YÊU PHẢI TÌNH ĐỊCH

Trì Sính cố ý đi thật chậm, so với đột nhiên xông vào, thưởng thức sự nhếch nhác của người nào đó, hắn càng thích cho y một chút thời gian để chuẩn bị, để y hóa trang xong rồi, xem thử y còn có thể giả ra kiểu nào.

Tìm được đồ ngủ, nhanh chóng phủ lên người.

Trì Sính vào phòng khám bệnh rót một ly nước uống ừng ực, Ngô Sở Úy kéo kéo áo, bình ổn hơi thở, chậm rãi bước ra cửa phòng ngủ, tựa lên khung cửa, hứng thú nhìn Trì Sính.

"Ngọn gió nào đưa anh đến đây?"

Trì Sính đoán không sai, thằng nhóc này một giây trước còn ủ trên ghế gảy móng chân, giây tiếp theo đã khoanh tay lại, ra vẻ nghiêm chỉnh. Áo ngủ còn chưa cột chặt, cổ áo mở rộng, miễn cưỡng lộ ra rãnh ngực mơ hồ. Hai chân hơi bắt chéo nhau, một chân khiễng gót, như thể cho thêm tí nhạc thì có thể nhảy lên.

Trì Sính phát hiện, mỗi một tế bào trên người Ngô Sở Úy đều có thể mang đến vô tận lạc thú cho hắn.

Ngô Sở Úy đặt tay lên ngực Trì Sính, ánh mắt sắc bén.

"Đang nói chuyện với anh đó, không nghe thấy sao? Ngọn gió nào đưa anh đến đây?"

Ngụ ý là, mẹ nó anh còn biết đến tìm tôi nữa hả!!

Trì Sính mỉm cười đầy vị dương cương: "Gió dục."

Hất cằm lên: "Miệng tôn trọng chút đi, đây là nơi văn minh."

"Văn minh..." Trì Sính vô cùng hứng thú nghiền ngẫm hai chữ này, gọng kiềm bóp chặt chiếc cằm hất lên đó, kề đầu vào cái trán cứng ngắc kia, nhẹ giọng hỏi: "Nơi văn minh sao lại đẻ ra đồ lẳng lơ như cậu?"

"Anh nói ai lẳng lơ?" Nhe nanh múa vuốt.

Ngậm lấy chiếc răng khểnh kia, "Cậu còn không rõ hay sao?"

Giây tiếp theo, cậu trực tiếp bị một đôi tay to xách ngược lên cao, vạt dưới áo ngủ phủ lên mặt, lộ ra hai chân vừa dài vừa thẳng. Quần lót bao chặt mông và trứng, giống như mọc sẵn trên thịt. Nửa che nửa lộ, như lộ như không là gì, chính là kiểu ăn mặc kín kẽ này đây, có thể khiến người ta nóng mắt.

"Trì đầu trọc! Anh thả tôi xuống, tôi đếm đến ba..."

Cậu đếm đến ba trăm tôi cũng bất kể, Trì Sính chỉ lo móc trứng bảo bối mà hắn tâm tâm niệm niệm ra.

Ngô Sở Úy giãy dụa kêu gào, phần eo vặn vẹo trên người Trì Sính.

"Cậu sáng tác cho tôi một bài thơ ngẫu hứng nữa, tôi sẽ thả cậu xuống."

Đỏ mặt gân cổ lên: "Tôi không biết sáng tác."

Lòng bàn tay xoa vuốt hai quả trứng bảo bối, "Ở sau lưng tôi thì có thể văn chương lai láng, ở trước mặt tôi sao lại không sáng tác được?"

Ngô Sở Úy bị trêu chọc làm hơi thở trở nên gấp rút, trong lòng thì bốc lửa.

"Thả tôi xuống, tôi tặng cho anh thứ khác."

"Không lừa anh, tôi bán trứng rắn rồi trích một khoản lớn ra mua một món quà cho anh."

Trầm mặc một lát, Trì Sính cuối cùng cũng thả Ngô Sở Úy xuống.

Ngô Sở Úy vuốt vuốt tóc, lầm bầm lại chỗ tủ quần áo, lấy một cái hộp tinh xảo cạnh đó, mở ra trước mặt Trì Sính, bên trong là một sợi dây nịt.

"Nè, mua cho anh đó."

Trì Sính cầm lên đánh giá một chút, cười nhìn Ngô Sở Úy.

"Cậu lấy thứ nát này ra để đối phó tôi?"

Ngô Sở Úy lập tức đen mặt, thò tay muốn giật lại.

"Không cần thì dẹp đi, để lại tôi tự xài." Ra vẻ muốn giật lại.

Trì Sính không cho, ánh mắt được một tấc lấn một thước nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm, "Sao cậu không tự tay làm một sợi cho tôi?"

"Tôi lấy cái gì để làm cho anh hả?" Ngô Sở Úy bực bội nói.

Trì Sính không để tâm đáp, "Rắn của cậu lột nhiều da như thế, làm một sợi dây nịt không phải rất dễ sao?"

Như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng, Ngô Sở Úy đấm ngực dậm chân.

"Sao không nói sớm hả, nói sớm thì tôi không cần tốn tiền vô ích rồi." Đến lúc này vẫn còn đau lòng hơn ba trăm tệ.

Thật ra Trì Sính rất thích, dây nịt rất bình thường, nhưng vì là Ngô Sở Úy tặng, nên có thêm cảm giác được săn sóc.

Trì Sính mở túi ni lông bọc bên ngoài ra, rũ sợi dây nịt xuống, quấn quanh lòng bàn tay, nhẹ nhàng quất lên mông Ngô Sở Úy một cái.

Ngô Sở Úy che mông nhe răng quát lên: "Anh quất tôi làm gì?"

"Thử coi dễ xài không." Lại quất vài cái vào lòng bàn tay.

Ngô Sở Úy tức điên: "Tôi tặng dây nịt cho anh để anh đi quất người sao hả?"

"Cái này có hai tác dụng, bữa nào cái mông bự của cậu ngứa ngáy, quất vài cái sẽ giải nghẹn cho cậu." Cười không chút phúc hậu.

Ngô Sở Úy thầm mắng biến thái, quay đi định dọn dẹp tủ, đột nhiên lại bị Trì Sính kéo về.

"Thắt cho tôi đi." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy gồng lên, "Anh không có tay hả?"

"Không dễ xài như đôi tay của cậu." Nói xong nhét dây nịt vào tay Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy cứng người một lúc, rồi vẫn cầm lấy một đầu dây nịt, luồn qua đỉa quần đầu tiên, rồi sang đỉa quần thứ hai, cái chính giữa, cái kế đó, cái cuối cùng... vòng một vòng quanh eo, siết mạnh đến lỗ cài trong cùng, cho nghẹn chết!

Tay bị Trì Sính ấn lên dây nịt, giọng nói trầm vang lên bên tai.

"Tối nay tôi không đi nữa."

Ngô Sở Úy biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao?"

"Bị cậu làm mắc kẹt rồi, còn đi kiểu gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc