YÊU PHẢI TÌNH ĐỊCH


"Đây là một loại thuốc giết rắn, nhưng hàm lượng thuốc khá thấp, mãng xà lục như Túi Dấm Nhỏ, tính ra phải dùng nhiều lần mới có thể trúng độc chết.

Mấy lần đầu triệu chứng trúng độc khá nhẹ, có lẽ chỉ là những phản ứng nhẹ như tiêu chảy, nôn ói.

Thời gian kéo dài rồi, lượng độc tích trong người cũng nhiều hơn, đến khi phát giác thì có thể đã không cứu kịp." Cương Tử nói.
Trì Sính ngắm nghía bột thuốc trong tay, ánh mắt âm trầm, cảm xúc che giấu rất sâu.
Cương Tử cảm thán: "Người này thật to gan, nhưng không có óc, cũng không hiểu rõ tính tình của Túi Dấm Nhỏ, cho nên mới nghĩ ra cái chiêu tệ lậu này."
Trì Sính lặng lẽ mở miệng: "Nhất định là người có tiếp xúc nhiều lần với tôi, mới sử dụng cách này hạ độc."
Nói thế, người này là ai không còn gì rõ ràng hơn.

Thật ra Trì Sính đã nắm chắc từ lâu, chẳng qua không bắt được tại chỗ, thì hắn sẽ không dễ dàng vạch trần.

Không phải hắn sợ oan uổng người tốt, mà hắn lười nghe cô ta xảo biện.
Cương Tử mang ý thăm dò hỏi: "Ý của cậu là, do chị Duyệt làm?"
"Có phải cô ta không, qua mấy ngày nữa sẽ biết thôi."
Hai người nói chuyện thêm một lát, chủ đề dời lên đàn rắn ở trong bộ đội.
"Tôi đã thay xà đổi cột thành công rồi, mấy con rắn đó trông thì không khác gì trước kia, trên thực tế tập tính khác biệt rất lớn.

Nuôi thả chung với nhau như thế, chắc chắn sẽ bị vây công, khó tránh khỏi bị rắn của cậu ăn mất.

Một khi thiếu số lớn rắn, tên trông coi mắc bệnh lớn gan kia cũng phải vội vã lên báo, ông già biết chuyện này, không rầu rĩ mới lạ."
Trì Sính nghiến nát lá trà trong miệng, giữa đôi mày cứng cỏi lộ ra sát khí.
"Gần đây để ý kỹ một chút, một khi bên đó có hành động, chúng ta phải lập tức phản ứng lại."

Cương Tử lộ vẻ sắc bén: "Yên tâm đi, tốn hơn nửa năm, chính là chờ đợi hôm nay.

Không dám nói không chút sơ xót, nhưng tuyệt đối không để xảy ra sự cố gì lớn.

Rắn, chúng ta nhất định phải giành về đủ số."
Yết hầu Trì Sính lên xuống một chút, ánh mắt trở nên dịu đi.
"Dẫn tôi đi xem đàn rắn con mới đón về, nửa năm không gặp, thật có hơi nhớ."
Cương Tử cười ha ha, cùng Trì Sính lên xe.
...
Ngô Sở Úy đợi ở phòng khám hơn hai tiếng, đợi đến hơn mười giờ tối, Khương Tiểu Soái mới trở lại.
"Sao rồi?" Ngô Sở Úy nôn nóng hỏi.
Khương Tiểu Soái đặt hồ kính lên bàn, thở phì phò nói: "Xong rồi."
"Không phải hỏi anh cái này..." Ngô Sở Úy mò lại gần Khương Tiểu Soái, nhỏ giọng hỏi: "Tôi muốn hỏi anh, anh ta có làm gì anh không?"
"Không có!" Khương Tiểu Soái cười bỉ ổi: "Tôi là ai hả? Có thể để anh ta sờ mó sao?"
"Vậy anh trực tiếp đòi, anh ta liền cho?"
Khương Tiểu Soái gật đầu, "Đồng ý rất dứt khoát! Trực tiếp bảo người bỏ vào hồ kính, bê lên xe."
Ngô Sở Úy húc vào ngực Khương Tiểu Soái một cái, nháy mắt ra hiệu.
"Quách tử đối với anh không tồi đâu!"
Khương Tiểu Soái sờ lên cái đầu trọc của Ngô Sở Úy, cười nói: "Có thể tốt như Trì Sính đối với cậu không?"
"Tốt hơn anh ta đối với tôi nhiều!" Ánh mắt Ngô Sở Úy tràn đầy phẫn hận, "Nếu tôi mà xin rắn của anh ta, trăm phần trăm anh ta sẽ không cho tôi, cho dù tôi có thích cỡ nào anh ta cũng sẽ không tặng tôi."
Khương Tiểu Soái cười hề hề, "Chuyện này không thể quơ đũa cả nắm, Quách Thành Vũ nuôi rắn vì vui, Trì Sính lại nuôi rắn như con, con có thể tùy tiện tặng người khác sao?"
"Đúng đó! Ý nghĩa bất đồng mà! Đối với Quách Thành Vũ mà nói, rắn chính là rắn, đối với Trì đầu trọc mà nói, rắn là người, là phần mong nhớ thuộc riêng một mình anh ta, sao có thể để người khác chấm mút?"
Khương Tiểu Soái ho khan thanh giọng: "Tôi ngửi thấy mùa chua đó."
Hai mắt Ngô Sở Úy như lưỡi dao, suýt nữa đã cắt lưỡi Khương Tiểu Soái xuống.

"Cậu xem rắn trước đi." Khương Tiểu Soái nhắc nhở.
Ngô Sở Úy kéo hồ kính đến trước mặt mình, nhìn ngó kỹ lưỡng con rắn đó, màu sắc tuyệt vời, hoa văn rất xinh đẹp, có hơi luyến tiếc không muốn đưa vào đó chịu chết.

Giống rắn quý thế này, nếu mà đem bán, tính ra cũng đáng không ít tiền.
Sư đồ liên tâm, Khương Tiểu Soái liếc sơ là nhìn ra Ngô Sở Úy đang nghĩ gì.
"Hay chúng ta tìm hàng giả đưa vào? Dù sao cũng chỉ để cho đàn rắn của Trì Sính ăn, thật hay giả có ai biết được?"
Ngô Sở Úy lắc đầu: "Không thể vì nhỏ mà mất lớn, vì tham chút tiền này mà để người ta nhìn ra vấn đề, đến lúc đó tổn thất là mấy trăm con rắn.

Vì kế hoạch này, tôi đã bỏ vào một trăm mấy chục ngàn, còn để ý đến chút lợi ích này sao?"
Khương Tiểu Soái kinh ngạc vô cùng, "Ngô tài nô lúc trước đau thịt vì ba trăm tệ tiền mua quà bây giờ lại vì một nụ cười của Trì đầu trọc mà hào phóng bỏ ra cả một trăm mấy chục ngàn?"
Ngô Sở Úy liếc Khương Tiểu Soái, "Căn bản không phải cùng một chuyện! Một khoản tiền là đầu tư mạo hiểm, một khoản thuần túy là phung phí.

Hiện tại bảo tôi mời anh ta ăn một bữa đồ nướng, tôi còn không nỡ móc ra hai trăm tệ, vì tiêu rồi thì không còn nữa.

Nhưng một trăm mấy chục ngàn này thì khác, vụ buôn bán có thể khiến tôi móc tiền, tuyệt đối chỉ lời không lỗ."
Khương Tiểu Soái hứng thú nhìn Ngô Sở Úy.
"Cạo đầu quả là công hiệu, đầu vừa bóng loáng, người lập tức cũng trở nên tinh ranh."
Nhớ đến chuyện này Ngô Sở Úy liền dựng lông, đợi khi mấy chuyện phiền lòng này xử lý xong hết, nhất định phải đến tiệm để nối tóc!
...
Muộn lắm rồi, Khương Tiểu Soái ở lại phòng khám, hai người ngủ chung một chiếc giường.
Ngô Sở Úy lật người, mặt quay sang Khương Tiểu Soái, nhìn chằm chằm vào hắn.
Khương Tiểu Soái cũng thuộc kiểu hình mẫn cảm, dù nhắm mắt vẫn có thể cảm giác được bên mặt bắn tới tầm nhìn nóng bỏng.
"Mất ngủ hả?" Mở miệng hỏi.

Giọng Ngô Sở Úy thấp trầm, trong con mắt toàn là hơi lạnh.
"Không có, chỉ muốn nhìn anh thôi."
Nói xong, đột nhiên đưa tay ôm Khương Tiểu Soái, hôn lên môi hắn.

Ban đầu chỉ như chuồn chuồn lướt nước, sau đó phát hiện Khương Tiểu Soái không kháng cự, lại thò lưỡi vào.

Khoang miệng Khương Tiểu Soái không nóng bỏng như Trì Sính, ấm nóng êm dịu, ở bên trong rất thoải mái.
Hôn rồi hôn, tay liền thò vào từ dưới vạt áo ba lỗ của Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái túm tay Ngô Sở Úy lại, con mắt tỏa ra tia sáng nhợt nhạt xa xăm.
"Nhớ anh ta hả?" Hỏi thẳng không hề kiêng dè.
Ngô Sở Úy hừ lạnh, "Tôi nhớ anh ta làm gì?"
Khương Tiểu Soái cắn lên trán Ngô Sở Úy một cái, tiếp tục pha trò, "Chắc không phải cậu lo lắng anh ta thấy túi thuốc đó rồi, không chỉ không trút giận lên Nhạc Duyệt, mà còn bao che dung túng chứ?"
"Vốn dĩ tôi cũng không muốn để anh ta trút giận lên người Nhạc Duyệt vì chuyện này." Ngô Sở Úy nói rất vững vàng, "Tôi chỉ muốn ám thị anh ta một chút, bảo anh ta nên lưu ý đến mấy bé tằm cưng thôi.

Tôi không hy vọng trước khi tôi thật sự hành động, Nhị Bảo đã xảy ra bất trắc gì.

Huống hồ với cá tính của anh ta, khẳng định sẽ không vì một túi thuốc không rõ lai lịch mà chất vấn Nhạc Duyệt, anh ta luôn hành động rất cẩn thận, nếu thật sự phát hiện dấu vết, khẳng định sẽ loại bỏ khối u ác tính lẫn thịt quanh nó, một chút bã cũng không chừa."
Khương Tiểu Soái đón lấy ánh mắt Ngô Sở Úy, bất ngờ phun ra một câu.
"Cậu nhìn thấu anh ta như thế, sao đối với lòng mình lại trì độn vậy chứ?
Ngô Sở Úy không hiểu ý Khương Tiểu Soái.
"Cậu biết tại sao mình mất ngủ, tại sao nghẹn khuất không?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy không đáp.
"Thật ra bây giờ căn bản cậu không để ý Nhạc Duyệt có phải là bạn gái của Trì Sính nữa không, lòng cậu sáng như gương, cô ta đã định phải làm pháo hôi, có danh phận đó hay không, cô ta đều không thể lật người.

Cậu chỉ mượn danh nghĩa mối quan hệ đó để lừa gạt mình, thật ra điều xoắn xuýt trong lòng cậu là thái độ của Trì Sính.

Là anh ta vì một đàn rắn, thà rằng hy sinh tình cảm của mình, cũng không ở bên người mình thích."
"Thật ra Trì Sính chỉ cần buông tha, từ bỏ đàn rắn đó, trận đánh này xem như thắng.


Nhưng anh ta lại muốn cậu tốn công tốn sức, muốn cậu chịu nhiều khổ sở, đi đường vòng xa như thế.

Cho nên cậu uất ức, cậu khó chịu, cậu không cam tâm vì một đàn động vật máu lạnh mà phải chịu đựng khổ sở."
"Điều cậu để ý, chẳng qua là độ quan trọng của đàn rắn đó với Trì Sính."
"Điều cậu đau khổ, không ngoài lòng nhớ nhung khư khư cố chấp đó của Trì Sính."
Ngô Sở Úy hận không thể bổ sọ Khương Tiểu Soái ra, lôi óc ra, người này thật sự tinh quái đến đáng hận!
...
Thời gian gần đây Nhạc Duyệt vẫn luôn ngủ không ngon, ban đêm thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy mình bị rắn độc cắn, bị mãng xà quấn, tỉnh lại cả người toàn là mồ hôi lạnh.

Cô đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói rõ với cô, đây là do bị kinh hãi tạo nên, cần phải từ từ điều chỉnh lại, xóa bỏ bóng ma tâm lý.
Nhưng Nhạc Duyệt vốn nóng tính, cô không muốn tiếp tục chờ đợi dù chỉ một chút nào nữa.
Đã ba ngày từ lần bỏ thuốc trước, mỗi đêm Nhạc Duyệt vẫn giật mình tỉnh vì sợ hãi, cô cảm thấy nếu không xóa sổ Túi Dấm Nhỏ, cô sắp mắc bệnh tâm thần luôn rồi.

Chung Văn Ngọc đã tỏ thái độ rất rõ, tuần sau cha mẹ hai bên sẽ gặp mặt, rồi quyết định chuyện này, Trì Sính không nói gì, đại khái chính là ngầm đồng ý.
Cho nên, hiện tại hoàn toàn có thể hạ thủ.
Âm thầm liên lạc hai người, giá đưa ra rất cao.
"Chỉ cần có thể khiến con rắn đó chết, bất luận các người dùng cách gì." Nhạc Duyệt nói.
Một người trong đó làm việc thận trọng, trước khi nhận việc phải tìm hiểu rõ ràng.
"Dùng cách hạ độc có thể không?"
Nhạc Duyệt nói rất cứng, "Có thể hạ độc thì tôi còn tìm các người làm gì? Chính vì nó không ăn đồ ăn người ngoài đút, tôi mới phải tìm các người.

Đừng phí lời, trực tiếp tàn nhẫn, nhất định phải thấy máu!"
Người khác mở miệng, "Nguy hiểm quá lớn, giá tiền này chúng tôi không làm."
Nhạc Duyệt vì muốn xóa bỏ tâm bệnh, chấp nhận đánh bạc.
"Chỉ cần chuyện này có thể thành, tôi sẽ trả gấp đôi cho hai người.".


Bình luận

Truyện đang đọc