YÊU NHẦM... CẢNH SÁT GIAO THÔNG

Chiều đến, Quân bảo thằng Quang ở nhà nấu cơm còn mình lấy xe ra chợ mua ít đồ ăn. Chỗ nhà cho thuê của hai đứa nó nằm gần khu vòng xoay Hàng xanh cách trường cũng không bao xa. Từ khi dọn lên thành phố khoảng một tuần, hai đứa đã bắt đầu quen với đường xá thị thành. Vào buổi tối, bọn nó rủ nhau đi dạo hoặc đi khắp các nhà sách để tìm mua giáo trình, sách chuyên ngành quanh khu vực quận Nhất và quận Bình Thạnh. Những lúc ra ngoài mua đồ ăn về nấu, Quân thường hay đến chợ Thị Nghè. Ở đó đồ cũng rẻ và dễ trả giá tuy hơi bị mất vệ sinh một tí. Trước khi lên đây học, ba mẹ tụi nó đã căn dặn và hướng dẫn rất chi tiết cụ thể về lối sống, cách sinh hoạt ở nơi phồn hoa đô hội này. Chi tiêu tiền bạc ra sao, ăn ở đi đứng thế nào cũng được các cụ chia sẽ và hướng dẫn rất nhiệt tình.

Quân và Quang là hai thằng bạn thân, biết nhau từ thuở còn cởi truồng tắm mưa. Quê tụi nó ở huyện Định Quán, tỉnh Đồng Nai. Nhà hai đứa nằm sát sạt nhau và có chung một bờ tường ngăn cách nên vô tình trở thành hàng xóm láng giềng thân thiết. Chửi bới cạnh khóe nhau cũng có mà tối lữa tắt đèn mò sang nhà nhau cũng có. Thế nên mới nói, hai đứa nó thật may mắn vì được sự đồng lòng và hậu thuẫn khá lớn từ phía gia đình. Gia đình hai bên có vẻ rất tự hào và hạnh phúc khi có hai thằng con cùng trang lứa, học chung trường chung lớp và đến khi chọn ngành để thi đại học cũng cùng chung chí hướng. Bọn nó quyết tâm thi vào khoa Lịch sử, trường Đại học KHXH&NV và đã đậu với số điểm ba môn trên 20. Điều này cũng không quá ngạc nhiên khi sở trường của hai đứa là Văn và Sử. 

Thế là khi nhận được giấy báo nhập học, gia đình hai bên bàn với nhau cùng góp tiền mướn một căn nhà trọ rộng rãi trên thành phố cho tụi nhỏ có chỗ ăn ở đàng hoàng để tiện việc học hành. Lâu lâu rãnh rỗi có thể lên thăm hỏi tình hình cuộc sống của con mình cũng được. Cái hôm lên trường làm thủ tục nhập học, Quân và Quang được người quen dẫn đến ngôi nhà và xem qua một số đồ đạc trong phòng. Công nhận ngôi nhà tuy hơi nhỏ nhưng lại đầy đủ tiện nghi. Có phòng ngủ, phòng học, phòng tắm và phòng nấu ăn riêng biệt. Thậm chí khi chính thức dọn lên ở, ba mẹ hai đứa còn hùng tiền mua cho một cái tivi và cả tủ lạnh. Quân và Quang chỉ có nhiệm vụ là học hành cho tốt và sống hợp pháp mà thôi. Mọi thứ vật chất coi như chẳng phải bận tâm lắm.

Nói là nói thế thôi chứ hai đứa nó cũng chẳng sung sướng gì. Từ khi bắt đầu cuộc sống tự lập hơn một tuần, tụi nó mới nhận ra thiếu bàn tay phụ nữ thì mọi việc sinh hoạt cá nhân đều phải do bản thân lo liệu. Từ việc giặt giũ, nấu nướng cho đến rữa chén bát, lau dọn nhà cửa trước đây thì có mẹ, chị hai và chị dâu làm giúp nhưng đến khi ra sống riêng thế này, hai đứa phải đích thân vận động tay chân và thay phiên nhau làm. Nghĩ đến mà thấy cực gì đâu. Cũng hên cho Quân là nó có tài nấu nướng. Nó thường dùng sở trưởng này của mình để ép buộc thằng Quang phải nhận trách nhiệm lau dọn nhà cửa dùm nó. Thằng Quang vốn đã hiền lành, nghe nó bảo vậy cũng chẳng buồn cãi lại. Được ăn ngon chính là động lực rất lớn để nó có thể phục vụ thằng bạn thân mà không một lời ca thán. Chỉ khi buồn bực khó chịu trong người, nó mới được Quân đối xử bình đẳng.

Tuy nhà hai thằng cũng khá giả nhưng nhà Quân có vẻ giàu hơn và ba mẹ nó đã tậu cho một chiếc xe máy xịn khi nó bước vào năm học cuối cấp. Còn nhà thằng Quang chưa có điều kiện mua xe cho con một phần vì năm ngoái ba mẹ bán buôn thua lỗ, phần vì nó chưa quen lắm với việc chạy xe máy. Với lại nó bảo rằng chưa cần mua gấp. Nó muốn tự mình làm thêm kiếm tiền rồi sắm luôn thể. Thật ra Quang thương ba mẹ vất vả nên không muốn họ lao tâm suy nghĩ về vấn đề này. Hơn nữa, nó nghĩ đi nhờ xe thằng Quân cũng tiện khỏi phải tốn tiền xăng.

Quân lật đật dắt xe ra cổng để đi chợ. Vừa đi nó vừa hồi tưởng lại nét mặt đáng yêu của anh cảnh sát. Ôi ánh mắt ấy sao mà long lanh quyến rũ đến thế. Mới gặp có hai lần mà sao tim mình lại bồi hồi xốn xang thế này. Đừng nói là mình đã thích anh ấy rồi nha… Làm gì có chuyện đó được. Nó là con trai cơ mà. Con trai thì phải đi thích con gái chứ. Nhưng mà với anh ấy thì khác… Cái cảm giác đó rất đặc biệt, rất kì lạ và bí ẩn. Nó giống như cơn mưa rào thoáng đến thoáng đi rồi sau đó là ánh nắng dịu dàng ấm áp, tràn đầy niềm vui cảm xúc. 

Nó lắc đầu để xua tan ý nghĩ lạ lùng vớ vẩn đó. Anh ta là cảnh sát giao thông đấy nhá. Tơ tưởng chi cái loại người mà hầu hết mọi người dân đều ghét bỏ và sợ sệt chứ. Bị anh ta phạt gần 200 ngàn mà nhớ nhung cái nỗi gì. Đồ đáng ghét. Thế rồi tự dưng Quân đâm ra nổi quạu cho xe chạy từ từ vào khu chợ. Bất giác nó sờ vào túi quần xẹp lép của mình. Chiều nay chắc phải cho thằng Quang ăn chay một bữa rồi.

Tối đến khi đã ngồi xếp chân trước mâm cơm, thằng Quang tròn xoe mắt nhìn vào các món ăn mà thốt lên.

- Trời đất, sao toàn đậu hũ với rau luộc thế này!! Không có chất tươi sao tao nuốt nổi cơm???

Quân vẫn vô tư vỗ vai thằng bạn cười khì.

- Mày thông cảm đi, hồi sáng mới bị phạt hết 200 ngàn nên trong túi tao còn có chút tiền à. Ăn đậu hủ với rau xanh cũng tốt cho sức khỏe lắm chứ bộ.

Quang giãy nãy lấy đũa gắp cọng rau muống đưa lên trước mặt nó.

- Mày hết tiền sao không kêu tao đưa cho, mắc gì phải ăn uống kham khổ dữ vậy?

- Ầy, tiền tao cũng như tiền mày mà. Bây giờ giá cả thứ gì cũng đắt đỏ hết nên sài tiết kiệm chút. Nếu không chẳng đủ tiền để sống qua tháng này đâu. Má tao nhắc như vậy đó.

- Chịu thua mày luôn!! Cái gì cũng nói được hết ráo!!

Quân nhìn thằng Quang mỉm cười vui vẻ. Nó dỗ dành bằng lời lẽ hết sức ngọt ngào.

- Hì hì thôi ăn đi cơm nguội hết rồi. Ở đó cằn nhằn hoài à! Chừng nào tụi mình kiếm được việc làm thêm rồi tao cho ăn uống thịnh soạn luôn chịu chưa nè!!

- Ờ mày muốn làm sao thì làm. Cứ nấu cơm ngon cho tao là được.

- OK. Hì hì. Cơm canh của tao lúc nào chả ngon. Nấu ăn là nghề của chàng mà lại.

Thằng Quang khẽ chép miệng và bắt đầu gắp thức ăn. Tuy là các món chay bình dân nhưng mùi vị thì không thể chê vào đâu được. Công nhận có bố làm đầu bếp cũng sướng thật đấy. Quang đang ám chỉ Quân. Bố nó là đầu bếp trưởng cho một nhà hàng nổi tiếng ở Biên Hòa đã có trên 30 năm kinh nghiệm. Những lần được về nhà nghỉ phép, bố Quân cũng thường dạy cho con trai mình chế biến những món ăn công phu và rất hấp dẫn. Mà bản thân nó cũng thừa hưởng năng khiếu này trong người rồi. Người ta nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh quả không sai.

Cơm nước xong, Quân leo lên phòng học lấy sách giáo trình ra đọc còn Quang vẫn ngồi ở dưới nhà xem tivi. Vì là ngày đầu tiên đi học nên không có nhiều bài vở để ôn, thế là tụi nó tranh thủ thời gian rãnh hiếm hoi để thư giãn giải trí. Mà Quân có cái thú thích đọc sách và truyện không như thằng Quang thích xem phim truyền hình và các chương trình gameshow. Đọc sách đến 9 giờ, Quân vươn vai ngáp một cái rõ to, hai mắt đã bắt đầu lim dim. Tối nay sao buồn ngủ sớm thế nhỉ. Thế rồi nó đi xuống nhà tắm đánh răng xúc miệng và leo lên giường đi ngủ. Lúc này thằng Quang mới đóng cửa tắt đèn dưới và mò lên phòng học.

“Thằng này sao bữa nay ngủ sớm vậy ta? Nguyên cả ngày nay mặt cứ đờ đẫn như người mất hồn ấy!! Chắc là cay cú vụ bị phạt tiền giao thông đây mà!! Tội nghiệp, cũng may mình không phải là người lái xe…”

Cuối cùng thì một ngày dài cũng sắp kết thúc. Trong giấc mơ thoáng qua, Quân thấy mình đang nằm dài trên một chiếc giường trắng tinh trong bệnh viện. Đầu nó quấn một dải băng trắng toát. Thế rồi bỗng dưng một người con trai lạ mặt xuất hiện bên cạnh nó. Anh ta từ từ ghé sát đầu vào mặt Quân và bất ngờ đưa đôi môi mình hôn nhẹ vào môi nó. Đang tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào ấy thì Quân choàng tỉnh bởi một vật mềm mềm đập vào mặt nó. Thì ra thấy nó ngủ say đến độ quên mất giờ đi học, thằng Quang liền lấy gối đập cho nó tỉnh ngủ.

Quân liền giật mình thức dậy. Nó vớ lấy cái gối, hét vào mặt thằng Quang đang đứng xắn ống tay áo.

- Thằng khỉ gió này. Làm cái gì mà đập đầu tao thế!!

- Còn ở đó mà la lối nữa, mau dậy rồi làm vệ sinh đi chứ. Sáng rồi ông tướng ơi!! Mày muốn bị trễ học nữa hả?

- Thì từ từ… Làm gì mà cuống lên thế. Mày có biết là tao đang mơ một giấc mộng đẹp không hả?

- Ôi trời mơ với chả mộng! Dậy ăn sáng rồi còn đi học nữa pa. Hôm nay có môn chuyên ngành đó nha pa?

- Ừ biết rồi ông nội!! Ghét!!

Thế là Quân nhăn nhó bật dậy và đi xuống phòng tắm. Đang mơ đến khúc lãng mạn nhất thế mà bị đánh thức. Nhưng nghĩ lại nó thấy khó hiểu băn khoăn làm sao. Sao lại là một tên con trai nhỉ. Chợt Quân xấu hổ đến đỏ cả mặt. Nó ngượng ngùng nhìn vào trong gương và đưa tay sờ lên môi. Cái cảm giác ấy vẫn còn đây… Chẳng lẽ mình bắt đầu có cảm giác lạ với con trai rồi sao. Nhưng như vậy kì quá đi mất. Không biết người con trai xuất hiện trong giấc mơ của mình là ai nhỉ. Hy vọng là anh ấy…

Cuối cùng thì hai thằng cũng đã vi vu trên chiếc xe máy sau khi đã khóa cửa nẻo cận thận. Lúc đi ngang qua ngã tư gần trường, bất giác Quân nhìn qua bên vệ đường để tìm kiếm ai đó. Tuy nhiên chỉ có dòng người đông đúc qua lại và bóng dáng một hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát giao thông màu vàng cam. Họ đang ra hiệu cho xe dừng lại và chạy đi khi có tín hiệu đèn. Vậy là anh ấy đã đi làm nhiệm vụ ở nơi khác rồi sao. Bỗng nhiên Quân thấy lòng nó buồn rười rượi. Không biết có còn cơ hội gặp lại anh ấy nữa hay không.

Suốt 5 tiết học buổi sáng, Quân cứ ngồi thẫn thơ, giương mắt ra ngắm ông thầy trẻ tuổi dạy môn lịch sử Đảng cộng sản Việt Nam. Giá như anh cảnh sát là ông thầy trên bục giảng thì hay biết mấy. Đang suy nghĩ vu vơ thì thằng Quang bên cạnh khều vai nó.

- Thằng kia bị gì vậy? Có cần tao xin thầy cho mày về sớm không?

- Ơ…Có bệnh hoạn gì đâu…Chỉ là hơi buồn ngủ tí thôi.

Thằng Quang tỏ vẻ nghi ngờ suy đoán.

- Hay là mày đang tương tư con nhỏ nào trong lớp hả? Ghê nha mới vô học chưa được bao lâu mà đã lộ bộ mặt lừa tình rồi…ke ke

- Cái thằng…Mày chỉ giỏi đoán mò. Tao không phải thuộc dạng người thấy gái đẹp là tơm tớp như mày đâu.

- Mày hay quá. Ai thấy gái đẹp mà không mê chứ. Ít nữa ra chơi đi kết thân với mấy đứa thành phố đi. Nhìn trẻ trung và dễ thương lắm đó!

- Thôi đi. Tao không ngờ mày lộ bản chất sớm thế. Người yếu đuối như mày ai mà thèm quen chứ. Chỉ có trai nó theo thôi. He he.

- Thằng này láo, dám sỉ nhục bạn hiền hả? Không sợ bị đục hả con?

Quân nghe vậy bĩu môi trêu lại nó.

- Tướng tá mày đánh lại ai. Chấp mày một tay một chân không biết có chịu nổi một chiêu không nữa!!

- Mày xem thường tao quá rồi đấy!

- Thôi sorry, tao đùa tí thôi mà. Hihi, không giỡn nữa, tập trung nghe giảng đi kìa!

Rồi hai đứa ngừng cãi lộn, tiếp tục dõi lên bục giảng lắng tai nghe tiếng ông thầy giảng viên. Cãi nhau một chập với thằng Quang tự nhiên Quân cảm thấy không còn buồn nữa. Giờ ra chơi tụi nó tranh thủ lại bắt chuyện làm quen với những người bạn mới. Quang và Quân không để ý rằng ông thầy giảng viên vừa xách cặp ra khỏi lớp thì dõi theo cả hai với ánh mắt kì lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc