YÊU NHAU SÁU NĂM, BẠN TRAI CŨ HỎI TÔI LÀ AI CÒN KÉO ĐEN TÔI

Tần Lộc ngẩng đầu, nụ cười lập tức cứng ngắc, “Anh, sao anh lại ở đây?!” Anh hẳn là phải ở nhà hàng hẹn hò với Lưu Khải chứ!!!

Hàn Mục Sở thấy biểu tình ngạc nhiên của cậu thì vô cùng hưởng thụ, hắn nâng cằm nhìn trong chốc lát mới nói: “Anh xong việc rồi nên tới đây.”

Xong việc rồi? Tần Lộc sửng sốt nghĩ thầm, anh xong việc thì liên quan quái gì tới tôi?

Cậu nói: “Anh xong việc rồi thì nên về nhà chứ không phải là tới quấy rầy tôi!”

Hàn Mục Sở nhướng mày: “Nếu anh về nhà, vậy em chẳng phải là bị leo cây hay sao?”

Tần Lộc cảm thấy hôm nay không thể hiểu được người này, cậu nhíu mày: “Tôi không quan tâm anh leo cây hay thả chim, tóm lại, hiện tại tôi không có thời gian chơi với anh. Không có việc gì thì mau về nhà đi!”

Hàn Mục Sở đáp: “Chờ em ăn xong rồi đưa em về.”

Tần Lộc có chút không kiên nhẫn, cậu lo lắng Hàn Mục Sở nhìn thấy mình ở cùng người đàn ông khác sẽ hiểu lầm linh tinh nên nói tiếp: “Hiện tại tôi thực sự không rảnh. Tôi đang chờ người. Nếu anh thực sự có việc thì tối về rồi nói.”

Hàn Mục Sở thấy cậu vẫn không hiểu thì thở dài, đành phải nói thẳng: “Tiểu Lộc, em còn chưa hiểu sao? Người em muốn chờ chính là anh.”

Tần Lộc ngây người mấy giây, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Anh nói cái gì?!”

Hàn Mục Sở dở khóc dở cười, lặp lại một lần nữa: “Anh chính là Tư Tần Mộ Sở. Người hẹn em hôm nay chính là anh.”

Lượng tin tức có chút lớn, Tần Lộc phản ứng không kịp: “Anh, anh là… Mộ Sở sama?”

Hàn Mục Sở đáp: “Anh là Tư Tần Mộ Sở. Lúc đầu cũng không định giấu em, anh đã thể hiện rất rõ ràng mà, đặt tên nick như vậy, Weibo lại chỉ chú ý một mình em.”

Tần Lộc vẫn không thể tiếp nhận, “Nhưng… thanh âm của anh với Tư Tần Mộ Sở không giống nhau! Tôi đã nghe toàn bộ kịch của Mộ Sở sama rồi, không giống nhau!”

Hàn Mục Sở thở dài, lập tức hắng giọng, đè ép cuống họng, nói: “Hiện tại thế nào? Thanh âm này có giống Mộ Sở sama của em không?”

Tần Lộc không còn lời nào để phản bác, cậu nhìn chằm chằm mặt Hàn Mục Sở, lại nghe thanh âm vốn nên thuộc về Tư Tần Mộ Sở, đột nhiên cảm giác đầu óc loạn thành một đống.

Hàn Mục Sở là Tư Tần Mộ Sở? Nam thần mình âm thần thích bấy lâu là bạn trai cũ kiêm trúc mã?!

Mà trúc mã lớn lên từ nhỏ với mình lại còn có tài đổi giọng, thành công lừa mình lâu như vậy! Hành động này quả thực không thể chấp nhận nổi!

Tần Lộc nghĩ mình từng dùng nick phụ vào Weibo của hắn bán manh, bán ngốc, bán quan tâm rất nhiều lần, lại nói với Tư Tần Mộ Sở nhiều chuyện của mình như vậy… Cậu càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy trong ngực có một ngọn lửa bị kiềm nén, không phát ra được, cũng nuốt không trôi.

Tần Lộc không muốn nói chuyện với Hàn Mục Sở nữa, cậu cười lạnh, đứng dậy phẫn nộ rời đi.

Hàn Mục Sở đã sớm đoán được Tần Lộc sẽ phản ứng rất kịch liệt, nhưng không ngờ cậu cái gì cũng không nói, chỉ bình tĩnh rời đi! Hắn hi vọng Tần Lộc có thể chỉ vào mũi mình mắng một trận, chí ít mắng xong còn có thể đem lửa giận phát tiết ra ngoài, nhưng hiện tại cái gì cũng không nói khiến hắn rất lo lắng.

Mắt thấy Tần Lộc đã sắp đi tới cửa, Hàn Mục Sở vội vã đứng dậy đuổi theo.

Tần Lộc đẩy cửa, chân mới bước được một bước đã bị hắn kéo lại. Cậu không muốn cãi nhau ở nơi công cộng nên chỉ đè thấp thanh âm nói: “Anh buông ra!”

Hàn Mục Sở đẩy cửa, kéo cậu ra ngoài, nói: “Tìm một chỗ, chúng ta nói chuyện.”

Tần Lộc biết mình không thể tránh, cũng không phản kháng, chỉ không nhìn hắn, nói: “Tôi hiện tại muốn yên tĩnh.”

Hàn Mục Sở đáp: “Em muốn để anh nói ‘anh chính là yên tĩnh’ sao?”

Tần Lộc trợn mắt, trầm mặc một lát: “Có chuyện gì thì về nhà nói, đừng ở bên ngoài làm chuyện mất mặt.”

Hàn Mục Sở thỏa hiệp, buông cậu ra.

Dọc theo đường đi, hai người trầm mặc không nói lời nào. Tần Lộc vì tức giận nên không muốn nói chuyện, Hàn Mục Sở vì muốn cho cậu chút thời gian suy nghĩ nên không nói.

Bọn họ cứ như vậy cho tới lối rẽ vào chung cư. Hàn Mục Sở nhớ lúc trước cậu nói muốn đi chợ mua thức ăn về nhà nấu cơm, hắn dừng loại một chút mới hỏi: “Trước khi về, mình đi chợ mua thức ăn đi?”

Tần Lộc vừa nghe hắn nói vậy, lại nhớ tới mấy lời ngu xuẩn của mình. Mẹ nó, lúc hắn nghe mình nói đi chợ nấu ăn gì gì đó, chắc chắn trong lòng cười muốn điên rồi! Tần Lộc nghĩ mặt mũi mình đã mất hết, lại càng tức giận.

Cậu lãnh đạm nói: “Không đi.”

Hàn Mục Sở không màng cậu cự tuyệt, tới gần nắm lấy tay người ta, nhéo nhéo, “Dù tức như thế nào cũng phải ăn no trước đã, bằng không đến sức để tức cũng không có đâu.”

Cậu hung hăng trừng mắt, liếc hắn một cái.

Hàn Mục Sở hỏi: “Em muốn ăn cái gì? Hôm nay em muốn gì anh cũng làm, xem như bồi tội.”

Tần Lộc nói: “Anh đừng tưởng dùng mỹ thực là có thể hối lộ được tôi. Tôi sẽ không tha thứ đâu!”

Hàn Mục Sở cười cười, “Không sao cả, một bữa không tha thứ thì anh lại làm bữa thứ hai, bữa thứ hai vẫn không được thì anh tiếp tục làm bữa thứ ba, mãi tới khi em tha thứ mới thôi.”

Tần Lộc không thích nghe, “Anh nói như thể tôi là cái đứa tham ăn thế à! Tôi nói cho anh biết, anh đừng hòng dùng đồ ăn để mua chuộc tôi, chiêu này không dùng được nữa đâu!”

Hắn cúi người, ở bên tai cậu nói: “Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng đồ ăn để mua chuộc em. Đối với em, chỉ có lên giường mới hữu dụng nhất.”

Tần Lộc trên mặt nóng lên, mắng: “Anh vô sỉ!”

Hàn Mục Sở ôm mặt cậu, hôn nhẹ lên môi một cái: “Ừ, chỉ vô sỉ với em.”

Cậu hừ một tiếng, nghiêng đầu đi.

Hàn Mục Sở kéo tay người ta, đi về phía chợ: “Em còn chưa nói muốn ăn gì?”

Tần Lộc ngẩng đầu, bắt đầu nói tên món ăn để làm khó hắn: “Thủy chử nhục phiến, cá chưng tương, mao huyết vượng, giới lan ngưu nhục, sườn xào chua ngọt, cá chua Tây Hồ, thịt viên chiên, thịt kho tàu, cánh gà KFC, cá trích kho, thịt kho móng giò, lẩu dê, còn có…”

Hàn Mục Sở dở khóc dở cười: “Vừa nãy ai nói sẽ không bị mỹ thực dụ dỗ?”

Tần Lộc không phục hỏi lại: “Vậy ai nói một bữa không được thì hai bữa, ba bữa, mãi tới khi tôi tha thứ mới thôi?”

Hàn Mục Sở chẳng biết giận, cười nói: “Được được được, em nói cái gì thì chính là cái đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc