YÊU THẦM NAM THẦN NGỒI BÀN SAU

Chuyển ngữ: Phương 

“ Nếu bây giờ cho cậu cái động cơ, cậu có thể phi thẳng ra mặt trăng luôn “

***

Lúc thi tốt nghiệp năm cuối, Chu Dật gọi cho giáo sư

Giáo sư hơi ngạc nhiên, nói sau này đi rồi có nhớ ông già này không, lại hỏi hắn định chuẩn bị cho tốt nghiệp thế nào

Chu Dật nói mọi thứ khá thuận lợi, hắn định sẽ tiếp tục hoàn thành chương trình thạc sĩ của mình. Cuối cùng là lời cảm ơn sự tận tình của giáo sư

Giáo sư chỉ cười cười, nói tôi dạy cậu mới được có hai năm, tận tình gì chứ.

Chu Dật đáp lại, dù sao thì cũng là hai năm, cũng không ngắn lắm đúng không?

Giáo sư cười to, hơn chục năm dạy học rồi, đây là lần đầu tiên ông gặp được một sinh viên như này.

Chu Dật cùng giáo sư hàn huyên vài câu, lại hỏi, thầy còn định tuyển sinh du học không?

” Làm sao vậy ”

” Có một học sinh vừa mới vào trường em, nếu được thì có thể thêm cậu ấy được không? ”

Giáo sư hơi ngạc nhiên, lâu sau mới phản ứng lại: ” Ai mà lại khiến Chu Dật đây xin cho đi cửa sau vậy? ”

” Chỉ là một nhóc con mà thôi ”

Cúp điện thoại, hắn nhìn đồng hồ, sau đó lại gọi cho Tống Đồng. Vừa nhận máy, bên kia đã kêu một tiếng Chu Dậttt

Chu Dật cười, hỏi cậu cảm thấy bài thi như thế nào

Tống Đồng đáp lại là cậu không cảm thấy gì nhiều. Hỏi cậu vội cái gì, cậu lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu nói là mình vội chết, tiền học phí còn chưa trả, tiền thuê nhà cũng đã đến kì. Gần đây cậu cũng định đi tìm nhà, nhưng lại bị luận văn tốt nghiệp đè lại, lần trước chủ đề còn thoải mái, lần này thì khó hơn rồi, còn nói có khi học kỳ này không lấy được học bổng……

Tống Đồng nói liền một tràng, đều là chuyện phiền não, nhưng cậu không cảm thấy phiền não, ngược lại trong giọng nói còn có chút vui vẻ phấn khởi

Chu Dật mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lại một câu

Cậu có rất nhiều điều muốn nói với Chu Dật, lại càng muốn nghe Chu Dật nói hơn

Tống Đồng ngường ngượng: Cậu nói gì đó đi!

Chu Dật: Nói cái gì?

Tống Đồng: Gì cũng được

Chu Dật im lặng một chút, sau đó hỏi bằng một giọng quái dị: Cậu đang ở đâu?

Tống Đồng nói thẳng:  Ở phòng ngủ!

Chu Dật lại trầm mặc.

Tống Đồng chợt nhận ra ý của Chu Dật, mặt đỏ bừng lên: Chu Dật, cậu nghĩ linh tinh cái gì đấy?!!

Tiếng cười trầm bên kia vang tới, mang theo vẻ trêu chọc. Tống Đồng vốn đang rất thuần khiết, lúc này lại không tự chủ được mà nuốt nước bọt

Ý cười bên kia càng rõ ràng hơn

Lâu sau Chu Dật mới ngừng cười, nói thẳng vào chủ đề chính: Tôi có gửi một số tài liệu cho cậu rồi đây, xem kĩ đi, sắp tới sẽ dùng.

Tống Đồng đang mơ mơ màng màng, nghe vậy liền ngơ ngác nói: Hả, tài liệu á?

Chu Dật nếu là ở, phỏng chừng lại là một cái bạo lật: Luận văn của một giáo sư từ khoa Quản lí Kĩ thuật C

Tống Đồng còn hơi ngạc nhiên: Hả? Đây là luận văn

Chu Dật thở dài: Thế cậu nghĩ tôi tốt nghiệp ở đâu?

Tống Đồng phản ứng lại đây, hảo kích động: Chu Dật, cậu đúng là người tốt mà!!

Chu Dật yên lặng nhận lấy thẻ người tốt cậu tặng, không quên dặn dò nói: Giáo sư Lý luận văn hảo hảo nghiên cứu nghiên cứu, hắn ta khoa chính quy đạo sư.

Tống Đồng càng mừng hơn, đến mức bây giờ trí óc đều như một đứa trẻ mẫu giáo vậy, ý của Chu Dật là …… cậu được nhận rồi sao?

Chu Dật bảo mình có chút việc bận, định cúp máy, Tống Đồng luyến tiếc nhưng không còn lí do để cầm chân người ta lại, ậm ừ mãi.

Chu Dật lại bắt đầu ghét bỏ: Lớn rồi làm nũng cái gì nữa?

Thôi được rồi, cúp thì cúp

Trước khi tắt máy, Chu Dật chỉ nói một câu: Lần sau nếu muốn gọi, thì... cũng không phải là không được.

Tống Đồng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã kết thúc, lặng người ba giây. Lúc ý thức lại thì mừng như điên, gào thét ầm ĩ

Nếu bây giờ cho cậu cái động cơ, cậu có thể phi thẳng ra mặt trăng luôn

Bình luận

Truyện đang đọc