

Như thể máu khắp toàn thân đều bị đông cứng, tôi đứng đó, cảm thấy lạnh đến nổi không biết nói thế nào cho phải.

Nhưng Viêm cũng không có tính toán buông tha tôi, hắn đến sát tai tôi nói: “Tôi còn nhớ rõ lúc ấy bộ dáng của anh dâm đãng cực kỳ, anh không ngừng kêu tôi là ‘ba ba’, còn cầu tôi dùng sức đánh anh, còn có nha, thời điểm anh cuối xuống giúp tôi khẩu giao, trên mặt đều là biểu tình say mê, anh thật sự khát vọng nuốt vào tinh dịch của cha mình như thế sao?”

“Đủ rồi!!” Tôi lớn tiếng la.

Có một số chuyện tôi luôn muốn quên đi, nhưng tại sao lại luôn bị nhắc đến, rốt cuộc là nên làm sao mới có thể triệt để chạy ra lao tù hồi ức đây.



Tôi để Viêm lần nữa vào nhà mình, vừa đóng cửa xong, hắn liền nhanh như cắt đẩy tôi lên vách tường. Quay đầu tránh đi nụ hôn của cậu ta, cái hôn liền rơi xuống hai gò má.

Không hôn hít, không ôm ấp, không tính giao, đây là quy tắc mà tôi định ra khi ở cùng Viêm. Lòng tự tôn của Viêm rất lớn, cậu ta đương nhiên không hề làm trái với quy tắc, nhưng cậu ta lại đùa giỡn thân thể của tôi.

Nắm chặc tóc tôi thô bạo mà gặm cắn cổ cùng đầu nhũ, rồi Viêm ôm chặt lấy tôi, nam căn nóng như lửa ma sát giữa hai bắp đùi, đem ngón tay vói vào hậu đình của tôi mà càn quấy. Cái lưỡi tham lam của cậu ta lưu luyến nơi vành tai tôi, đầu lưỡi xâm nhập trong lỗ tai, còn cái tay nhàn rỗi kia khi thì hung hăng vặn lấy đầu nhũ tôi, khi thì dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp chặt nó.

Tuy không tình nguyện, nhưng thân thể lại trái ngược với ý chí của mình. Trước mặt của Viêm, tôi tựa như một món đồ chơi, không có ý thức thức riêng, lên dây cót xong liền bắt đầu tự đung đưa. Tôi nhắm chặt mắt lại, cũng chẳng muốn phản kháng, tùy ý sóng gió trên biển thổi tôi đến nơi lạ lẫm ở phương xa.

Khi Viêm phóng xuất xong, tôi thẫn thờ nhìn trong phòng khách tràn ngập mùi vị tình dục, Viêm thả tôi xuống, ánh mắt tràn ngập đau lòng.

“Thực xin lỗi.” Viêm nói xong liền vội vàng đi vào phòng tắm.

Cúi đầu xuống, trên bụng đều dính chất lỏng nồng đặc, tỏa ra mùi tinh dịch của đàn ông, thật bẩn.

Tôi lại bị Viêm đánh cho một bạt tai, rất đau, trong miệng đều là mùi vị của máu. Mở to mắt, liền nhìn thấy phòng khách đã lâm vào trong biển lửa, hỏa quang chiếu lên khuôn mặt thất kinh của cậu ta, bộ dáng nửa người dưới quấn khăn tắm của hắn nhìn chật vật không chịu nổi. Màn cửa đã bị cháy sạch chỉ còn lại giá treo, đèn bàn rơi trên mặt đất cũng bị cháy, lửa nhen nhóm đần tấm thảm mà tôi đã từng tỉ mỉ chọn lựa, khói đặc như sương mù dần dần mơ hồ.

“Anh còn đứng ngốc ở đó làm cái gì?” Viêm vội vàng mặc quần lên nói.

Tôi còn mặc áo tắm trên người, không thể tin nhìn mà cảnh tượng trước mắt, căn nhà lúc trước còn đang tốt, vì sao vừa đảo mắt liền thành cái dạng này rồi. Thế lửa nhanh chóng lan tràn, giá sách bên tường cũng bị thiêu cháy, ánh lửa hừng hực trong đêm khuya phá lệ rực rỡ, thanh âm ‘bùm bùm’, như là đang phụ họa cho một bản nhạc.

“Đi mau a!” Viêm kéo tay của tôi.

Tôi dùng sức đẩy cậu ta ra, chạy về phía tầng chót của giá sách cơ hồ đã bị đốt trọi. Tôi lại quên mất, nơi này còn có bảo bối của tôi. Một thứ bảo bối còn quan trọng hơn so với tính mạng của tôi.

Khói đặc màu đen che lại mắt, tôi bị sặc đến nỗi không còn cách nào thở được, dần dần, mất đi ý thức.



Khi tôi tỉnh lại là lúc thấy mình dựa trên vai của Viêm, cậu ta ngồi tại bậc thang của tiệm tạp hóa đối diện nhà tôi, còn cái khung hình màu vàng mà tôi quý trọng đang bị tôi ôm vào trong ngực. Căn hộ tôi ở trên lầu ba bốc lên khói dày đặc, ngọn lửa bị gió thổi sang ban công kế bên, xe cứu hỏa chạy tới, ban đêm vắng lạnh trở nên náo nhiệt lên.

Viêm nắm lấy tay tôi, sức lực rất lớn, khiến cho tôi rất đau. Tôi không thể nhớ nổi lúc nào cậu ta nắm tay tôi, nhưng trong ấn tượng, cho tới bây giờ cậu ta cũng chưa từng buông ra. Dù là khi được đưa lên xe cứu thương, hắn vẫn nắm lấy tay tôi, như thể sợ tôi sẽ biến mất.

Sau đó, Viêm kể cho tôi nghe một câu chuyện xưa.

Mẹ của cậu ta là kỹ nữ (gái điếm), một kỹ nữ già nua xuống sắc. Thường xuyên mang rất nhiều đàn ông khác nhau về nhà, cùng nhau uống rượu, đánh bạc, rồi lại đánh hắn. Một đêm mưa khi Viêm tròn mười bốn tuổi, mẹ của hắn lại say rượu, cầm lấy chổi đuổi đánh hắn, dù cho Viêm đã chạy ra ngoài cửa, bà ta vẫn như cũ đuổi theo. Có lẽ là tiếng mưa rơi rất dễ làm cho người ta điên cuồng, hoặc cũng có lẽ là Viêm không thể nhịn được nữa, tóm lại cậu ta vươn tay, đem mẹ của mình đẩy xuống cầu thang.

Lúc ấy tất cả mọi người đều đồng cảm với cảnh ngộ của cậu ta, cho là mẹ hắn say rượu trượt chân, không một ai từng hoài nghi hắn. Cuối cùng do không được kịp thời cứu chữa mà bà ta qua đời, mà Viêm, chiếm được loại tự do mà hắn rất muốn. Gông xiềng cuối cùng bị cởi bỏ, không còn gánh nặng ràng buộc nữa, làm cho cái nhiệt huyết tự do của cậu ta sôi trào.

“Tôi lúc ấy đứng ở hiên cửa sổ, nhìn người đàn bà kia như cái thùng gỗ lăn xuống, quay đầu lại, thủy tinh rơi vỡ dưới đất hiện lên gương mặt của tôi….” Viêm nói đến đây đột nhiên dừng lại.

Rồi cậu ta mới nở nụ cười: “Chuyện xưa đến đây là kết thúc.”

Tôi nhịn không được chê cười: “Nội dung của câu chuyện này thật sự là đủ cũ nát.”

Nhiều lúc có cảm giác rất kỳ quái, Viêm lúc nào cũng luôn làm tôi rất tức giận, thậm chí có đôi khi giận đến mức muốn giết hắn. Nhưng sau khi hết giận rồi, tôi lại không thể hận cậu ta được, chúng tôi giống như những đứa trẻ giận dỗi nhau, động một chút liền trở mặt, nhưng rất nhanh lại hòa nhau như lúc đầu.

Sau bốn mươi bảy ngày, tôi rốt cuộc gặp lại Hàn Kiến An. Anh đến vào một buổi tối quán bar rất náo nhiệt, cô đơn một mình ngồi ở trong góc, cau mày, hai bên cạnh mũi có bóng dáng của sự mệt mỏi. Ngày đó đúng lúc là đêm Giáng Sinh, giữa quán bar phảng phất như một cái party nhỏ, nhân viên phục vụ bận rộn không ngừng, trai thanh gái lịch ăn mặc xinh đẹp đi xuyên qua nhau.

Lúc đó anh ngồi dưới cây thông Noel, bưng ly rượu quan sát, nhưng lại không cách nào dung nhập trong đó, mang loại cô độc giống như tù phạm bị lưu vong đến đảo hoang. Tôi trong lúc cấp bách liền nhín chút thời gian đi qua, lấy ly rượu của anh xuống, thay bằng một ly hồng trà nóng. Nếu như có thể, tôi tình nguyện thay thế ly hồng trà này, để có thể theo cổ họng của anh chảy vào trong dạ dày, làm ấm áp thân thể cùng tâm của anh.

“Tôi không biết nên nói sao nữa.” Anh đột nhiên nói.

Tôi chưa từng thấy qua loại thần sắc bất lực này, tôi phân phó nhân viên đầy đủ mọi thứ, đi ra quán bar ngồi vào chiếc xe Honda màu xám của anh. Cửa xe đóng lại, không gian nhỏ hẹp tràn đầy hương vị của anh, tại thành phố phồn hoa giữa đêm Giáng Sinh này, đây chính là nơi tôi muốn ở nhất.

“Thật có lỗi, lại quấy rầy đến cậu rồi, nhưng chuyện này tôi không thể tùy tiện nói cùng người khác được, trừ cậu ra, tôi không biết còn có thể thổ lộ với ai hết.” Anh cười khổ.

“Đã xảy ra chuyện gi?” Tôi hỏi.

“Vị hôn thê của tôi, cô ấy…..” Anh thống khổ nhắm mắt lại, thanh âm có điểm run rẩy: “Lúc cô ấy bị bắt cóc, bị những tên khốn nạn ấy giở trò, tình trạng hiện tại rất tệ, ban ngày lấy nước mắt rửa mặt, buổi tối thì gặp ác mộng liên tục, thay đổi như một người khác, tinh thần tùy lúc đều có thể hỏng mất.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Hàn Kiến An gật đầu, sắc mặt nguyên bản không tốt cũng trở nên tiều tụy: “Loại chuyện này lại không thể nói cùng người khác, ba của cô ấy là người có mặt mũi, từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, tôi không dám tưởng tượng nếu cô ấy chống đỡ không được, có thể sẽ làm ra chuyện điên rồ.”

Tôi nghe xong  chỉ có thể lặng yên, bởi vì, không biết nên làm sao an ủi anh.

Hết chương 4.

Bình luận

Truyện đang đọc