YÊU NHAU SÁU NĂM, BẠN TRAI CŨ HỎI TÔI LÀ AI CÒN KÉO ĐEN TÔI

Hàn Mục Sở vén tóc cậu, hôn lên trán: “Việc này để sau rồi nói.”

Tần Lộc vội la lên: “Sao lại để sau rồi nói, trước mắt, đây là biện pháp tốt nhất rồi.”

“Tự nhiên come out, vậy nhà phối âm mà em làm việc cho phải làm sao đây?”

Tần Lộc há miệng không đáp, vấn đề này cậu vẫn chưa nghĩ tới.

Hàn Mục Sở cười cười: “Vậy nên để sau rồi nói.”

Tần Lộc có chút chán nản, gục đầu xuống, nhưng đúng là chỉ có thể như vậy.

Qua ba ngày sau, trong lúc Tần Lộc đang dùng máy tính của Hàn Mục Sở xoát Weibo, biểu tượng tin nhắn bên dưới góc phải màn hình chợt sáng lên. Cậu không nhớ ra đây là nick của Hàn Mục Sở, theo bản năng mở tin nhắn.

Nhất Ba Lưỡng Tán: Mộ Sở, Tiêu Nhiên nói muốn gặp cậu.

Tần Lộc còn chưa biết Nhất Ba Lưỡng Tán là Lưu Khải, có chút kinh ngạc mà trả lời.

Tư Tần Mộ Sở: Sao cậu lại biết Tiêu Nhiên?

Bên kia trầm mặc một lát mới thử hỏi: … Cậu là Tần Lộc?

Tần Lộc hào phóng thừa nhận: Là tôi.

Ngay lập tức, cậu liền nhận được tin trả lời của Nhất Ba Lưỡng Tán: ĐM!

Tư Tần Mộ Sở:???

Tư Tần Mộ Sở: Rốt cục thì sao lại thế này?

Nhất Ba Lưỡng Tán: Tiểu Lộc, cậu đừng hiểu lầm, Mục Sở nhà cậu với Tiêu Nhiên không có gì đâu!

Tư Tần Mộ Sở: Tôi biết, tôi đang hỏi sao cậu lại biết Tiêu Nhiên.

Nhất Ba Lưỡng Tán:… Hàn Mục Sở không nói cho cậu biết tôi là ai sao?

Tư Tần Mộ Sở: Không…

Nhất Ba Lưỡng Tán: Được rồi, tôi là Lưu Khải.

Tư Tần Mộ Sở: ……………..

Sau một chuỗi dấu chấm, Tần Lộc không muốn nói thêm bất cứ lời nào nữa. Hiện tại đầu cậu rất loạn.

Nhất Ba Lưỡng Tán là Lưu Khải? Mà Nhất Ba Lưỡng Tán lại là cơ hữu trong thế giới ảo của mình. Lưu Khải cùng Hàn Mục Sở là đồng nghiệp trong thế giới thật, ba người họ là bạn học cũ, trước đó không lâu còn tụ tập với nhau.

A… Cậu nên nói thế giới này thật nhỏ hay nên nói cái giới này thật loạn đây?!

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Nhất Ba Lưỡng Tán – Lưu Khải cái gì cũng biết. Ngay từ đầu, cậu ta đã biết chuyện giữa mình và Hàn Mục Sở, biết bọn họ từng yêu đương, chia tay rồi lại làm hòa. Cậu ta còn biết Tư Tần Mộ Sở là Hàn Mục Sở, hơn nữa, rất có khả năng Hàn Mục Sở nhờ cậu ta kéo vào giới!

Cậu còn nhớ mang máng ngày đó lúc Hàn Mục Sở gọi cho Lưu Khải, cậu ta khẩn trương nói topic không phải do cậu ta mở. Bởi vậy, cậu có thể phỏng đoán rằng Lưu Khải từng bí mật giúp Hàn Mục Sở post rất nhiều topic hay không?

Tóm lại, những topic bôi đen Hàn Mục Sở đều do Lưu Khải post?! Hoặc có thể nói, Lưu Khải cùng Hàn Mục Sở thông đồng cùng nhau post!

ĐM! Mất công lúc hắn bị bôi đen mình còn đứng ra giúp hắn nói chuyện! Mẹ nó hóa ra tất cả đều là lừa gạt!

Tần Tiểu Lộc tỏ vẻ, bảo bảo bị lừa, bảo bảo không vui! Vẫy tay bye bye, cúi chào thế giới!

Vì vậy, chờ tới khi Hàn Mục Sở tan tầm trở về, thấy trong nhà tối om, không một bóng người. Trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống, gọi điện cho Tần Lộc thì bị cậu từ chối. Hắn bình tĩnh một lát, bỗng nhiên chạy sang nhà cách vách gõ cửa.

May mắn là, Tần Lộc tuy không nhận điện thoại của hắn nhưng cũng không tuyệt tình đến mức không mở cửa. Bất hạnh là, Tần Lộc tuy mở cửa nhưng chỉ hé ra một khoảng rất nhỏ.

Hàn Mục Sở thấy cậu còn ở nhà, thoáng thở phào nhẹ nhõm, hơi trách cứ hỏi: “Tiểu Lộc, em lại nháo cái gì nữa?!”

Tần Lộc trừng mắt, lãnh đạm nói: “Không nháo gì cả, chính là muốn tuyệt giao với anh!”

Hàn Mục Sở nghẹn một chút, nhếch khóe miệng nói: “Tuyệt giao là tư thế gì?”

Tần Lộc nổi giận đùng đùng: “Hàn Mục Sở, tôi không nói đùa với anh!”

Hắn chen tay vào ván cửa, một bên dùng sức đẩy, một bên nhượng bộ nói: “Được được được, không nói đùa, vậy em để anh vào nhà trước rồi lại nói lý do vì sao muốn tuyệt giao được không?”

Tần Lộc cố gắng chống cửa, không cho người chen vào: “Hàn Mục Sở, đủ rồi! Tôi phải tố cáo anh xâm nhập trái phép!”

Hàn Mục Sở giả bộ không đẩy nữa, chờ tới lúc Tần Lộc mắc mưu buông tay ra, hắn bỗng nhiên dùng sức, đẩy được cửa ra. Vì tránh Tần Lộc lại đem mình đuổi ra ngoài, hắn nhanh chóng nghiêng người chui vào, sau đó đóng cửa lại.

Tần Lộc: “….”

Hàn Mục Sở nhìn thấy Tần Lộc, rất tự nhiên mà ôm lấy mặt cậu, hôn hôn. Tần Lộc ghét bỏ muốn tránh ra nhưng không thành công.

Hàn Mục Sở cởi mấy khuy áo trên cổ với trên cổ tay, hỏi: “Được rồi tiểu tổ tông, hiện tại có thể nói với anh vì sao lại muốn tuyệt giao rồi chứ?”

“Chuyện Lưu Khải rốt cuộc là thế nào?”

Hàn Mục Sở thành thật đáp: “Nick của cậu ta trong giới là Nhất Ba Lưỡng Tán, lúc trước anh muốn vào giới theo đuổi em là cậu ta giúp anh.”

Tần Lộc khoanh tay, dựa vào tường: “Vậy cậu ta ngay từ đầu đã biết chuyện của chúng ta? Những topic bôi đen anh lúc mới vào giới có phải do cậu ta post hay không?”

“Chuyện của chúng ta là sau khi anh vào giới mới nói với cậu ta. Mấy topic đó đúng thật là có một phần do cậu ta post, nhưng không nhiều lắm. Trước khi post, cậu ta cũng đã nói trước với anh, anh không quan tâm lắm nên cứ kệ cậu ta.”

Tần Lộc hoài nghi nhìn hắn: “Thật sự không phải do hai người thông đồng với nhau chứ?”

Hàn Mục Sở dở khóc dở cười: “Lúc đó anh chỉ nghĩ tới em, nào có tâm tư cùng cậu ta làm mấy chuyện ấu trĩ như vậy.”

Tần Lộc nghĩ lại, cảm thấy loại hành vi này thật sự không phải phong cách của Hàn Mục Sở, liền tạm thời tin hắn.

“Vậy buổi tối hôm đó, anh nhắn tin WeChat hỏi em là ai, lại còn kéo đen em là sao? Anh nói lúc ấy anh không cầm di động, thế ai gửi tin nhắn cho em?”

Hàn Mục Sở thấy cậu hỏi chuyện này, thở dài giải thích: “Là… Lưu Khải. Hôm đó anh tìm cậu ta uống rượu, nói không biết phải làm thế nào mới có thể khiến em chú ý tới anh, vậy nên cậu ta liền…”

Tần Lộc nghe xong, cả người lập tức bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm! Lưu Khải! Nhất Ba Lưỡng Tán! Hừ hừ! Thì ra tất cả đều là hắn!”

Hàn Mục Sở có chút lo lắng cho sự an nguy của Lưu Khải, hắn vuốt vuốt mũi, dò hỏi: “Em… sẽ không… trực tiếp xông vào nhà… thiến cậu ta chứ?”

Tần Lộc híp mắt, lộ ra một nụ cười đáng sợ: “Thiến? Vậy thì quá tiện nghi cho tên đó rồi! Anh đi nói với hắn, em đồng ý cùng anh đi gặp Tiêu Nhiên.”

Bình luận

Truyện đang đọc